Cùng lúc với năng lượng mạnh mẽ chui vào cơ thể, Tà Ác Ngự Kiếm Thuật của Lâm Phi nhanh chóng vận chuyển. Sau khi đạt đến tầng ba Vô Pháp Vô Kiếm, bên cạnh vùng tim của Lâm Phi ngưng kết ra một Lâm Phi thu nhỏ.
Lâm Phi thu nhỏ này không mặc quần áo, trong tay cầm kiếm quyết của Tà Ác Ngự Kiếm Thuật và thanh trường kiếm mỏng và dài, tử khí vây quanh người.
Lâm Phi cảm giác sau khi bên cạnh tim xuất hiện một bản thân thu nhỏ thì cảm giác đau đớn giảm bớt trong một hai giây rồi lại ác liệt hơn. Lần này tốc độ hấp thụ năng lượng từ ngoại giới lại càng nhanh hơn.
Nhục thân và tinh thần của Lâm Phi sau khi được hệ thống Chiến Thần huấn luyện như dưới địa ngục đã sắp đạt tới cực hạn rồi, hai kết cục là chết và biến thành thằng ngốc cách hắn không còn xa nữa.
Đột nhiên phía trên đầu hắn bay tới năm con rồng với năm màu: kim, vàng, đỏ, lam, lục.
Năm con rồng uốn lượn phía trên hắn mấy giây rồi kết thành Ngũ Hành Đại Trận.
Sau khi đại trận thành hình thì bắt đầu thu thập năng lượng, giống như phá vỡ giới hạn của không gian và thời gian, chiếu rọi lên thân thể Lâm Phi đang thôn phệ năng lượng.
Ngũ Hành Đại Trận bao trùm, thời gian ngừng lại, Lâm Phi và năm con rồng cùng biến mất.
Khi Lâm Phi tỉnh lại thì thấy mình nằm trong một cái hồ chứa đầy dịch thế màu trắng đặc quánh, toàn thân có cảm giác vô cùng dễ chịu.
Cảm giác bạo ngược cả về cơ thể và tinh thần sau khi chiến đấu một thời gian dài trong Toả Yêu Trận được thứ chất dịch thần bí này hấp thụ hết.
Lâm Phi nhìn thấy trên đỉnh đầu mình vẫn còn năm con rồng.
– Đây là đâu? Bên ngoài Toả Yêu Tháp sao?
Lâm Phi hỏi.
– Thanh niên, đây vẫn là bên trong Toả Yêu Tháp, ở ngầm bên dưới tháp. Bên ngoài chỉ biết Toả Yêu Tháp có bảy tầng, chứ không biết ở dưới lòng đất còn một tầng nữa. Toả Yêu Tháp không chỉ là nơi giam giữ yêu ma tác quái mà còn có tác dụng hấp thụ oán khí ở thế gian và oan hồn từ khe hở với thế giới bên kia. Huyết hồ vừa rồi ngươi đứng được ngưng kết từ oán khí và ác hồn.
Con rồng kim sắc phát ra lời nói.
– Nếu Toả Yêu Tháp hấp thụ năng lượng tiêu cực ở ngoại giới thì cái hồ ta đang nằm này phải giải thích thế nào? Các ngươi cũng là yêu quái trong tháp sao? Đưa ta đến đây làm gì?
Lâm Phi cảnh giác hỏi.
– Vật cực tất phản, có âm thì phải có dương. Hồ nước này ngươi có thể hiểu là cực thiện sinh ra từ cực ác. Bọn ta là thần long bảo vệ Toả Yêu Tháp, có trách nhiệm duy trì trật tự trong Toả Yêu Tháp. Nhưng trong cơ thể ngươi có thần khí mà bọn ta đều nhìn không thấu. Nó hấp thụ năng lượng của Toả Yêu Tháp, hơn nữa khả năng phòng ngự kinh người. Bọn ta không chắc chắn có thể phá huỷ nó.
Con thần long màu vàng đáp.
– Vậy tại sao các ngươi đưa ta đến đây? Các ngươi dùng được Ngũ Hành truyền tống trận thì có thể đưa ta ra khỏi đây.
Lâm Phi nói.
