Trở lại căn phòng sơ sài như ngục giam của mình. Lâm Phi quyết định đăng nhập tài khoản game Cơ Giáp Đế Quốc huấn luyện một chút
Mặc dù ở bên trong phòng Cơ Giáp Đế Quốc sơ cấp. Lâm Phi thông qua dị năng liên tục thắng 56 trận nhưng hắn biết phòng sơ cấp đều là loại gà mờ. Hiện tại mình hoành hành ngang ngược như vậy nhưng thật ra muốn nhờ cận chiến đánh bại người điều khiển chủ chốt thì vẫn hơi chênh lệch.
Muốn thắng được, chỉ dựa vào dị năng là không đủ. Chiến Thần ba phút (ngụy) chỉ có thể khiến hắn khôi phục hoàn toàn, tuần hoàn liên tục nhưng nếu như trình độ điều khiển cơ giáp cận chiến của đối phương cao hơn mình vài cấp mình đụng phải những người điều khiển chủ chốt như vậy thì căn bản không thể chiến thắng.
Đừng nói là dùng một ngàn lần dị năng, dù là cả một vạn lần dị năng, kết quả vẫn giống nhau, đó là thất bại. Mà cái Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong đầu mình kia sẽ trừng phạt mình chống đẩy một nghìn cái bên trong trọng lực gấp mười lần. Trừng phạt này tuyệt đối khiến mình phải ngất xỉu trong khi chịu phạt.
Trong đầu Lâm Phi đang nghĩ tới cảnh tượng khi mình thất bại chống đẩy mười cái trong trọng lực gấp mười đã mệt quá mà ngất xỉu sau đó Hệ Thống Chiến Thần lại khống chế cơ thể hắn tiến hành huấn luyện chống đẩy một cách máy móc.
Vì để tránh cho cảnh đó xảy ra. Lâm Phi quyết định điểu khiển cơ giáp tiến hành luyện tập bắt đầu từ luyện tập cơ sở nhất, học kỹ năng công kích cơ giáp cơ sở nhất, điều khiển cơ giáp tiến hành đâm thẳng.
Lâm Phi đăng nhập từ khoang hình trứng bên trong phòng ngủ. tiến vào tài khoản game Cơ Giáp Đế Quốc. Lúc này phía dưới danh Thiên Hạ Đệ Nhị đã có hơn một trăm thư.
Hôm nay hắn tới để luyện tập điều khiển cơ giáp đâm thẳng đương nhiên không có thời gian đi quyết đấu với đám người chơi Bách Thú Đế Quốc này. Đám chiến thư này liền bị Lâm Phi quên luôn đi.
.* ** *
Thông qua chiến đấu lần trước hắn biết tốc độ điều khiển cơ giáp vung kiếm của mình còn quá chậm. Thông qua video tính toán, mình điều khiển cơ giáp vung kiếm đâm ra mất một giây. Đừng xem thường một giây nhé. Nếu như đối phương là người điều khiển chủ chốt, cho dù mình có thấy được nhược điểm của hắn rồi khi mình vung kiếm ra thì nhược điểm này của đối phương đã biến mất rồi. Một cao thủ tuyệt đối không để nhược điểm của mình bại lộ tới một giây.
Hơn nữa vị trí mình vung kiếm đâm ra còn hơi lệch lạc không thể mỗi lần đều điều khiển cơ giáp đâm chuẩn xác vào nơi mình muốn được.
Nhanh, chuẩn.
Như vậy làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể vung một kiếm nhanh nhất. Đó chính là mục tiêu luyện tập của Lâm Phi.
Lâm Phi sau khi đăng nhập vào cơ giáp liền đi tới một phòng luyện tập đơn bắt đầu điều khiển cơ giáp, tập luyện vung kiếm đâm thẳng đối với người giả.
Đầu tiên là ngắm chuẩn vị trí phòng điều khiển của đối phương, tiến hành vung kiếm đâm thẳng thật nhanh. Kỹ thuật đâm thẳng cơ bản quân dụng là phương thức công kích mà mỗi người học tập điều khiển cơ giáp đều phải học đầu tiên.
