.Khi cô con gái mà bản thân mang thai mười tháng, khổ cực sinh ra bị một tên cặn bã lá mặt lá trái, còn luôn dùng những lời đường mật lừa gạt mình bán đi mất. Nỗi hận như vậy, đâu thể chỉ giết Tạ Thanh Diễn này một lần là có thể tiêu tan hết?
Mày hại chết con gái tao, tao giết mày một lần, thì ân oán rõ ràng, từ đó không ai nợ ai sao?
Rõ ràng, Tô Tô không độ lượng như vậy. Trong những ngày tháng cô đơn lạnh lẽo, đi tìm Tiểu Ái thêm một ngày cô càng hận Tạ Thanh Diễn hơn một phần, hận đến kiếp trước, hận cả một đời, còn hận đến cả kiếp sau.
Vì vậy, cô giận lây sang cả mẹ Tạ, độc ác làm tổn thương bà ta. Đây cũng chính là bản chất của con người. Sau khi Tô Tô kể hết đầu đuôi chân tướng sự việc cho mẹ Tạ nghe, cô vốn cho rằng sẽ xung đột đánh nhau với bà ta. Nhưng bà ta chỉ kinh ngạc nghe, sau khi nghe xong, giống như tượng gỗ ngồi trong phòng của Tô Tô rất lâu, từ buổi trưa cho đến tận tối, mới đau khổ cười một tiếng, nói với Tô Tô:
“Thì ra là như vậy, cháu hận là đúng.”
Sống thê thảm, chịu mọi nỗi nhục nhã trong mạt thế, trái tim mẹ Tạ đã sớm được luyện thành sắt thép. Ai ở trong mạt thế mà không bị chết mất vài người thân. Anh giết, tôi giết, anh ta giết, hoặc là bị zombie giết, có khác gì nhau. Suy cho cũng người thân đó cũng đã chết, không còn trên đời này nữa, vì thế vương vấn trong lòng cũng đã bị cắt đứt mà thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta không nhắc đến chuyện bảo Tô Tô cứu mình ra khỏi nhà chứa nữa, chỉ để lại một câu “Chắc hẳn bây giờ kẻ thù của cháu cũng không ít, ta tự biết mình không đáng để cháu báo thù. Vậy thì cháu tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Sau đó, mẹ Tạ đứng dậy rời đi. Ra ngoài đã lâu, chỉ sợ trở lại không biết giày vò gì đang chờ bà ta. Lúc mẹ Tạ đi, bóng lưng run rẩy, nhìn khiến người ta cảm thấy cực kỳ thê lương.
Đó là lần cuối cùng Tô Tô nhìn thấy mẹ Tạ. Cô là cũng một người làm mẹ, trong lòng đương nhiên hiểu rõ, đối với người đã làm hại con cái mình là nỗi hận khắc cốt ghi tâm thế nào. Vì vậy, cô giết Tạ Thanh Diễn, cho dù vì lý do gì, mẹ Tạ hận cô cũng là chuyện đương nhiên. Hận nhưng lại không làm gì được cô, tâm trạng đó Tô Tô đương nhiên cũng hiểu rõ.
Đương nhiên, sau đó nghe Mai Tử nói, cao thủ số một mạt thế Tạ Hào Thế đã tìm được mẹ Tạ, đón bà ta về căn cứ Chu Tước. Khi ấy, mẹ Tạ hoàn toàn có thể sử dụng mọi thủ đoạn, gây lên thù hận giữa Tạ Hào Thế và Tô Tô, nhưng bà ta lại không làm vậy. Chỉ nghe nói khi đó mẹ Tạ cũng đã gần đất xa trời, không sống được mấy ngày tốt đẹp đã buông xuôi rời khỏi cõi đời.
Những chuyện sau đó, đương nhiên cũng không có quan hệ nhiều với Tô Tô. Khi đó cô vì tìm Tiểu Ái, chạy khắp nơi từ nam đến bắc, tâm trí phát điên, có lúc thủ đoạn khá tàn nhẫn, vì vậy mà dẫn đến khá nhiều chuyện không cần thiết. Có kẻ thù đuổi giết cô, cô cũng quay trở lại đuổi giết kẻ thù. Năm tháng vội vã chém giết điên cuồng nguy hiểm cứ như vậy mà qua đi.
Mai Tử tin tức nhanh nhẹn. Có thể là vì điểm căn cứ của cô, có thể là xuất phát từ quan tâm cô, Mai Tử luôn vô tình mà hữu ý sẽ nhắc đến Tạ Hào Thế của căn cứ Chu Tước. Trong lời nói cũng mang theo lo lắng, vị cao thủ số một mạt thế kia có thể ngày nào đó nghĩ không thông, gia nhập lực lượng đến đuổi giết Tô Tô hay không?
Tô Tô thì không quan tâm, ngoại trừ Tiểu Ái, cô chẳng quan tâm cái gì khác.
Sau đó, cho đến tận bây giờ, những chuyện của kiếp trước vẫn giống như mơ một giấc mộng bi thương dài đằng đẵng. Tô Tô gặp lại mẹ Tạ chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, cũng không nói nhiều lời dư thừa. Vả lại, tương lai, giữa cô và mẹ Tạ sẽ sinh ra bao nhiêu thù hận vì Tạ Thanh Diễn cũng chưa biết được.