– Thiếu niên, bọn ta không nhìn thấu người, lúc đó toàn thân người sát khí xung thiên, thôn phệ năng lượng mấy trăm năm của thế giới này. Lúc ấy ngươi không khác gì một đại ma đầu. Bọn ta không giết được ngươi, nhưng để giữ Toả Yêu Tháp đành phải để ngươi rời khỏi đây. Để thế gian này không có thêm một ác ma, bọn ta đưa ngươi đến đây ngâm trong hồ, nước trong thánh trì này sẽ tẩy rửa sát khí trong ngươi.
Thần long màu lam đáp.
– Khi nào có thể đưa ta ra khỏi đây?
Lâm Phi hỏi.
– Khi ngươi tỉnh lại thì sát khí cũng được thanh tẩy gần hết rồi, lúc nào cũng có thể đưa ngươi rời khỏi đây. Nhưng bọn ta hy vọng sau khi ra khỏi đây, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng sát sinh. Dù ngươi có thần khí bảo hộ nhưng một khi tội ác tày trời thì Thần Long tộc bọn ta sẽ phát động cấm chú, cùng ngươi đồng quy vu tận!
Thần long màu kim rất nghiêm nghị nói với Lâm Phi.
– Đưa ta ra khỏi Toả Yêu Tháp đi. Ngươi tưởng ta lấy việc chém giết làm thú vui sao? Nếu được sống yên ổn, ngày nào cũng được ăn no rồi ngủ, không bị nguy hiểm đến tính mạng thì ta đâu có liều mạng chiến đấu thế này.
Lâm Phi nghĩ đến cái hệ thống Chiến Thần lúc nào cũng đưa ra nhiệm vụ oái oăm, nói.
Năm con thần long nghe Lâm Phi nói vậy rất hài lòng, lại lập Ngũ Hành Đại Trận, bay trên đầu hắn.
Ngũ Hành Đại Trận hình thành, thời gian lại như ngừng lại, Lâm Phi biến mất. Cùng lúc đó, Lâm Phi nghe thấy tiếng của thần long màu đỏ.
– Thiếu niên, thân thể ngươi hấp thụ hai loại năng lượng quá nhiều. Phải tìm cơ hội thải năng lượng thừa và không hấp thụ được ra ngoài, nếu không ngươi sẽ mất lý trí.
Khi Lâm Phi xuất hiện lại thì đã ở bên ngoài cánh cửa lớn của Toả Yêu Tháp.
Hắn mặc một cái quần cộc bằng da động vật, bên cạnh có hai nam một nữ, toàn thân đều là máu, tóc tai rối loạn, sát khí toả ra với Lâm Phi mà nói thì rất yếu.
Lâm Phi lúc này để vai trần, da trắng bóc, trên người không có dấu vết của máu, trái ngược hẳn với ba người nhìn như nạn dân kia.
Lúc này Lâm Phi nhìn một lúc mới phát hiện hai nam một nữ kia chính là ba trong chín người đã cùng hắn vào Toả Yêu Tháp/
Lão đạo sĩ từ trên ngọn bảo tháp cao nhất Thục Sơn, tay cầm hồ lô rượu, đứng trên phi kiếm bay tới.
– Bốn người các ngươi đã thông qua cuộc sát hạch của Thục Sơn Kiếm Phái, sắp trở thành đệ tử của Thục Sơn Kiếm Phái. Ực…
Lão đạo sĩ nói rồi ngửa cổ uống rượu.
Ngừng hai ba giây sau, lão đạo sĩ nói tiếp:
– Tu luyện chính là quá trình tìm kiếm thiên đạo, là hành trình tu hành lâu dài. Những người cùng tới với các ngươi nhưng lại chết trong tháp, các ngươi gánh vác sứ mệnh của họ, trừ ma vệ đạo. Ủa, không đúng, sao lại bốn người? Chưởng môn nói chỉ có ba người còn sống? Lẽ nào thời gian trong tháp và bên ngoài sai lệch quá lớn, không thể nhìn rõ ràng sự việc xảy ra bên trong, chưởng môn nhìn nhầm rồi?
Lão đạo sĩ nói được một nửa thì lẩm bẩm.
– Thời gian ở mỗi tầng của Toả Yêu Tháp so với bên ngoài đều là một năm so với vài ngày sao?
Lâm Phi lên tiếng hỏi.
Lâm Phi cảm giác ở trong Toả Yêu Tháp đến mấy năm, sao vẫn cùng những người kia vào tháp một tháng đi ra được?
Có hai khả năng, một là tỉ lệ thời gian mỗi tầng khác nhau, hai là hắn lại xuyên không rồi.