.Những người này cũng không ngẫm lại xem, ngay bản thân họ còn bữa no bữa đói, Lý Oánh mang mấy người phụ nữ kia đến chắc gì họ đã đủ ăn? Chẳng qua là để những người phụ nữ này chịu đói cùng họ mà thôi. Mà những người phụ nữ ở chỗ Lý Oánh chỉ có tác dụng là công cụ thỏa mãn kiêm y tá nghiệp dư, nhưng ít ra họ cũng được no bụng, ít nhất cũng có thể sống.
Chẳng qua Lý Oánh tận dụng tối da tác dụng của con người, sắp xếp những người ở vị trí thích hợp, làm chuyện phù hợp. Như vậy mới có thể làm cho đội ngũ kiên cố không thể phá vỡ, được mở rộng nhanh chóng!
Bé trai mười tuổi kêu khóc, trơ mắt nhìn mẹ mình bị bắt đi. Cậu bé liều lĩnh xông tới, muốn dùng sức lực bé nhỏ bò qua vòng vây xe đi cứu mẹ nhưng bị binh lính cầm súng trên mui xe hung hăng đập vào trán, đá bay khỏi xe.
Máu đỏ tươi chảy đầy trán thấm đỏ nửa khuôn mặt nhỏ nhắn và ánh mắt của cậu bé. Cậu ta bò từ dưới đất lên, bỗng quay đầu lại nhìn Lý Oánh và Voldemort đang quan sát ở trong xe. Hai tay của cậu bé nắm chặt lại, mắt tràn đầy thù hận.
“Diệt cỏ diệt tận gốc. Đứa trẻ này không thể giữ lại.”
Voldemort đứng ở phía sau Lý Oánh thở dài, con rắn lớn màu đỏ bên chân hắn như cảm nhận được sự mê hoặc của đồ ăn, hưng phấn đến mức ngỏng đầu lên, đôi mắt rắn màu vàng nhìn chằm chằm vào đứa bé ở bên ngoài cửa sổ kia. Nhưng không ngờ đứa bé kia xoay người, chạy về phía thôn Bát Phương. Cậu bé vòng một vòng lớn chạy qua đoàn xe, chạy từng bước ngắn, cắn chặt răng, hai tay siết quả đấm, chạy, chạy, phải chạy…
Sau đó cậu bé chạy đến phía trước lùm cây biến dị, đứng chính diện Tô Tô, quỳ xuống dập đầu ba cái rồi đứng lên, lau sạch nước mắt trên mặt, nói với Tô Tô:
“Chị ơi, chị hãy cứu mẹ em. Chỉ cần chị có thể cứu mẹ em, sau này cái mạng này là của chị. Chị muốn em sống thì em sống, muốn em chết thì em chết, xin chị!”
Tô Tô đứng trên tháp canh vẫn luôn để ý đứa bé mười tuổi này. Đứa bé này cả người bẩn thỉu, miệng vết thương trên trán còn chưa khô nhưng cặp mắt kia được nước mắt tẩy rửa vô cùng sáng, trong mắt nhìn rõ thù hận khắc cốt ghi tâm. Tô Tô bèn gật đầu, nói với anh Bì ở phía sau:
“Mang đứa trẻ kia vào đi, sau đó phái người thông báo với Lý Oánh, tôi muốn toàn bộ những người phụ nữ trong tay cô ta.”
Vừa hay đội phụ nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ đang thiếu người, thiếu người nghiêm trọng. Tô Tô nghĩ cho Lý Tiểu Vũ tìm người bên ngoài không bằng cướp người trong tay Lý Oánh.
Anh Bì cảm thán một tiếng nhìn cậu bé vẫn đang quỳ ở trước lùm cây, trong lòng cảm thấy đứa trẻ này thật kiên cường, vừa kiên cường vừa đáng thương. Vì vậy anh Bì lập tức xoay người, đi làm việc Tô Tô dặn dò.
Trong chốc lát, một đoàn phụ nữ mặc quần áo dài, cầm chổi thần đi ra, mang theo đứa trẻ mười tuổi đi vào trong sương mù dày đặc.
Đến khi Tô Tô từ trên tháp canh đi xuống, chậm rãi đi về phía đầu thôn, đứa trẻ mười tuổi kia đã vào đến thôn Bát Phương. Bên cạnh có một người phụ nữ đang vỗ vai cậu bé, đánh mắt ra hiệu tỏ ý Tô Tô đang tới, nói nhỏ:
“Đây chính là thôn trưởng của chúng tôi, cháu phải ngoan ngoãn vào. Bây giờ thôn trưởng sắp sinh, tính tình không tốt lắm đâu, không nên chọc tức cô ấy.”
