.“Diệp Dục, chúng ta chuyển bệnh viện và cha mẹ tôi đến đây sống được không?”
Xe từ từ lái về phía trước, Tô Tô nhoài người trên cửa sổ xe, nhìn những ngôi biệt thự hai tầng lần lượt lướt qua tầm mắt, trên mặt không nhịn được mà lộ ra biểu cảm mong đợi, cô nói tiếp:
“Bên trong có nhà, có có ruộng vườn đã được khai khẩn từ lâu. Mẹ tôi muốn trồng trọt thế nào cũng được, để cha tôi lại xây một cái tường vây, chịu khó xử lý những động thực vật biến dị kia một chút, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”
“Đi lên trước một chút, vòng qua mấy con đường nhỏ, có một trang viên. Nếu như em muốn chuyển đến đây, chi bằng đến sống ở trang viên kia còn hơn.”
Diệp Dục vừa lái xe vừa nhìn xem xung quanh giống như sợ có người nghe trộm câu tiếp theo anh định nói. Cả người đều tỏ ra thần bí, sau đó đột nhiên nhớ ra, đây là ở mạt thế, đã không còn ai có thể quản được anh, liền thoải mái nói với Tô Tô:
“Phía dưới sân, có một kho tiền. Trước mạt thế, tiền tích trữ của cả Tương thành đều đặt ở đó, có vàng thỏi cũng có cả đô la Mỹ, tường kim loại của kho tiền cũng có rất nhiều lớp!”
Nói xong, Diệp Dục dùng tay làm kí hiệu số “8” với Tô Tô. Anh nghiêng đầu, trên mặt lộ rõ sự đắc chí, giống như bản thân mình rất tài giỏi, khoe khoang với Tô Tô: “Anh của em, trước mạt thế đã vào trong đó một lần. Khi đó, anh áp tải mấy xe vàng thỏi vào trong, tất cả đều được áp tải bằng xe khách thông thường. Bọn anh đều cải trang là khách du lịch, dưới lòng bàn chân dẫm lên vàng thỏi, cứ đi xuyên qua cả cái Tương thành, lợi hại chưa.”
“Ồ ôi, huyền thoại!”
Tô Tô nhíu mày, không có hứng nghe Diệp Dục bốc phét, nhưng dường như Tiểu Ái rất thích nghe Diệp Dục nói chuyện. Khi Diệp Dục đang khoe khoang, Tiểu Ái trong bụng Tô Tô đạp mấy cái, nhưng cô không nói với Diệp Dục, tránh để anh kinh ngạc lại muốn sờ bụng cô.
Nhưng cô vẫn hơi quan tâm đến kho tiền Diệp Dục nói. Sau khi mạt thế, tiền tài đều là vật ngoài thân chỉ có tinh hạch mới là đồng tiền lưu hành duy nhất. Thứ cô quan tâm là thứ Diệp Dục nói, đó chính là kho tiền được đúc tám lớp tường kim loại, tám lớp đó! Nghĩ thôi đã thấy rất kiên cố.
Cô quyết định cùng Diệp Dục đi thăm dò địa hình, thuận tiện vơ vét đồ đạc trong nhà các nông hộ xung quanh. Trên thực tế, bây giờ đối với Tô Tô, về đồ ăn đã không còn cái gì để vơ vét, rất nhiều đồ ăn không có cách nào bảo quản lâu, qua mấy tháng đã mốc meo biến chất. Vì suy nghĩ cho Tiểu Ái trong bụng, cô chưa từng ăn đồ ăn mốc meo biến chất.
Nước và rau củ trong nhà cô đều tươi mới, thứ duy nhất còn thiếu chính là thịt. Lần này, Tô Tô ngoài việc muốn tìm một căn cứ, còn muốn mang một ít thịt động vật biến dị đem về. Mấy nghìn miếng thịt đông cô tích trữ trước mạt thế đã sắp ăn hết rồi. Đám người anh Bì đi theo ra ngoài cũng có chung ý nghĩ đó, nhân tiện ngắm nhìn vùng nông thôn, xem có chỗ khám bệnh nào không.
Đội xe đi rong ruổi khoảng hơn bốn mươi phút, trong quang cảnh rộng mênh mông, những ngôi biệt thự nông thôn nhỏ lại dày đặc hơn, đồng thời zombie cũng nhiều hơn. Diệp Dục liền lái chậm lại, tùy ý ra tay thiêu cháy zombie, anh giải thích với Tô Tô:
“Chính là ngôi làng này, nói gọi là thôn Bát Phương. Trang viên kia gọi là Sơn trang Bát Phương, được xây dựng mô phỏng theo phủ đệ của các vương gia đời nhà Thanh. Bình thường cũng tiếp đón một ít khách du lịch, còn có một khu vực VIP, bị những người có tiền đặt bao hết dài hạn, khách du lịch thông thường không vào được.”
