.“Nhưng dù có chờ được cơ hội, trong thôn Bát Phương còn tận mười tám lính đặc công, cấp bậc dị năng của Tô Tô cao hơn tôi nhiều.”
Lý Oánh có vẻ động lòng, nhưng có phần do dự. Cô ta được đến như bây giờ là do lúc nào cũng tranh đoạt, cướp bóc nên cô ta không cảm thấy suy nghĩ chiếm thôn Bát Phương có gì bất thường. Cùng nhau xâm chiếm chính là quy luật thường thấy ở mạt thế. Nếu Tô Tô có năng lực, Tô Tô cũng có thể chiếm đội ngũ của cô ta.
Chỉ là Tô Tô rất kén chọn, hoặc có thể cảm thấy người bên cô tạp nham nên không thèm nhóm của cô.
“Dù họ là đặc công dị năng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là người cũng có máu có thịt. Tìm đúng cơ hội, chúng ta chỉ cần cài thêm vài người vào đó, xử lý chúng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Voldemort nghĩ, chỉ cần có thể tìm thấy con rắn chúa non đó, dù có dùng bốn nghìn người của Lý Oánh lót đường cũng không có gì đáng tiếc. Con rắn chúa non kia của hắn sau khi tiến hóa, năng lực chiến đấu chẳng lẽ không bằng bốn nghìn người thường sao?
Hơn nữa, đến lúc chúng chiếm được thôn Bát Phương này, đồ đạc không phải lo, phòng thủ cũng không phải lo, tương lai phát triển rộng lớn nằm trong tầm tay. Nên bây giờ cứ cược một ván, ngoài chuyện cược Tô Tô dễ mềm lòng, tranh thủ ba bốn giờ sáng, thôn Bát Phương canh gác lỏng lẻo nhất để tấn công, một hành động có thể biến thôn Bát Phương thành của mình!
Lý Oánh không muốn mất đầu trong tay Tô Tô, cô ta từng bị Tô Tô dọa một lần nên biết dù Tô Tô mềm lòng nhưng khi chạm tới giới hạn sẽ phản pháo đáng sợ. Thực ra Lý Oánh chỉ muốn nghỉ ngơi ngoài thôn Bát Phương một chút, qua một khoảng thời gian mệt mỏi, cô hy vọng có thể hòa vào trong thôn Bát Phương.
Chỉ là Voldemort chưa bao giờ thấy Tô Tô tức giận, đương nhiên hắn ta không hiểu giới hạn của cô ở đâu. Thấy Lý Oánh không muốn cài người vào thôn Bát Phương, còn hắn không nỡ bỏ qua rắn chúa nhỏ của mình, nên sau khi xuống xe RV, hắn gọi người tới bắt đầu giấu Lý Oánh sai người vào thôn.
Hiện giờ Lý Oánh có đông người như thế, quá nửa là dị năng giả mà Voldemort gọi tới. Dù Lý Oánh là thủ lĩnh trên danh nghĩa, nhưng thực ra Voldemort cũng có quyền cắt cử người. Trong nhóm của Lý Oánh, lời nói của hắn khá có trọng lượng.
Lý Oánh có ba nghìn người còn đang xông pha giết giòi phía trước, hiện giờ Voldemort cử ba nghìn người này chuẩn bị đóng quân ở ngoài thôn Bát Phương, chờ cơ hội, tùy thời cơ hành động.
Mà trên tháp canh, Hộ Pháp và anh Bì vẫn luôn quan sát chặt chẽ động tĩnh phía Lý Oánh, Lý Tiểu Vũ cũng tìm một người có đôi mắt tinh tường, từ trong sương mù dày đặc, có thể nhìn được cực kì xa.
Người đó tên là Trương Văn Viễn, mắt của anh ta quả thật có thể nhìn được cực kì xa, mấy lần thôn Bát Phương gặp nguy đều là Trương Văn Viễn kêu gọi đầu tiên. Nên Tô Tô bảo Lý Tiểu Vũ đặc biệt chú ý tới anh ta, cũng phá lệ bảo Trương Văn Viễn bắt đầu tập hợp những người sống sót bên ngoài cửa lại.
Đúng thế, trong lớp sương mù dày đặc mà đám người sống sót vẫn không được vào thôn Bát Phương, nhưng Tô Tô cũng mắt nhắm mắt mở cho họ xây dựng căn cứ bên ngoài thôn Bát Phương. Trương Văn Viễn là người tổ chức, những người đó sống trong vỏ của nhộng mặt người, cơm canh do thôn Bát Phương cung cấp. Thường ngày không có việc gì sẽ đi xử lý giòi trong sương mù, trồng chút cây cối, rau củ, giúp đỡ bụi cây biến dị.
