.Ánh mặt rực rỡ chiếu xuống vũng máu tanh nồng trong vùng sương trắng mờ mịt. Trong không gian lặng ngắt như tờ, bỗng một người thét lên:
“Tô Tô, nhộng mặt người tới!”
Tô Tô ngước mắt nhìn ra xa. Quả nhiên ở đằng chân trời, những con nhộng trắng uốn éo, thong thả bò về phía trước. Có lẽ chúng cũng sẽ mất khá nhiều thời gian mới leo đến cổng thôn Bát Phương.
Lại có tiếng sợ hãi kêu lên, “Tô Tô nhiều nhộng mặt người lắm, tầm ba bốn mươi con, con to nhất phải bằng cái xe bus!”
Chỉ cần là dị năng giả, năm giác quan sẽ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều nên thị lực của Tô Tô khá tốt. Có điều để nhìn được đám nhộng mặt người xa như vậy cô vẫn không làm nổi. Tô Tô nghĩ mình không làm được, chẳng ngờ lại có người thấy rõ.
Thế nhưng người kia đã đoán đúng việc Liễu Truyền Phong đưa bao nhiêu nhộng mặt người đến đây, số lượng cụ thể đã được chứng thực.
“Thư Sinh, anh đi chuẩn bị đi, gọi mấy người ra cản lại.”
Tô Tô phân công công việc. Thư Sinh gật đầu rồi đi triệu tập anh em. Tiếng chiêng đồng thời vang lên ở hai tháp canh.
Trẻ con trong thôn đang chạy chơi trong sân. Nghe tiếng chiêng, các cụ già bị bó chân thở hổn hển đi kéo chúng về. Duệ Duệ giơ cây kiếm gỗ đẽo lên, hô to:
“Các anh em, đi theo bản vương giết cho đám quái vật kia tè ra quần!!!”
Đám trẻ con đứa nhặt cành cây, đứa cầm cung trốn người già, chạy ra cửa chính theo Duệ Duệ. Đám trẻ con mới biết đi cũng lẫm chẫm chạy theo anh chị, có điều chúng đi chậm quá nên bị bắt lại ôm về nhà ngay lập tức.
Vua thổ phỉ Duệ Duệ dẫn theo đám đàn em lắt nhắt cùng giơ “vũ khí” lao đến cửa chính thì gặp phải Tẩm Nguyệt mặt mũi hầm hầm, chống nạnh như con hổ mẹ chặn lại.
Duệ Duệ cười, nhũn nhặn nói với mẹ mình, “Mẹ ơi mẹ tránh ra, con muốn đi đánh quái!”
“Con quay về ngay cho mẹ, đừng có phá!” Tẩm Nguyệt định véo tai Duệ Duệ mà thoắt cái thằng bé đã tránh ra đằng sau.
Đám trẻ con thấy vậy hưng phấn kêu lên, “Đại vương muôn năm, đại vương lợi hại!”
“Lợi hại…”
Đám trẻ con nào biết gì, chỉ cảm thấy tụ tập vui vẻ là tốt rồi. Chúng nói còn không sõi, ai hét lên chúng cũng bắt chước hét theo, cửa chính tràn ngập tiếng thét của trẻ con còn ồn ã hơn cả bên ngoài.
Duệ Duệ đắc ý nhìn Tẩm Nguyệt cười rồi chạy về phía cửa chính để chạy ra ngoài. Một sợi dây leo xanh bò ra cuốn Duệ Duệ lùi lại phía sau rồi nhanh chóng biến thành Thanh Mộc:
“Muốn nghịch hả? Nghịch ông đây xem!!!”
Thanh Mộc hầm hầm quát. Nhộng mặt người nhiều gấp đôi hôm qua, tất cả lính đặc công dị năng đều bị triệu tập để ngăn cản. Khoảnh khắc căng thẳng này mà Duệ Duệ dám gây sự phá phách?
Thanh Mộc lại nhìn Tẩm Nguyệt, cau có nói, “Trông con cô cho cẩn thận. Nó ra ngoài thì sống chết chúng tôi mặc kệ!”
Tẩm Nguyệt sửng sốt với thái độ của Thanh Mộc, sau lại cáu tiết cầm cành cây quất vào mông Duệ Duệ.
Duệ Duệ lè lưỡi chạy. Không ra được cửa chính thì ra chỗ khác chơi thôi. Vì thế, thằng bé lại nhanh nhẹn chạy ra chỗ khác, Tẩm Nguyệt đuổi theo con, đám trẻ con lít nhít cũng chạy theo Tẩm Nguyệt. Thoắt cái đám trẻ con đã dời từ cửa chính vào trong thôn.
Tô Tô đứng trên tháp canh, cầm kính viễn vọng từ tay một dị năng giả soi về phía chân trời. Hộ Pháp dị năng gió và Mặc Vị Minh dị năng tốc độ đã đến chỗ con nhộng đầu tiên. Quả nhiên số nhộng hôm nay nhiều hơn hôm qua rất nhiều.
Đương nhiên cũng khó giết hơn nữa.
Có thể do khoảng cách hơi xa nên Hộ Pháp và Mặc Vị Minh chưa giết con nhộng thứ nhất thì con nhộng thứ hai đã vượt lên lao về phía cửa xe đang mở.
Tất cả người ở thôn Bát Phương đều biết đầu và đuôi của nhộng mềm hơn các bộ phận khác khá nhiều nên đội đặc công lần này cũng không đánh bừa mà chỉ tập trung tấn công đầu đuôi. Đám nhộng mặt người bị đau trở nên kích động.
Khi kích động, dường như cơ thể chúng nặng hơn bình thường rất nhiều. Tô Tô nhìn qua kính viễn vọng, thấy Hộ Pháp và Mặc Vị Minh đánh con nhộng rơi hết ruột gan xuống đất. Kích động thế nào thì kích động, dù thân thể có nặng hơn thì đám nhộng mặt người mới này hình như chỉ có mỗi kỹ năng bò về đằng trước chứ không có khả năng tấn công khác.
Mặc Vị Minh cầm hai lưỡi dao sắc bén liên tục cắm vào đầu đuôi con nhộng. Tô Tô nhìn qua kính viễn vọng thấy một sợi dây xanh biếc bò trên người con nhộng, siết lấy đầu đuôi. Tốc độ của Mặc Vị Minh quá nhanh, nhanh đến độ chỉ kịp thấy hình ảnh mờ mờ lướt qua.
Hộ Pháp là dị năng giả hệ gió. Anh nhẹ nhàng bay xuống, ghim một dao lên đầu con nhộng, một dao lên đuôi. Cứ thế hai người bọn họ đánh cho đám nhộng mặt người tan tác.