Như vậy Lâm Phi bắt đầu luyện tập công kích vung kiếm bên trong phòng điều khiển ảo. Vì tiết kiệm thời gian, cứ ba phút Lâm Phi lại sử dụng dị năng trở lại quá khứ. Như vậy mỗi lần luyện tập hắn điều khiển cơ thể Thanh Long Hào vung kiếm đâm thẳng, bắt đầu tăng tốcđộ. Ban đầu một kiếm một giây, dần tới 0.99 giây. 0.97 giây, tiếp theo hạ xuống tới 0,96 giây.
Sau khi sử dụng dị năng hai ngàn lần. Lâm Phi cảm thấy đầu mình đã hơi choáng, luyện tập mười giờ vung kiếm, điều khiển cơ giáp vung kiếm liên tục. Tất nhiên việc ấn phím liên tục cũng tạo thành phản ứng hiển nhiên với cơ thể hắn.
Hôm nay Lâm Phi không cần nhìn mà chỉ cần vừa nghĩ, hai tay liền chủ động ấn liên tục rất nhanh. Nhưng thời gian vung kiếm vẫn dừng lại ở 0.96 giây. Từ rút kiếm tới vung kiếm năng lượng, cơ giáp ngồi xuống, tiếp đó cơ thể nghiêng đi rút kiếm đâm thẳng. Những động tác liên tiếp này dường như tới 0.96 giây đã là cực hạn rồi.
Nếu thao túng nhanh hơn cơ thể sẽ mất thăng bằng, vung kiếm không có sức nữa.
– Không, thời gian còn có thể rút ngắn được. Là mình còn chưa luyện tập đủ thôi.
Lâm Phi không dùng dị năng, luyện tập thêm hai giờ nữa. Không dùng dị năng, hắn cảm thấy hai bản tay đã hơi tê rần rồi.
Nhìn một chút, lúc này đã là bảy giờ tối. Thể xác và tinh thần mệt mỏi hắn liền tắt game, đi ra khỏi phòng điều khiển ảo.
Sau khi ra khỏi game, Lâm Phi ngồi trên ghế nghỉ ngơi, bắt đầu chờ đợi Hệ Thống Chiến Thần tuyên bố mình phải huấn luyện cơ thể hàng ngày. Hắn biết hôm nay còn chưa hoàn thành rèn luyện thể năng dưới hai lần trọng lực.
Ngay lúc này thì:
– Reng… Reng… Reng…
Tiếng chuông cửa vang lên.
– Đưa hàng tới sao? Không đúng. Mình không gọi mà. Phục vụ phòng sao? chỗ này là trường học, chắc cũng không có không phải là bác gái quản lý phòng tới kiểm tra đấy chứ?
Lâm Phi nhìn căn phòng'đã bị Hệ Thống Chiến Thần trong đầu mình sửa lại giống như ngục giam thế này, đang nghĩ phải giải thích với bác gái quản lý thế nào để không bị phạt một khoản đây.
– Ai đó?
Lâm Phi vừa đi vừa nói, đi tới mở cửa.
Đứng ở cửa không phải là bác gái quản lý phòng mà chính là thú nhân bị mình đánh chết khiếp vài ngày trước, cùng với một người đàn ông xa lạ khác mà hắn không nhận ra.
– Sao cậu lại biết tôi ở đây? Không phải là tới đòi tiền thuốc men đó chứ? Cho cậu biết, muốn nắm tay thì có, còn tiền thuốc men thì không đâu.
Lâm Phi ngang ngược nói.
– Không, sao có thể thế chứ? Vài ngày trước chỉ là hiểu lầm thôi. Lần này tôi mang bạn học La Thiên cùng tới thăm Lâm lão đại.
Áo Đinh Đặc khách sáo nói.
– Ồ, thế thì mời tiến vào.
Lâm Phi nói xong lại trở về phòng khách của mình, ngồi trên ghế da, trong lòng nghĩ không biết người này có phải đầu có bệnh không. Mình đánh hắn một trận, hơn nữa còn suýt nữa đánh chết hắn. Không ngờ giờ hắn còn tới xin lỗi mình. Người này đúng là hơi ti tiện nhỉ.