Trương Văn Viễn bước ra từ lớp sương mù, nói với Lý Tiểu Vũ: “Không xong rồi, sau lưng Lý Oánh có rất nhiều người lái xe tới. Còn nữa, phía khu an toàn Tương thành có rất nhiều nhộng mặt người, hình như chúng bị người của Lý Oánh dụ tới.”
Nhộng mặt người đúng là quá khó giết, khó giết hơn dị năng giả không biết bao nhiêu lần. Mười bảy đặc công dị năng không sợ Lý Oánh có bao nhiêu người tới, họ chỉ sợ nhộng mặt người tới, lãng phí thời gian lại hao tổn lực chiến đấu. Nếu mặc kệ nhộng mặt người, đám này sẽ cứ tiếp tục bò về phía trước, húc đổ hệ thống phòng ngự của thôn Bát Phương.
Tô Tô sắp sinh rồi, Lý Oánh cử bao nhiêu người tới như thế không biết muốn làm gì. Trương Văn Viễn chỉ có thể nhìn thấy có một đoàn xe lớn tới, chứ không thể nghe thấy họ nói gì. Mười bảy đặc công dị năng, không dám rời thôn, chạy đi chặn đám nhộng mặt người!
Vì thế thôn Bát Phương bắt đầu sôi sục ứng phó, mười bảy đặc công dị năng chà vũ khí sáng bóng, sẵn sàng đón địch, phân một nửa số người ra ngoài, lén lút vòng qua đám người Lý Oánh để xử lý nhộng mặt người. Còn lại những người có khả năng hành động, cũng cầm vũ khí, trèo ra sau tường, kéo cảnh giới cấp một quanh thôn Bát Phương.
Trong thôn, đám trẻ con bị người già kéo về sơn trang Bát Phương, mọi người khua chiêng gõ mõ, ai làm việc người nấy bận đến rối tinh rối mù. Mấy cô gái mới tới cùng với những người dân tị nạn đến cùng Mộc Dương giúp Mộc Dương lấy chiếu cỏ quấn xác mẹ cậu lại. Giờ là mạt thế, không tìm thấy những thứ như quan tài, chỉ có thể dùng chiếu quấn lại, đưa nơi không ai qua lại ở cuối thôn, tìm một miếng đất hoang để an táng.
Mộc Dương mới hơn mười tuổi một chút, cơ thể bé nhỏ mặc bộ quần áo rách rưới, bắt đầu xuất hiện khí chất lạnh lùng. Cậu nhận cái cuốc trong tay nhóm dân tị nạn, buồn bực cuốc từng cuốc đào mộ cho mẹ. Sau khi chôn xong, toàn bộ quá trình, cậu bé luôn tỏ ra lạnh lùng, không hề rơi một giọt nước mắt.
Bất giác, bầu trời bao trùm thôn Bát Phương đang dần tối lại, Tô Tô nằm trên giường y tá, cơn gò tử cung dần có quy luật. Ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, còn bụng Tô Tô bắt đầu đau.
Thời gian này, cứ một lúc Trạc Thế Giai lại qua thăm cô, Quân Tửu cũng luôn ở bên giường Tô Tô, xoa ngực cho cô, nói chuyện với cô. Đến khi Tô Tô không chịu được, bắt đầu kêu đau, Trạc Thế Giai đi vào kiếm tra tử cung của cô, rồi lắc đầu nói:
“Mở được một phân.”
Rồi sau đó xoa bụng Tô Tô, ấn vài cái, nghiêm túc nói: “Ngôi thai còn chưa hạ, Tô Tô dậy đi, cháu đi lại đi. Hoạt động một chút để ngôi thai mau hạ.”
Mẹ ơi~~~ Tô Tô cau mày, Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ cùng dìu cô. Cô chịu đựng cơn đau đi về phía trước, đúng lúc này liền nghe thấy tiếng nổ ở khu giữa thôn. Tô Tô đầy mồ hôi, tóc bết lại như vừa vớt ở dưới nước lên, nghiêng đầu nhìn về phía giữa thôn hỏi:
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chuyện gì thì bây giờ cũng không phải chuyện của cháu, tiếp tục yên tâm sinh con của cháu đi!”
Trạc Thế Giai đứng bên cạnh Tô Tô, nghiêm túc nói, trong giọng nói lộ ra sự nghiêm khắc chưa từng thấy. Tô Tô hít thở sâu, nhìn Trạc Thế Giai một cái. Đúng thế, Trạc Thế Giai nói đúng. Bây giờ chuyện gì cũng không liên quan đến cô, nhiệm vụ cấp thiết lúc này của cô là sinh con!