.“Cảm ơn bác, nhưng cháu biết mình đã đến lúc phải đi rồi.”
Lúc cha Tô chưa tới, Vương Quân còn đang do dự không biết nên đi hay không. Sau khi cha Tô tới anh đã hạ quyết tâm phải rời khỏi đây, những người xung quanh mình đều có cha mẹ bạn bè ở bên trong lúc mạt thế, nhưng cha mẹ bạn bè của anh ở đâu?
“Chẹp… thời thế như bây giờ, một mình cháu định đi đâu?”
“Cháu muốn nhân cơ hội này đi tìm cha mẹ người thân ạ.”
Anh nghĩ cha Tô nói đúng, có lẽ anh với Lý Oánh không cùng chung lý tưởng, những thứ Lý Oánh theo đuổi anh lại không hề có chút hứng thú nào, còn cuộc sống mà anh mong muốn, cô lại cho rằng không cần cố gắng cũng có được.
Lần này Vương Quân rời đi cũng không đi tìm Lý Oánh, anh không chỉ bị Lý Oánh bỏ rơi một hai lần, lần này anh định đi tìm cha mẹ người thân một mình. Trước kia anh là một đứa con bị tình yêu làm mờ mắt, bỏ qua tình cảm của cha mẹ. Sau mạt thế, Vương Quân muốn lấy lại trách nhiệm của một người con.
“Như thế… cũng tốt, cũng tốt.”
Nếu Vương Quân đã có mục tiêu của mình thì cha Tô cũng không tiện giữ người lại nữa. Người ta phải đi tìm người thân, đó là lẽ đương nhiên. Ông có thể khuyên Vương Quân từ bỏ chuyện với Lý Oánh, nhưng không thể ngăn cản Vương Quân đi tìm người thân.
Khi mặt trời ngả về tây cũng là lúc Vương Quân chào từ biệt lần cuối với cha Tô. Sau đó anh đứng dậy, đi vào căn biệt thự trong ánh chiều chạng vạng, bắt đầu dọn đồ của mình.
Cha Tô đứng ngoài biệt thự của Vương Quân nhìn hồi lâu, cúi đầu thở dài. Ông cất bản vẽ vào trong ngực rồi quay về biệt thự của mình. Tuổi như ông, khó lắm mới tìm được một người nói chuyện hợp ý, mà chẳng đứa nào chịu ở lại với ông già như ông, cha Tô cảm thấy thật cô đơn!
Trong bếp của nhà họ Tô, mẹ Tô và Tô Tô đang bóc lạc. Mẹ Tô quay sang nhìn cha Tô vừa đi vào sân, hỏi nhỏ Tô Tô:
“Con nói với Diệp Dục chuyện đó chưa?”
“Ớ…” Tô Tô nhìn mẹ, thấy bà nghiêm túc bèn chột dạ đáp, “Diệp Dục… nói… mai phải ra ngoài, đi đón mẹ nuôi của Lập Hạ. Nên là… con nghĩ… đợi anh ấy về rồi nói! Mẹ cũng biết là bên ngoài nguy hiểm thế nào rồi đó, bây giờ con nói với anh ấy rồi chẳng may anh ấy vì chuyện đó mà phân tâm thì cháu ngoại của mẹ không còn cha đâu.”
“Con phải nhanh lên!” Mẹ Tô ném mấy hạt lạc vào trong bát, giục: “Đã ba tháng rồi, bụng cũng sắp lộ ra rồi. Những gì chúng ta cần chuẩn bị cũng bắt đầu làm thôi, trách nhiệm Diệp Dục nên gánh vác thì nó phải gánh vác chứ.”
“Vâng, con biết rồi, con biết rồi mà.” Tô Tô hùa theo mẹ Tô, cô cảm thấy mẹ Tô đang coi mình như một đứa trẻ hư, mà cô không muốn nghe mẹ càm ràm nên ném hạt lạc vào bát, đứng lên chạy vội, vừa chạy vừa nói: “Mẹ, con sang xem Lý Tiểu Vũ thế nào, mẹ hầm canh đi lát con về ăn!”
“Chậm thôi con, cẩn thận kẻo ngã!!! Cẩn thận cái bụng, cẩn thận cái bụng!”
Mẹ Tô đằng sau nghếch cổ lên, đầy vẻ lo lắng nhìn theo bóng Tô Tô. Bà ôm ngực, trái tim yếu đuối bị Tô Tô nhảy nhót dọa cho đập thình thịch. Thà bà không biết Tô Tô có thai còn hơn, biết rồi chỉ hận không thể trói cô lại, không cho đứa con nghịch ngợm này đi đâu hết!
