.“Tránh đường, tránh đường, tránh đường, mau tránh đường nào!!!”
Anh Bì ở bên ngoài biệt thự tức giận gào thét, chỉ huy nhóm du côn dẹp người bên ngoài. Phía sau anh là bốn tên du côn cầm cáng cứu thương, di chuyển rất khó khăn. Trời ạ, nhiều người như vậy, nếu như làm Tô Tô sinh trễ khiến Tiểu Ái rơi ra đất thì phải làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ đến điều này, đầu ai cũng đầy mồ hôi, vất vả mang cáng cứu thương chen vào trong biệt thự liền thấy mẹ Tô đỡ Tô Tô từ trong nhà đi ra.
Cô nhíu mày, biểu tình trên mặt vô cùng không thoải mái. Mọi người bên cạnh cô đang mồm năm miệng mười nói những thứ cần chú ý khi sinh, đều là một số người lớn tuổi nói biện pháp thời trẻ mình từng dùng. Tô Tô nghe tai nọ ra tai kia, nằm lên cáng cứu thương anh Bì mang tới để cho nhóm du côn khiêng, mẹ Tô và Lý Tiểu Vũ hộ tống, bình ổn đi đến phòng khám.
Phòng khám đã sớm nhận được tin, Quân Tửu và Trạc Thế Giai đã đứng chờ ở cửa phòng khám, thấy Tô Tô nằm trên cáng đến, Trạc Thế Giai đang ngồi xe lăn lập tức đứng lên. Quân Tửu thì bước nhanh lên trước, sờ cái bụng lớn của Tô Tô, hỏi:
“Vỡ ối rồi hả? Có khó chịu ở đâu không?”
“Cơn co đến liên tục! Nhưng mà không có quy luật.”
Tô Tô hừ một tiếng. Bây giờ còn chưa cảm thấy đau bụng, cô vẫn thoải mái. Nhưng cô đã từng sinh một lần rồi cô biết, quá trình sinh vừa mới bắt đầu thôi, về sau mới cần cô chịu đựng.
“Không sao, thả lỏng. Tô Tô, cô có thể mà. Chúng ta chịu nhiều cực khổ, sắp đến đích rồi, vượt qua là có thể gặp Tiểu Ái mà cô yêu nhất.”
Trạc Thế Giai đứng ở bên kia cáng cứu thương của Tô Tô, nắm tay cô động viên. Tô Tô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trạc Thế Giai, gật đầu, cười trấn an nói:
“Đúng vậy, không sai, tôi sắp gặp con gái mình rồi.”
Không biết vì sao, nghĩ đến chuyện này trong lòng Tô Tô lại có cảm giác chua xót, cô giơ tay, sờ Tiểu Ái ở trong bụng đang bị tử cung ép chặt. Tiểu Ái sắp quay về rồi! Đời người từng trải qua đau đớn hơn nhiều thì thế này có sá gì?
Chờ đến khi Tô Tô được khiêng vào phòng khám, Lương Tiểu Kỳ và Lý Minh Chi cũng vội vàng chạy vào giúp chuyển Tô Tô lên giường hộ lý, rồi kéo rèm lại.
Vì tử cung Tô Tô xuất hiện cơn gò chưa thành quy luật, cũng chưa đau, quá trình sinh nở bây giờ mới bắt đầu. Tạm thời chưa cần lên bàn đẻ, chỉ cần nằm trên giường chờ tử cung mở.
Nhưng giường khám ở dưới tầng một, mà phòng sinh lại ở trên tầng hai. Người dưới tầng một có vẻ đông, Trạc Thế Giai cau mày cầm bệnh án của Tô Tô, bắt đầu đuổi người ra ngoài. Những người ở đẩu ở đâu cũng chạy vào phòng khám, sao Tô Tô có thể yên tâm chờ sinh được?
Người bắt đầu tản đi, Hộ Pháp vội vàng chạy vào, nhìn Trạc Thế Giai một cái rồi lại nhìn về phía rèm kéo chặt, nhỏ giọng hỏi Trạc Thế Giai:
“Trạc Thế Giai, Tô Tô còn cầm cự được không?”
“Ý gì thế?” Trạc Thế Giai lườm Hộ Pháp, cái gì mà không cầm cự được? Tô Tô đương nhiên có thể cầm cự được, không được cũng phải được!
Hộ Pháp há miệng, có vẻ biết mình đã lỡ lời, anh gãi đầu, lại nhìn về phía chiếc rèm đang quây kín Tô Tô bên trong, quay người, chạy ra khỏi phòng khám. Anh không chọn lúc này để báo cáo với Tô Tô chuyện mà anh phát hiện ra.
