.“Ô hô, tôi có thể là người như vậy sao?”
Sở Hiên tỏ vẻ “tôi sao có thể là loại người đó, sao cô có thể dùng những lời lẽ như vậy hiểu sai về tôi”, ánh mắt đầy oán trách giận dữ nhìn Tô Tô, nửa thật nửa đùa nói:
“Tôi đây là một người tốt! Là một người tốt chân chính, đừng hiểu lầm trái tim trung thành với Cách mạng vô sản của tôi. Thả các người, chỉ là muốn các người nợ tôi một ân huệ. Đúng rồi, tục ngữ nói rất hay – ‘Kẻ phiêu bạt giang hồ, có ai mà không từng bị thương’. Tôi giúp người ta nhiều, sau này có thể bị thương ít hơn, đúng không?!”
Không ai tin lời của Sở Hiên, ngay cả binh sĩ bốn xe tải của Lã Ấn sau khi trải qua chuyện giòi bọ cũng không tin lời của hắn nữa. Mọi người đều trừng mắt nhìn Sở Hiên đang đứng ở chính giữa đám người, giống như vô số tia X quét 360 độ không góc chết phân tích con người hắn. Vì thế trong phút chốc, trong bãi đất vốn đang ồn ào náo nhiệt, hiếm khi có giây phút yên tĩnh đến lạ thường.
Không ai nói chuyện, vốn dĩ Diệp Dục muốn đuổi Sở Hiên đi, đừng có ở đây giở trò ngu ngốc nữa. Nhưng lại bị Tô Tô kéo góc áo, anh mím chặt môi, khó nuốt trôi cơn giận nhìn chằm chằm hắn, cũng không nói chuyện.
Vì thế, Sở Hiên rất bối rối, đành nói tiếp, “Được rồi, nếu như các anh thực sự không thể tin tưởng tôi, cứ trói tôi lại đi. Đợi tất cả các anh ra ngoài được thì thả tôi ra cũng không muộn!”
“Ồ, ý kiến hay!” Tô Tô được gợi ý, mắt sáng lên, gật đầu, đẩy nhẹ Diệp Dục một cái, rồi lại nhìn Sở Hiên, “Đây là anh tự nói nhé. Trói thì trói!”
Một người bên cạnh Diệp Dục, trong nháy mắt đã đưa lên một bó dây leo núi. Sắc mặt Sở Hiên cứng đờ, thấy có hai dị năng giả cầm dây thừng bước lên trước, thật sự muốn trói hắn. Sở Hiên hét lên, “Các người trói thật à? Tôi chỉ nói chơi coi như là thành ý thôi.”
“Không trói anh thật, lại thể hiện giống như chúng tôi không có thành ý.”
Tô Tô ở phía sau Diệp Dục cười. Mặc dù cô cảm thấy với tính cách của Lã Ấn, nếu như thực sự muốn đối đầu sống chết với bọn họ, có lẽ cũng sẽ không quan tâm đến cái mạng nhỏ của Sở Hiên. Nhưng có Sở Hiên trong tay, lúc qua chốt trạm cũng dễ dàng hơn một chút.
Sau khi trói Sở Hiên xong, có người cầm một miếng giẻ rách đến, nhét vào trong miệng hắn. Hắn lắc đầu, cau mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn miếng giẻ rách, nói:
“Không cần đâu. Tôi không kêu, cho tôi một chiếc giường nằm ngủ là được.”
“Con tin đâu có đãi ngộ tốt như vậy, trói trên cột, một lát nữa khi đi ra, gặp phải người muốn ngăn cản, thì cứ lôi đầu anh ra làm con tin.”
Tô Tô phất tay, ngăn cản người kia nhét giẻ rách vào miệng Sở Hiên, chỉ vào cây cột dưới giàn nho, xoay người đi vào trong tường vây. Đúng lúc lại nhìn thấy Duệ Duệ sắp ba tuổi đứng trong đám người. Tô Tô liền vẫy tay, gọi Duệ Duệ đi đến chỗ mình, bưng gương mặt hiểu chuyện của cậu bé, cúi đầu ôn nhu nói:
“Cháu và mẹ phải chăm sóc cho các em trai, em gái. Chúng ta sắp phải bắt đầu cuộc sống đầu đường xó chợ rồi.”
“Vâng.”
Duệ Duệ gật đầu hết sức mạnh mẽ. Cậu bé còn nhỏ, không hiểu được cách thức phân chia thế lực trong một khu an toàn nhỏ bé, chỉ mơ hồ biết được bọn họ sắp phải đổi nơi ở, không sống ở đây nữa.