Sau khi đốt cháy hết zombie, Diệp Dục xuống xe, vòng qua đầu xe, đi đến bên chỗ ghế phụ của Tô Tô, mở cửa xe. Tô Tô cởi dây an toàn, vịn vào tay Diệp Dục đi xuống, lại nghe thấy anh cười hì hì nói, “Nhưng đó toàn bộ chỉ là vẻ bên ngoài, bộ mặt thật ở dưới lòng đất chỉ có một số ít người ở Tương thành mới biết được.”
“Vậy anh nói xem, Lã Ấn có biết không?!”
Tô Tô đi về phía trước, nhìn xung quanh một lượt. Con đường xi măng dẫn vào thôn được xây dựng rất bằng phẳng rộng rãi. Hai bên đường ngoài một số ngôi biệt thự nông thôn nhỏ thì là ruộng lúa. Trong ruộng cắm một nắm rơm rạ màu vàng. Gió thổi hiu hiu, mang theo mùi hương của cây cối, rất ôn hòa rất thư thái. Bên trong vài ngôi biệt thự, mơ hồ truyền đến tiếng kêu gào của zombie.
Không có tiếng kêu cứu của con người, đã mạt thế mấy tháng rồi, người may mắn sống sót cũng đã chạy vào khu an toàn của Tương thành rồi.
“Hắn ư?!” Trong lời nói của Diệp Dục tỏa ra một sự khinh bỉ. Anh đỡ tay Tô Tô giống như đang đi tản bộ, đi về phía trước, đồng thời lại nói, “Hoặc là hắn phải đứng đầu một tỉnh, hoặc là lăn lộn trận địa giống như bọn anh, loại người ở giữa tiến thoái lưỡng nan như Lã Ấn, cho dù có biết kho tiền ở đâu, cũng sẽ không biết vào trong thế nào.”
“Thế thì được. Chỗ này được lắm, tôi rất vừa ý.”
Tô Tô tiến lên trước một bước, nhìn đám người anh Bì đỗ xe xong, lấy tinh hạch zombie đưa cho Diệp Dục, sau đó đi trên con đường nhỏ, đi xuyên qua ruộng lúa hoang vắng, chuẩn bị cạy cửa một ngôi biệt thự gần nhất.
Bên trong biệt thự có tiếng zombie đang gào thét. Tô Tô đứng tại chỗ chờ đợi, Diệp Dục đứng bên cạnh cô, đưa tay đỡ cô. Ở đây ít zombie, nhóm người anh Bì cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn trong mạt thế, đối phó với một ít zombie vẫn còn dư sức.
Chỉ một loáng sau, nhóm người anh Bì đã xử lý sạch sẽ zombie trong ngôi biệt thự kia, lục tung cả nhà tìm thấy mấy túi to hạt kê, một ít thịt khô, còn có mấy bình nước khoáng. Tô Tô liếc nhìn một lượt, cô không hứng thú lắm với những thứ ở đây.
Cô nhìn con đường phía trước dẫn vào thôn, sai Diệp Dục nói: “Anh vào trong xem xem, có gia súc gia cầm như gà vịt cá lợn… còn sống không, giết mấy con đem về nấu ăn.”
“Có thể ăn không?”
Vẻ mặt Diệp Dục hơi do dự. Nói thật, thịt gà, vịt, cá, lợn biến dị… anh và các anh em không có thịt thì không vui, trong đội của anh ăn rất nhiều rồi, cũng không thấy ăn bị bệnh gì. Nhưng muốn đem những thứ thịt đó cho Tô Tô ăn… Diệp Dục cảm thấy có hơi nguy hiểm. Anh không dám cho Tô Tô ăn, sợ con gái anh ăn rồi sẽ bị bệnh gì đó.
“Không sao. Tôi ăn rồi, cực kỳ ngon, cũng không thấy tôi bị độc chết!”
Tô Tô xúi giục Diệp Dục, động vật biến dị căn cứ vào mức độ hung dữ, năng lực lớn nhỏ, cũng có phân chia đẳng cấp, chỉ là gà, vịt, cá, lợn bình thường biến dị mà thôi, trừ việc hơi khó giết, thịt không mang theo chút độc tố nào, còn có thể bổ sung năng lượng cho dị năng giả. Đương nhiên động vật biến dị cấp cao, chỉ cần giết chết được, xử lý ổn thoả cũng có thể ăn được.
Trên thực tế, không lâu nữa, nhân viên nghiên cứu bên Lã Ấn cũng sẽ đưa ra kết luận. Những động vật biến dị kia có thể ăn. Những động vật biến dị nào còn chờ quan sát nghiên cứu cũng sẽ lần lượt được công bố. Hơn nữa, những động vật biến dị được công bố là có thể ăn đầu tiên chính là gà, vịt, cá, lớn bình thường biến dị.
Diệp Dục có chút không tin lời Tô Tô nói. Anh không muốn đi tìm những động vật biến dị kia để cô mạo hiểm. Vì thế, anh đứng yên bất động tại chỗ, chần chừ do dự dài dòng khuyên nhủ cô: “Trong nhà không phải vẫn còn một con lợn sao? Nếu như em muốn ăn thịt tươi ngon, về nhà anh làm thịt con lợn đó cho em. Yên tâm đi… Ôi!! Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh. Đi. Đi. Ông đây đi tìm xem có không đã