Áo Đinh Đặc và La Thiên nhìn thấy căn phòng đã bị Lâm Phi hủy đi. Đây là phòng cao cấp của học viện quân sự Bắc Đẩu đó. giờ so với phòng của dân tị nạn còn sơ sài hơn. Nếu không phải trong phòng ngủ có một cái khoang hình trứng chơi game kia và đống dụng cụ tập thể hình bề bộn bốn phía thì hai người còn hoài nghi Lâm Phi đã hủy tất cả thiết bị bên trong phòng đem đi bán lấy tiền rồi.
– Lâm đại ca thật sự là tu luyện khắc khổ mà. Ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng không quên yêu cầu nghiêm khắc với bản thân. Thảo nào anh lại có kỹ thuật chiến đấu lợi hại như vậy. Cuộc sống hàng ngày của anh cũng là tấm gương của chúng tôi.
La Thiên nhìn phòng thập thể hình sơ sài này nịnh nọt nói. Đương nhiên trong lòng hắn đang nghĩ, xem ra lão đại muốn bái lần này là một quái nhân rồi. Chắc là tinh thần có vấn đề cũng không chừng.
– Các ngươi thích căn phòng này rồi à? Hay là chúng ta đổi phòng nhé?
Lâm Phi tùy tiện nói chẳng qua hắn biết là dù có đổi phòng thì Hệ Thống Chiến Thần biến thái kia sẽ lại tiếp tục dùng bạo lực để hủy đi kế hoạch của hắn thôi.
Nghe Lâm Phi nói vậy Áo Đinh Đặc và La Thiên cũng không biết trả lời thế nào im lặng vài giây.
– Đúng rồi. Lâm đại ca đây là một chút thành ý của tôi và Áo Đinh Đặc. Đây là thẻ ngân hàng chưa ghi tên của liên bang, mật mã là chín số bên trong có năm triệu tiền liên bang.
La Thiên đứng cạnh Áo Đinh Đặc nói, đẩy đẩy cánh tay của bạn học thú nhân cường
tráng Áo Đinh Đặc kia để hắn đưa thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn cho Lâm Phi. Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.vn
– www.TruyệnFULL.vn
– Tặng tôi sao? Là tiền thuốc men.
Lâm Phi nhận thẻ ngân hàng não hơi trống rỗng.
– Năm triệu tiền liên bang đó. Dựa theo giá một trái thận tươi mới ở chợ đen thì đây phải bằng cả trăm trái thận đấy. chẳng lẽ hắn bị mình đánh cho choáng váng rồi?
Lâm Phi vừa cất thẻ ngân hàng vào trong túi mình vừa nghĩ. cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ có nhiều thận tốt như thế. Không phải, không phải là thận tốt mà là tiền.
– Vâng… à…. không không. Không phải là tiền thuốc men. Là bái sư. Tôi và La Thiên ngưỡng mộ năng lực điều khiển cơ giáp của anh, muốn bái sư với anh, xin anh tiếp nhận dạy chúng tôi điều khiển cơ giáp trong một năm.
Áo Đinh Đặc nói.
Năm triệu tiền liên bang cũng là phần lớn sinh hoạt phí của La Thiên và Áo Đinh Đặc. Bọn họ thấy không biết mua lễ vật gì, không bằng dùng tiền mặt. Hôm nay bọn họ tặng cho Lâm Phi, thấy sắc mặt Lâm Phi không hồng, tim cũng không loạn nhịp, nhẹ nhàng cất vào túi, Áo Đinh Đặc cũng thấy hơi đau lòng.
Chẳng qua Áo Đinh Đặc vừa nghĩ, đây chỉ là vì thắng lợi một năm sau. Không trải qua thời con trẻ thì sao có thể trưởng thành. Vì một năm sau, mình dưới sự chỉ điểm của Lâm Phi, có thể đánh ngược lại hắn, vậy thì chỉ có thể làm như vậy. Cùng lắm là trong năm nay đi ăn trong nhà ăn, không tiêu xài xa hoa bên ngoài nữa.