“Bụng làm sao cơ?” Vừa đúng lúc cha Tô từ sân mở cửa phòng bếp bước vào, nhìn bạn già của mình ôm ngực, lại hỏi lại: “Bà đau bụng à?”
“Không phải tôi, haizzz…”
Mẹ Tô đứng dậy, cầm theo bát lạc đã bóc vỏ, hôm nay định hầm cho Tô Tô nồi canh chân heo với lạc. Bà bất an vòng qua cha Tô, định rửa lạc trong bát, thế mà lại đổ cả bát lạc vào bồn rửa. Bà buồn bực rên lên, quay lại liền va vào cha Tô đứng ngáng đường, bà bèn mắng:
“Ông nói xem đàn ông các ông có ai tử tế không? Ai nấy đều không phải loại tốt lành gì, haiz con gái của tôi. Làm thế nào bây giờ? Trong lòng tôi cứ thấp tha thấp thỏm, ăn không ngon ngủ không yên, sống kiểu gì đây hả?”
“Rốt cục là có chuyện gì?”
Ban đầu cha Tô cũng chỉ nghĩ mẹ Tô tìm người than vãn, dù sao thì ông cũng nghe quen rồi, mười năm như một, ông cũng thuộc rồi. Nhưng hôm nay trong lời than vãn của mẹ Tô xuất hiện thêm những từ ngữ mới mẻ, vì thế cha Tô tò mò hỏi:
“Tô Tô của chúng ta làm sao? Bà lo cái gì thế?”
“Tôi…”
Mẹ Tô há miệng, chợt nước mắt chảy dài, ôm lấy cổ cha Tô khóc lớn. Ngoài phòng bếp, Tô Tô đã thay xong quần áo rón rén vào phòng khách, cầm hai thanh đao của Diệp Dục nhẹ nhàng mở cửa. Xem ra mẹ cô không nhịn được nữa muốn đem kể cho cha cô nghe về Tiểu Ái rồi.
Sau khi cha cô biết chuyện không biết sẽ có phản ứng ra sao, nổi trận lôi đình hay thế nào nữa? Tô Tô cảm thấy hơi chột dạ. Đừng nhìn cha Tô bình thường hay cười ha hả, không lo lắng chuyện gì. Đó là chưa chạm tới giới hạn cuối cùng của ông thôi, nếu chạm tới giới hạn đó thì ông sẽ giận lên, nghiêm mặt khiến người khác nhìn mà run.
Vì thế Tô Tô lặng lẽ bỏ chạy, cô cầm hai thanh đao lách mình qua cửa lớn ở tường bao, giẫm lên ánh trăng lờ mờ chuẩn bị sang biệt thự của Lý Tiểu Vũ. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa liền bị Diệp Dục chặn lại, anh lao về phía cô, đè cô lên tường, cười thô bỉ nói:
“Cô em, muộn thế này rồi, biết anh đang gác ở ngoài này chứ gì?”
“Bỏ ra, tôi đi thăm Lý Tiểu Vũ!”
“Không buông, thơm anh một cái đi rồi anh buông.”
Tô Tô mím môi không nói chuyện. Cô cũng coi như hiểu một chút về anh, càng chống đối thì anh càng dùng sức đàn áp, tâm tính điển hình của đám lưu manh vô lại. Chẳng qua vì có cái mác quân nhân nên thỉnh thoảng mới bình thường một chút.
Cô cứ thế nhìn Diệp Dục dưới ánh trăng, đôi mắt của anh lờ mờ như có ánh sáng màu đỏ, chúng ánh lên như hai ngọn lửa ẩn sâu trong đáy mắt, nhìn vô cùng đẹp. Diệp Dục từ từ dí sát mắt vào cô, tới khi Tô Tô nhận ra thì đôi môi nóng bỏng của anh đã dính lên đôi môi lạnh lẽo của cô. Cũng không thô lỗ như trước đó mà chỉ dịu dàng ngậm vào, trong giọng nói phảng phất chút không nỡ:
“Cô em này, anh thật sự muốn ‘làm’ em thêm lần nữa. Không đúng lúc, thật là không đúng lúc.”
Sáng sớm mai anh phải đi rồi, phen này phải đi qua cả Tương thành rộng lớn, chẳng biết mấy ngày mới về. Tình hình bên đó còn chưa rõ, mẹ nuôi Lập Hạ gửi tin nhắn cho cậu ấy, nhưng có phải mẹ cậu ấy gửi không thì chẳng ai biết. Diệp Dục thật lòng không nỡ xa Tô Tô. Nếu không phải vì Lý Tiểu Vũ xảy ra chuyện cần người theo dõi thì anh thật sự muốn Tô Tô đi cùng mình.