Đứa bé mười tuổi tiến mấy bước về phía Tô Tô, gương mặt nhỏ nhắn đầy máu, vẻ mặt vô cùng đau thương, căm giận, định quỳ gối dập đầu với Tô Tô. Tô Tô giơ tay lên chặn lại rồi nói:
“Thôi, chỗ này của cô không phải tổ chức môn phái ngày xưa, không cần phải thấy cô là phải quỳ. Đầu gối đàn ông dát vàng đấy, từ nay về sau đừng quỳ trước bất cứ ai.”
Vốn bé trai mười tuổi đang ở tuổi cái hiểu cái không với lời Tô Tô nói nhưng cậu bé liên tục gật đầu, đứng lên. Cậu bé cúi đầu, trịnh trọng nói với Tô Tô:
“Cảm ơn thôn trưởng! Cháu tên là Mộc Dương, từ nay về sau cháu chính là người của cô.”
Thôn trưởng Tô Tô gật đầu, ai là người của ai, cô hoàn toàn không có hứng thú, đứa trẻ kia nói cô cũng không cho là thật. Cô đang định chống eo đi về nhà, cửa sắt thôn Bát Phương rất nặng nên cánh cửa nhỏ lại được mở ra lần nữa.
Mấy người phụ nữ sắc mặt rụt rè đi từ cửa nhỏ lại. Bé trai mười tuổi lập tức xoay người, trên mặt bé tràn đầy máu và hy vọng nhưng thấy phía sau mấy người phụ nữ kia là một xác phụ nữ bị đánh, gương mặt bé tràn đầy sợ hãi, đột nhiên lao tới hét thất thanh:
“Mẹ! Mẹ…”
Tô Tô quay đầu nhìn, lúc này Tiểu Ái trong bụng đá cô thật mạnh, lập tức toàn bộ bụng cô căng lên, cơn gò quen thuộc lại đến nữa rồi. Lý Tiểu Vũ tiến lên đỡ Tô Tô, thấy Tô Tô cau mày nhìn chằm chằm Mộc Dương đang gào khóc, cô giải thích:
“Chúng tôi đi qua bảo Lý Oánh thả người, cô ta cũng thả người rất dứt khoát. Nhưng… mẹ Mộc Dương lúc đó bị đánh bất tỉnh, mấy gã đàn ông cũng không thèm để ý lôi cô ấy lên giường… chà đạp… Đến lúc Lý Oánh truyền lệnh, mẹ Mộc Dương mang ra đã bị người ta hành hạ đến… không còn thở nữa!”
Lúc nói ra những lời này, Lý Tiểu Vũ mấy lần không đành lòng, không muốn nói tiếp. Nhưng mà cũng không cần cô nói ra rõ ràng lắm, tự Tô Tô cũng biết thời điểm mẹ Mộc Dương ngất xỉu đã trải qua những gì. Đơn giản là lúc bị người ta chơi đùa, những tên đàn ông kia hành hạ không chú ý khiến mẹ Mộc Dương bị chết ngạt!
Đúng vậy, mẹ Mộc Dương đã chết trước khi được mang vào thôn Bát Phương!
“Bảo Lý Oánh cút ngay cho tôi. Nếu không cút gọi Hộ Pháp dẫn người ra, giết hết đám bên ngoài!”
Nghe được chuyện như vậy, trong lòng Tô Tô không tức giận là giả nhưng nói thật lần này gặp được Mộc Dương mà Lý Oánh lại chạy đến trước mặt cô. Chứ cái thời buổi bây giờ, sẽ có bao nhiêu Mộc Dương, có bao nhiêu Lý Oánh?
Khó nói được, Tô Tô cũng chỉ có thể lo được sự tình phát sinh trước mắt. Xa hơn chút nữa, ra khỏi khu vực thôn Bát Phương, khắp nơi đều là bi kịch như vậy. Đây chính là mạt thế, Tô Tô gặp một cái giết một cái, có thể giết hết được sao?!
Tâm trạng của cô rất là cáu kỉnh, cơn gò khiến cô đi lại khó khăn, cứ bước một bước Tô Tô lại cảm thấy trong quần lót có dịch nhờn. Cô hoảng sợ, không kịp giết Lý Oánh rồi, vội vàng để Lý Tiểu Vũ đỡ về biệt thự, kiểm tra xem đống dịch nhờn kia là thế nào?!