.Bóng đêm bao trùm ngoài cửa sổ. Tô Tô rửa mặt xong thì thay váy ngủ cho phụ nữ có thai, nằm chống tay trên giường, nhìn Diệp Dục đang ngồi đầu giường rồi suy nghĩ một chút. Thật ra nếu muốn tìm được hành tung của Lã Ấn, một mình cô cũng làm được. Chỉ cần ra ngoài tìm những dị năng giả có khả năng cảm ứng năng lượng sóng thôi, có điều hiện giờ khu an toàn có quá nhiều dị năng giả, năng lượng sóng cũng hỗn loạn, quan sát chim ưng đơn giản hơn.
“Kế hoạch ám sát Lã Ấn không thể xong trong ngày một ngày hai, vì thế chúng ta không nên lãng phí những ngày này.”
Tô Tô cau mày, nghiêng đầu. Diệp Dục nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn sáng loáng lơ lửng giữa bầu trời tối đen như mực. Viên ngọc bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu sáng cả một vùng đất bị thần linh lãng quên.
“Anh sẽ thu xếp được, em đừng bận tâm, ngủ sớm đi!”
Diệp Dục không muốn Tô Tô đã mang thai còn phải suy nghĩ nhiều. Anh đỡ cô nằm xuống, kéo rèm cửa vào rồi mới nằm xuống bên Tô Tô, vòng tay ôm cô từ đằng sau, nhẹ nhàng nói:
“Nhiệm vụ của em bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, an tâm dưỡng thai. Mấy chuyện đáng ghét này cứ để đàn ông làm đi…”
“Được rồi được rồi, thật giống mẹ tôi đấy.”
Tô Tô sốt ruột ngắt lời Diệp Dục. Cô nghiêng người về bên trái, cứ để Diệp Dục ôm mình như vậy. Trạc Thế Giai nói hiện giờ bụng bắt đầu lớn, tốt nhất nằm nghiêng bên trái vì bên trái có động mạch hỗ trợ, nếu nghiêng phải sợ sẽ đè lên Tiểu Ái, cho nên giờ Tô Tô đành nghe lời bác sĩ, duy trì tư thế khó chịu này dù cho có khó thở.
Tô Tô cứ khó chịu như vậy rồi ngủ thiếp đi, đến khi mở mắt đã là sáng hôm sau, Diệp Dục ra ngoài chạy bộ từ lâu rồi.
Tỉnh táo lại một chút, cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, tựa như mất trí nhớ ngắn hạn, một lúc sau mới nghĩ ra chuyện tối qua Diệp Dục nói. Không biết họ có quan sát được chim ưng, có thấy chim ưng về tổ không, còn Tô Tô thì cứ đi rửa mặt, xuống nhà ăn sáng với cha mẹ rồi ra ngoài tường rào.
Diệp Dục vừa chạy bộ xong, người đầm đìa mồ hôi, xông ra cười với Tô Tô, sờ bụng cô, “Em vừa dậy à? Anh dìu em đi tản bộ nhé.”
“Được.” Vì thế, Diệp Dục dìu Tô Tô đi tản bộ. Đi một lúc lâu, cô hỏi, “Hôm qua bọn anh đã thấy chim ưng về tổ chưa?”
“Chưa đâu. Hôm qua họ phải ra khỏi khu an toàn, tìm một vị trí trên cao mới quan sát được.”
Địa thế khu biệt thự Quả Táo khá bằng phẳng, trong khu cũng không có nhà cao tầng. Khu an toàn lại có rất nhiều nhà cao tầng, phần lớn là người sống sót hoặc binh lính, nếu tự nhiên có bốn lính đặc chủng xuất hiện chắc chắn mọi người sẽ để ý, còn nếu là ám sát thì không thể thoát được cạm bẫy. Vì thế, tối qua bọn họ quyết định quan sát chim ưng xong là rời khỏi khu an toàn, tìm điểm địa điểm thích hợp để làm việc. Tin tức đương nhiên không truyền về biệt thự Quả Táo trong khu an toàn nhanh như thế được.