Ngoài phòng khám, anh Bì lo lắng chạy lên hỏi Hộ Pháp, “Thế nào? Lý Oánh bên ngoài không chịu đi, còn có không ít người đang đóng quân ở bên ngoài thôn.”
Chẳng ai biết Lý Oánh đang chuẩn bị đi vì sao đột nhiên lại không đi. Nếu theo như những gì Tô Tô đã nói lúc trước, nếu Lý Oánh không đi thì sẽ giết sạch, không để lại một ai. Bây giờ có phải nên ra tay không?
Hộ Pháp sát khí đằng đằng, giơ tay nắm chặt thắt lưng, nói với anh Bì: “Đối phương cùng lắm khoảng nghìn người, chúng ta không cần đến một tiếng là có thể giết hết, đợi đấy!”
“Không ổn lắm, giờ Tô Tô đang vào lúc quan trọng, hay chờ Tô Tô sinh xong rồi nói tiếp.”
Anh Bì vội vàng cản Hộ Pháp, anh nghĩ đến Lý Oánh lúc đến chỉ có một nghìn người, nhưng theo gián điệp báo lại, bây giờ cô ta đã mở rộng đội ngũ lên khoảng bốn nghìn người. Chỉ có điều ở ngoài thôn Bát Phương chỉ có hơn một nghìn người, Hộ Pháp giết hơn một nghìn người này không thành vấn đề, nhưng giết người cũng cần thời gian, giết một nghìn người cần một tiếng, thế còn ba nghìn người còn lại thì sao?
Đối với mười bảy lính đặc công dị năng mà nói, giết bốn nghìn người này có lẽ chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng… hiện giờ mục tiêu của Lý Oánh còn chưa rõ, có lẽ chỉ là đi mệt thì nghỉ, cũng có thể là muộn một chút mới đi. Anh Bì cảm thấy, nếu như trong quá trình bốn năm tiếng lính đặc công ra tay giết đám đó, thôn Bát Phương có nguy cơ gì cần xử lý thì sao? Tô Tô đang trong thời gian quan trọng, thực sự không thể để xảy ra sơ suất gì.
Anh Bì nói thế, Hộ Pháp im lặng cúi đầu. Từ trước tới nay anh chỉ biết hành động theo mệnh lệnh, rất ít khi phải suy nghĩ vì sao phải làm như thế, vì sao không được làm thế kia. Bây giờ Diệp Chân Chất đang tiến hóa lần hai, Tô Tô bắt đầu sinh, không ai ra lệnh cho anh, vì thế dùng đầu óc ít ỏi này của anh để suy nghĩ thì lời anh Bì nói cũng có lý.
Vậy thì chờ, chờ Tô Tô sinh xong rồi tính!
Lý Oánh bên ngoài đang nghe Voldermort thuyết phục, cũng dần dần thả lỏng. Trong lòng cô ta không chắc chắn là Tô Tô có nói được làm được không, nên cô ta lo lắng bần thần, đi rồi lại dừng, cuối cùng dừng ở một nơi cách thôn Bát Phương rất xa, đóng quân ở đó.
Voldermort bên cạnh Lý Oánh, hai người cùng nhìn về thôn bát Phương từ đằng xa, trong lòng thầm nghĩ có vẻ như Tô Tô chỉ nói mồm mà thôi. Nói thì độc mồm, cái gì mà họ còn không đi thì sẽ giết sạch, cuối cùng cũng chỉ là người nói rồng leo, làm mèo mửa.
“Chúng ta cứ ở đây chờ cái gì thế?” Lý Oánh nhìn về phía trước, lẩm bẩm trong miệng, rồi lại nói với Voldermort bên cạnh: “Tôi sớm đã nói với anh rồi, đừng chọc vào Tô Tô. Cô ta không phải người dễ tính đâu, anh còn không tin, cứ muốn chờ cơ hội.”
“Cơ hội, thế nào cũng sẽ tới! Cô không thấy thôn Bát Phương hôm nay rất lạ sao? Nếu Tô Tô thật sự đáng sợ như cô nói, bây giờ cô ta đã sớm ra ngoài rồi” Voldermort cúi lưng, vì thực sự không thể bỏ con rắn chúa non, nên lúc trước hắn khuyên Lý Oánh rời đi, giờ lại khuyên cô ta ở lại, “Tôi đã quan sát rồi, thôn Bát Phương đúng là nơi phong thủy tốt, nếu chúng ta có được thôn Bát Phương, biến chỗ này thành căn cứ phát triển thế lực sau này cho chúng ta…”