Siêu Cấp Thư Đồng – Chương 6: – Botruyen

Siêu Cấp Thư Đồng - Chương 6:

Chương 5: Đầu Tư.

Người dịch: MiXaoZon

Cô bé này thật là …. Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói
– Muội nhìn lại xem, anh tuấn tiêu sái, phong lưu, phóng khoáng như ta, nhìn chỗ nào giống kẻ lừa đảo, ta sẽ quang minh chính đại mua cửa hàng

– …..
Bảo Nhi cười khanh khách nói:
– Triệu đại ca da mặt cũng thật dày, thích thổi phồng chính mình

Bảo Nhi bịt cái miệng nhỏ nhắn cười khẽ, hai mắt ẩn chứa vài tia quyến rũ, thân thể mềm mại động lòng người cũng phập phồng, run rẩy, Triệu Tử Văn nhìn đến muốn rách mắt. Gặp bộ dạng si ngốc của Triệu Tử Văn, Bảo Nhi có chút tức giận dậm dậm chân:
– Triệu đại ca, nếu sau này huynh nhìn muội như vậy nữa, muội sẽ không để ý tới huynh.

– Khụ khụ…
Triệu Tử Văn ý thức được mình thất thố, làm bộ ho khan vài tiếng:
– Ta thấy váy muội dài, quét trên mặt đất nên ta nhìn xem có bị bẩn không

Triệu Tử Văn trong mắt Bảo Nhi không phải là người xấu, nhưng tuyệt đối cũng không phải người tốt. Hắn luôn có một cái bộ dạng gì đó lưu manh, có lúc thỉnh thoảng lại nói ra vài câu khinh bạc, nhưng nhìn bộ dáng của hắn cảm thấy thực vui vẻ, Bảo Nhi cũng không biết trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì.

Bảo Nhi cũng không có biện pháp đối với Triệu Tử Văn vô sỉ này, thở dài:
– Chúng ta phải đi tới lúc nào đây, chúng ta đã đi đến hai canh giờ rồi
Bảo Nhi tuy rằng rất tín nhiệm Triệu Tử Văn, nhưng nói không chừng hôm nay hắn lại ngớ ngẩn….

Triệu Tử Văn đã đi vài lần trên đường phố, hắn đang chú ý một cửa hàng vắng khách. Hắn cũng không muốn đi tới đi lui để mấy tên đàn ông nhìn chằm chằm, trong lòng cũng có vài phần tức giận.

Không phải chỉ là tóc ngắn một chút sao, có cái gì đáng ngạc nhiên. Triệu Tử Văn trong lòng tức giận nhưng không có biện pháp. Ánh mắt là của người khác, hắn có thể có biện pháp nào chứ. Chủ yếu là trong nhà Bảo Nhi ngay cả một cái mũ cũng không có, tuy nhiên Bảo Nhi đã đáp ứng hắn, buổi tối sẽ giúp hắn làm một cái mũ. Điều này khiến tâm linh bị thương của Triệu Tử Văn được an ủi một chút.

Triệu Tử Văn quan sát thấy đã đến lúc, quay lại nhìn Bảo Nhi cười nói:
– Đi, tìm được cửa hàng rồi, chúng ta đến xem

Bảo Nhi gật gật đầu đi theo sau Triệu Tử Văn, đi tới trước cửa hiệu thuốc bắc, Bảo Nhi bỗng nhiên ngừng lại
– Triệu đại ca, hiệu thuốc bắc này không có nói muốn bán
Triệu Tử Văn cười cười:
– Chẳng lẽ nhất định phải rao bán hay sao, huynh đã có chủ ý

Cửa hàng này căn bản không bán, vì sao lại đến, Triệu đại ca làm việc không có quy tắc nào cả. Bảo Nhi thầm nghĩ lần này dụng công vô ích, nhưng Triệu Tử Văn đã đi vào, nàng cũng vội đuổi theo.

Đây là một cái cửa hàng không nhỏ cũng không lớn. Trong hiệu thuốc có một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi ở quầy thu ngân. Lão nhân mặt mũi hiền lành, hai tròng mắt đục ngầu tinh quang thoáng ẩn thoáng hiện, nhìn qua đã biết là một người biết làm ăn buôn bán, đáng tiếc là khá ế ẩm.

Triệu Tử Văn đánh giá quầy vài lần, rút vài hộp thuốc trong quầy lấy ra một ít dược thảo. Bảo Nhi đi theo sau cũng thấy hiệu thuốc bắc này rất thích hợp làm tiệm giày, nhưng lấy hơn hai mươi hai lạng để mua, quả thực là nằm mơ, khiến nàng không khỏi hoài nghi Triệu Tử Văn

Chưởng quầy thấy có khách, cười cười nói:
– Công tử muốn dược liệu gì, bổn điếm chỉ còn lại từng đó thuốc, không hơn

Không hơn? Triệu Tử Văn cười, khoát tay nói:
– Chúng ta không tới mua thuốc.

Trong mắt lão chưởng quầy hiện một tia hàn quang, Triệu Tử Văn vốn tự nhận mình khôn khéo cũng không thể phát hiện. Lão cười cười:
– Vậy công tử đến đây có chuyện gì?

Triệu Tử Văn ngắm lão chưởng quầy, tóc bạc trắng, cằm có mấy chòm râu bạc, bộ dáng cũng có vài phần tiên phong đạo cốt, hắn cười nói:
– Không biết lão chưởng quầy có muốn bán cửa hàng không?
Triệu Tử Văn nói xong cũng không quản chưởng quầy không mời hắn ngồi, tự động ngồi xuống chiếc ghế phía trước quầy

Lão chưởng quầy cảm thấy vị công tử không biết cấp bậc, lễ nghĩa này có chút thú vị, cười nói:
– Ta chưa từng nói hay thông báo sẽ bán cửa hàng, công tử tại sao lại nghĩ ta có ý này?

– Ta đoán

– Đoán? Công tử thực sự đã đoán đúng, lão phu cũng muốn bán cửa hàng
Lão chưởng quầy vuốt chòm râu nói:
– Nếu công tử có thể nói ra một lý do chính xác, ta sẽ cân nhắc việc chuyển nhượng cho ngươi.

Triệu Tử Văn cũng ở trên đường phố quan sát nửa ngày, thấy cửa hàng này ế ẩm nhất, kỳ quái là ở đây chỉ có một tiệm thuốc bắc này. Nếu phải giải thích thì chỉ có thể nói lão chưởng quầy không viết thông báo mà đã nói cho những người khác, cửa hàng này chắc chắn sắp đóng cửa, vì thế dược liệu của hiệu thuốc này không còn nhiều, cho nên không có người tới mua.

Bảo Nhi ngoan ngoãn đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, bộ dáng như một con chim nhