.Mặc dù ngoài thôn Bát Phương có rất nhiều giòi nhưng những người bị thương chủ yếu là những người tấn công nhộng mặt người. Mặc dù động tác của lũ nhộng mặt người đó rất chậm, nhưng phòng ngự cực tốt, anh Bì tính toán bên ngoài có khoảng mười đặc công dị năng giả, họ dùng cả vũ khí lạnh, vũ khí nóng và cả dị năng, khó khăn lắm mới giết được một con nhộng mặt người.
“Giết khó thế này, không biết nhộng mặt người cấp mấy?”
Anh Bì không hiểu về phân cấp của động vật biến dị, quay đầu nhìn Tô Tô. Tô Tô không nói gì, chỉ cau mày nhìn đám nhộng mặt người. Sau khi con nhộng mặt người đầu tiên bị giết, họ thu được một lớp da nhăn nhúm bên trong đầu của con nhộng, cuộn thành một đống như miếng bánh mì màu trắng hình bầu dục. Họ dừng lại tại chỗ, hình như người nó cũng cứng hơn, giống như đá vậy.
Cô giơ tay, một con dao bằng băng bay ra chém vào lưng của con nhộng mặt người đã chết đang biến thành đá. Lớp vỏ bên ngoài bị cô cắt thành một vệt nhưng không bị rách. Dao băng của Tô Tô bị gãy, vì thế Tô Tô lại tiếp tục cố gắng ném hơn mười chiếc dao băng vào. Cuối cùng cũng chém rách được vỏ lưng của con nhộng đã chết, để lộ ra lớp máu thịt trắng trắng hồng hồng bên trong.
“Lớp vỏ này cứng thật.”
Tô Tô hô lên một câu, cô là dị năng giả cấp bốn, ném ra nhiều dao băng như thế mới có thể rạch được một chút. Cô nghĩ rằng nhộng mặt người này sau khi chết phòng ngự còn tốt hơn trước khi chết.
Nhưng khi những con nhộng mặt người liên tiếp trèo lên, nụ hoa màu xanh phát triển cao nhất bên trong chiến hào đột ngột nở hoa vào ngay lúc đó. Tô Tô ngạc nhiên, cô bị bông hoa lớn màu đỏ trong bụi cây thu hút.
Bông hoa đó nhìn rất đẹp, giữa những lớp hoa nhìn hơi giống miệng người. Trong tiếng kêu hò của dị năng giả, bên cạnh bông hoa mọc ra một hai lớp gai. Những chiếc gai đó có màu trắng, nhìn như răng người. Mà bên trong bông hoa có một chất nhày sền sệt như dịch vị của người, có tác dụng tiêu hóa thức ăn.
Đây đúng thật là đã tiến hóa thành hoa ăn thịt người rồi! Chỉ có điều như mới nở hoa nên bông hoa ăn thịt người đó còn hơi nhỏ. Rễ của nó cũng chưa dài, dài nhất cũng chưa bằng độ cao của tường.
Tô Tô cúi đầu nhìn nó, nó đã cúi xuống rễ, nằm trong bụi cây bắt đầu tìm nguồn thức ăn. Nó thi thoảng há miệng cắn một con giòi to như con rắn, nhai lẹp bẹp như ăn mì, vừa hút vừa nhai.
“Giết giết giết!!!!!”
Tiếng trẻ con đột ngột vang lên trước tháp canh. Tất cả mọi người còn chưa kịp định hình, đã thấy Duệ Duệ thuấn di, di chuyển vèo vèo vèo, sau đó đứng lên người con nhộng đã chết. Cậu ta còn nhảy lên lưng nó mấy cái, nhìn dáng vẻ như sắp sửa thuấn di đến trước mặt lũ nhộng còn sống.
“Quay về!!!”
Tô Tô ngẩng đầu nhìn, cô quýnh lên quay đầu nhìn chỗ cạnh chân anh Bì. Cô nhớ không phải Duệ Duệ vừa đứng bên cạnh chân anh Bì sao? Sao không tiếng gì đã chạy ra rồi, mà anh Bì thì sững người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh đưa ngón tay lên theo bản năng chỉ đứa trẻ trên con nhộng mặt người nói:
“Này này, ở đâu có đứa bé xuất hiện! Nhìn giống Duệ Duệ chưa.”
“Là Duệ Duệ đó!”
Tô Tô nói rồi một chiếc xích bay từ tay cô ra, trườn về phía Duệ duệ đang cầm cung tên. Duệ Duệ nhảy rồi nhảy, loáng cái đã đứng cạnh đầu một con nhộng mặt người khác, mồm còn đang hét lớn:
“Các ngươi là lũ quái vật, ta sẽ tiêu diệt các ngươi!!! Đánh chết này, đánh chết này.”
Những đặc công dị năng đang vây đánh nhộng mặt người đều đờ ra, Hộ Pháp quát lên, “Nhóc con to gan quá!!!” rồi anh bay lên đến lưng con nhộng mặt người, xách cổ Duệ Duệ như xách gà con, đưa Duệ Duệ bay về phía tháp canh, Duệ Duệ còn đang trợn mắt:
“Thả cháu ra, thả cháu ra, cháu phải tiêu diệt quái vật!”
“Đau đầu!”
Tô Tô cau mày, ném xích băng ra xích Duệ Duệ vừa bị Hộ Pháp ném xuống tháp canh. Cấp bậc dị năng của cô đương nhiên có thể khống chế được dị năng giả nhỏ như Duệ Duệ, vì thế Duệ Duệ không thể chạy khỏi sự trói buộc của cô. Tô Tô quay người nhìn Duệ Duệ bị xích mà còn đang kêu gào, cô hỏi:
“Trẻ con như cháu định làm gì đó? Đừng có quấy!”
Cô nghĩ do cô lãnh đạo sai hay do nếp sống của thôn Bát Phương sai. Một đứa trẻ mới ba tuổi lại dám xông lên phía trước động vật biến dị lần thứ hai, may mà nhộng mặt người này chậm chạp, nếu là mọt con vật có đặc tính tấn công mạnh hơn, thì hôm nay Duệ Duệ còn sống sao?
Không hổ là đứa trẻ lớn lên trong mạt thế, tràn đầy lòng dũng cảm. Hơn nữa năng lực thuấn di của Duệ Duệ còn phải có người hướng dẫn mới được, nếu không lần sau không để ý lại như thế này!
“Cháu phải giết quái vật, trưởng thôn, thả cháu ra, cháu phải giết quái vật, đánh chết chúng, đánh chết chúng!”
Duệ Duệ mới hơn ba tuổi, dù bị xích lại nhưng vẫn hừng hực khí thế, gào thét đòi xông ra trận. Tô Tô không thèm để ý đến cậu bé, lúc này không phải lúc quan tâm nên dạy dỗ Duệ Duệ thế nào. Dù cô có lòng nhưng cũng phải biết cái gì quan trọng hơn.
Vì thế Tô Tô nhốt cậu bé trên ghế của tháp canh, nhìn Tẩm Nguyệt sắp xếp cho đứa trẻ khác xong rồi đang vội vàng trèo lên tháp canh. Tô Tô yên tâm quay người, tiếp tục quan sát hoa ăn thịt người ăn giòi, còn cả các đặc công dị năng chiến đấu với nhộng mặt người biến dị lần hai.
Mỗi con nhộng mặt người biến dị lần hai đều rất khó giết, dù chúng xếp hàng lần lượt nhưng con nào cũng như xe tăng, tiến lên phía trước bất chấp đạn bom. Tới khi đặc công dị năng giết được con nhộng thứ ba, con thứ tư đã nghiền nát ruộng, đang bò đến tường của thôn Bát Phương.
Không cản được rồi, chúng phòng ngự quá tốt!
Trong số các đặc công dị năng chỉ có duy nhất một người có thể cản được nhộng mặt người, đó là dị năng giả đắp núi. Nhưng anh cản đầu này, không cản được đầu kia, dù lũ nhộng hành động chậm chạp nhưng rất khó giết. Tất cả mọi người đều tập trung giết một con, những con nhộng mặt giòi đằng sau đã vượt qua họ, bò về thôn Bát Phương.
Đám nhộng đang đi về phía cây hoa ăn thịt người, cây hoa ăn thịt người đó như không cảm giác thấy nguy hiểm, ngớ ngẩn há miệng muốn cắn nhộng mặt người một cái. Tô Tô sốt ruột, phóng ra một bàn tay nước nhổ gốc cây hoa ăn thịt người ném ra phía ruộng ở xa thôn Bát Phương.
Sau đó, Tô Tô hoàn toàn quên chuyện này luôn!!