Nhưng tư thế Tô Tô quay người bước đi không hề khiến cho mẹ Tạ dừng bước, ngược lại còn chạy chậm đuổi theo cô. Vừa chạy, khăn choàng trên vai bà ta nghiêng sang một bên rơi xuống đất, miệng vẫn hô to, “Tô Tô, cháu đợi một lát. Cô muốn nói với cháu mấy câu, có liên quan đến chuyện của sĩ quan chỉ huy Lã Ấn.”
Vừa nghe thấy cái tên Lã Ấn, lại phát ra từ miệng của mẹ Tạ, Tô Tô thấy rất ngạc nhiên. Bước chân cô bất giác dừng lại, đúng lúc mẹ Tạ đuổi đến nơi, thở hổn hển nhìn cô, khẽ cười, nói:
“Thanh Diễn nói sợ cháu không muốn gặp nó, cho nên nhờ cô đến làm thuyết khách. Sĩ quan chỉ huy Lã Ấn nói muốn xây một căn cứ ở vùng ngoại ô Tương thành. Đây là chuyện vui với tất cả mọi người. Khu biệt thự Quả Táo chúng ta đã xác định ở trong khu vực an toàn, Thanh Diễn muốn cháu gia nhập vào trong bộ đội. Như vậy có thể tạm thời tách xa Diệp Dục, chỉ cần cháu vào bộ đội, Diệp Dục có tài giỏi thế nào đi nữa, cũng không dám động vào người của sĩ quan chỉ huy Lã Ấn.”
“…”
Trong lòng đã không tìm được lí do từ chối nào, còn cảm thán một phen về bản lĩnh lôi kéo người khác của Tạ Thanh Diễn, Tô Tô chỉ có thể ngạc nhiên nhìn mẹ Tạ đang đứng thở hổn hển trước mặt. Không cần nói, sau Tạ Hào Thế, mẹ Tạ chính là người thứ hai bị Tạ Thanh Diễn lôi kéo đến trước mặt Tô Tô. Lần thứ nhất là vì muốn Tạ Hào Thế giết Diệp Dục, lần thứ hai này mẹ Tạ bị lôi kéo đến là vì cái gì?
Để khuyên nhà họ Tô nhập đội quân của Lã Ấn ư?
Chuyện này thật buồn cười! Cô là một người phụ nữ mang thai, sống những ngày tháng tốt đẹp không muốn, chạy đến gia nhập vào quân đội, vào sinh ra tử làm trâu làm ngựa cho Lã Ấn, cô bị điên hay là chán đời không muốn sống nữa?
“Không đi, cô bảo Tạ Thanh Diễn từ bỏ ý nghĩ này đi. Cái gì gọi là chỉ cần cháu vào trong quân đội, liền có thể tách xa Diệp Dục? Cháu thấy Tạ Thanh Diễn là muốn bán cháu để đổi lấy danh lợi giàu sang đi.”
Tô Tô nói quá thẳng thắn, không hề nể mặt mẹ Tạ khiến cho mẹ Tạ nhất thời không kịp phản ứng lại. Theo lý mà nói, người nhỏ tuổi gặp người lớn nên có sự lễ phép cơ bản nhất. Lần này Tạ Thanh Diễn không dám tự mình đến tìm Tô Tô mà xúi giục mẹ mình đến thuyết phục cô, cũng là nghĩ cho dù nói thế nào, Tô Tô cũng nên niệm tình trước đây mẹ Tạ đối xử với cô không tệ mà nể mặt bà ta.
Đâu ngờ Tô Tô mở miệng kiên quyết từ chối, còn nói rõ ràng lợi ích như vậy, không hề che giấu bất cứ cái gì. Cô đã nhìn thấu bản chất của Tạ Thanh Diễn: hắn phí hết tâm tư tìm người thuyết phục cô gia nhập đội ngũ của Lã Ấn, chắc chắn có người đã hứa hẹn cho Tạ Thanh Diễn lợi ích gì đó.
Sắc mặt mẹ Tạ khá bối rối, cười gượng gạo nói với Tô Tô, “Mặc dù Thanh Diễn là nhận sự nhờ vả của người khác, nhưng gia nhập quân đội, với cháu cũng không có tổn thất gì. Xây dựng căn cứ là xu thế phát triển của loài người hiện nay. Nghe nói cháu lại là dị năng giả hệ thủy, tương lai chắc chắn sẽ tương lai phát triển trong căn cứ. Chuyện này cũng đảm bảo cho cha mẹ và người thân của cháu. Đâu có người con gái nhà nào không muốn sống những ngày an ổn đúng không?”
“Cháu làm việc cho Lã Ấn, chính là giống với nhân viên công vụ của trước mạt thế?” Giữa ban ngày, Tô Tô có chút cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhìn mẹ Tạ, “Tạ Hào Thế cũng bị Tạ Thanh Diễn nhà các người bán rồi chứ gì. Không cần nói, nghĩ cũng biết. Ha ha ha. Tôi muốn xem xem, khi Tạ Hào Thế giày vò chết Tạ Thanh Diễn, ai đến bảo vệ hắn ta?!