Tô Tô gật đầu, cũng muốn được thông báo. Cô định nói rằng mình muốn ra ngoài khu an toàn cùng Diệp Dục, đến thôn Bát Phương sắp xếp, tiện thể dọn dẹp chốn này. Đầu tiên, họ cần phải hoàn tất việc đưa bố mẹ đến đây. Có năm dị năng giả bước ra từ tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh. Những người này hôm qua đã được chữa trị xong nhưng vẫn còn chưa muốn đi, dường như có người đang chờ Tô Tô ra, thấy Tô Tô thì tiến lên bắt chuyện.
Tô Tô đang được Diệp Dục đỡ đi tản bộ, nghe có người chào hỏi thì dừng lại, gật đầu coi như trả lời. Bốn dị năng giả còn lại cũng đã tiến lên:
“Ô, hôm nay mọi người định ra khỏi khu an toàn à? Tôi là dị năng giả hệ kim, có thể cho tôi tham gia đội mọi người, cùng mọi người ra ngoài tìm đồ không?”
“Tôi hệ thổ, tính cả tôi nữa!!!”
“Tôi hệ hỏa, có điều tôi không lợi hại như đội trưởng Diệp.”
…
Nói qua nói lại vài câu, Tô Tô tự dưng có thêm năm dị năng giả. Cô quay đầu nhìn Diệp Dục nhưng thấy anh không nói chuyện, nhìn cô mà không tỏ thái độ gì. Rõ ràng Diệp Dục không ý thức được việc thế lực của bọn họ đang bành trướng ra, chỉ thờ ơ như không phải việc của mình.
Vì vậy Tô Tô hắng giọng, quay đầu nhìn mấy dị năng giả bị thương nhưng đã chạy nhảy tưng bừng sau khi được cứu chữa:
“Chuyện này hiển nhiên không phải vấn đề. Có điều, hôm nay chúng tôi không định đi đến những nơi sầm uất nhiều đồ, mà tìm đến các phòng khám xa xôi vắng vẻ để tìm thuốc. Ở đó không có nhiều đồ cho các anh chọn đâu. Nếu các anh không chê thì cứ ở lại dưỡng thương, chờ khi khỏi hẳn thì vẫn có rất nhiều cơ hội hợp tác.”
Khi nói lời này, đương nhiên Tô Tô hoàn toàn không muốn để lộ hang ổ của mình với những dị năng giả xa lạ. Có điều cô cũng nói có phần thật – những dị năng giả này đến sơn trang Bát Phương trong thôn Bát Phương chỉ kiếm được chút kê, mà đang bị thương thì không nên phơi nắng đập kê. Giờ không phải lúc thích hợp để họ đi cùng.
Cô không từ chối các dị năng giả mới tham gia, nhưng phải phân tích tình huống thực tế. Bọn họ đang bị thương, nếu cô muốn yêu cầu bọn họ phát huy khả năng, ngộ nhỡ có chuyện thì thì không chỉ liên lụy người của cô, còn phải tìm cách chăm sóc cho họ. Vì vậy, họ khỏi hẳn đi rồi nói tiếp.
Tô Tô đã nói vậy thì những dị năng giả này cũng quyết định tìm một căn biệt thự trong khu để ở. Tuy họ rất muốn được gia nhập đôi Tô – Diệp, đi theo những dị năng giả mạnh mẽ ra ngoài tìm đồ, nhưng lời Tô Tô nói cũng rất có lý: bọn họ đang bị thương, Tô Tô cũng không đến nơi có nhiều đồ, vì thế bọn họ không cần phải vội vàng thể hiện bản thân.
Thật ra sau hôm qua, bọn họ mới phát hiện ra đời sống trong khu biệt thự Quả Táo rất khá. So với điểm giao dịch, đồ ở đây còn rẻ hơn khoảng một nửa tinh hạch. Họ có thể mua được nước sạch, gạo, rau củ; mẹ Tô cũng là người dễ nói chuyện, trò chuyện vui vẻ với bà thì còn được giảm một hai viên tinh hạch nữa.
Hơn nữa trong này hầu hết biệt thự chưa bị cắt ga. Việc tự mình được nấu cơm, xào đồ ăn, mùi dầu mỡ, không khí sinh hoạt bình yên khiến năm dị năng giả nổi tiếng trong mạt thế, bôn ba đã quen nhưng giờ đều kích động muốn khóc.
Vì thế, năm dị năng giả này nghe lời Tô Tô, chấp nhận quay về, yên tâm dưỡng thương ở biệt thự Quả Táo.