Lời của Tô Tô khiến cho người nghe đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bã chia xa. Cảm xúc buồn bã vấn vít trong lòng mọi người, nhưng lập tức bị sự phẫn nộ với Lã Ấn xóa nhòa. Tất cả mọi người bắt đầu bận rộn, còn Sở Hiên bị Ngũ Hoa Đại trói bên dưới giàn nho, ê a nói chuyện với binh sĩ bốn xe tải kia.
“Cho nên bây giờ các người đã mất hết lòng tin với sĩ quan chỉ huy?”
Sở Hiên cười nhìn một binh sĩ tay ôm súng, cúi đầu đứng đối diện. Binh sĩ kia gật đầu, đôi mắt rưng rưng, một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn chân. Anh ta hít mũi, đưa tay lên lau nước mắt, nhìn Sở Hiên nói:
“Sở trưởng quan, chúng tôi đều rất sợ. Thực sự cảm thấy mình vô dụng. Tôi muốn xuất ngũ, có phải viết đơn xin không?”
“Bây giờ đã là thời đại nào rồi, muốn xuất ngũ còn phải viết đơn xin gì chứ?” Trong mắt Sở Hiên có chút cảm xúc khó tả, nhìn những binh sĩ này vây bên người hắn, khóe mắt cười nhạt, đột nhiên lại nói, “Nếu như các cậu muốn đi, thì đi theo đám người Tô Tô đi. Đám người này chỉ muốn sống yên ổn qua ngày. Muốn tạo dựng sự nghiệp, thống trị thế giới thì phải hy sinh mạng của ai chứ? Chính là mạng của các cậu, các cậu đã hy sinh rồi thì đi đi, đi rồi thì đừng quay lại nữa.”
Hắn có chút buồn bã, trong lời nói mang theo tiếng thở dài. Rõ ràng là như vậy. Mặc dù thân là một người lập chí tạo dựng sự nghiệp, thống trị thế giới, nhưng không ảnh hưởng đến việc Sở Hiên nhìn thấy sự hoảng hốt, vùng vẫy của những binh sĩ kia. Thành bại của Lã Ấn đều phải đánh đổi bằng tính mạng của con người để mở rộng địa bàn.
Mà hiển nhiên, những binh sĩ đã từng bị hy sinh một lần, đã không còn thích hợp để đi theo Lã Ấn nữa. Bọn họ có ưu tư, quay về nhất định sẽ ảnh hưởng lòng quân. Chi bằng Sở Hiên làm một người tốt, thả họ chạy trốn cùng đám người Tô Tô.
Lúc này, Tô Tô đã quay về phòng thu dọn đồ đạc. Màn đêm buông xuống, cô mở tủ quần áo, liếc nhìn quần áo bên trong, tự dưng cảm thấy phiền não. Vừa mới hết rét, áo lông vũ mùa đông vừa dày vừa nặng, đem đi thực sự tốn diện tích. Nhưng nếu như không đem đi, mùa đông năm sau lại phải ra ngoài tìm đồ mùa đông.
Bỏ đi, tốt nhất là đem theo quần áo bà bầu và đồ lót. Không nghĩ nữa, nghĩ đi nghĩ lại thì năm sau cũng không đi được.
Tô Tô quyết tâm, cầm lấy mấy cái váy bầu đợi lúc bụng to sẽ mặc, áo lót và quần lót dành cho bà bầu vứt trên giường. Cô quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Diệp Dục đang sải bước đi vào trong phòng của cô, anh lên tiếng hỏi:
“Tô, chuẩn bị xong chưa?”
“Chưa, anh lấy mấy bộ áo sơ sinh cài nút chuẩn bị cho Tiểu Ái ở dưới tủ quần áo của tôi ra.”
Tô Tô nói xong, lại không biết đẩy một va li du lịch ở đâu ra, ngồi bên mép giường, vừa gấp quần áo, vừa nhét vào va li. Diệp Dục xoay người, ngồi xổm trước tủ quần áo đang mở rộng. Bàn tay lớn cầm ra một quần áo nhỏ xíu đã được gấp gọn gàng. Anh quái gở mở ra, đặt trước ngực mình so sánh. Hai bàn tay to dùng hai đầu ngón tay kéo vai của bộ quần áo nhỏ xíu kia, đứng dậy, hỏi Tô Tô:
“Cái này? Nhỏ quá.”
“Thế anh cho rằng nó to thế nào hả?’
Diệp Dục như một con King Kong cầm một bộ quần áo sơ sinh có cúc to chưa bằng nửa ngực mình, còn so sánh đi so sánh lại ở đó. Tô Tô từ mép giường đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Dục, đưa tay giật lấy bộ quần áo của Tiểu Ái, mắng:
“Đừng có giày vò quần áo của con gái tôi nữa. Cẩn thận lực bàn tay anh làm rách đấy. Anh chỉ cần lấy ra là được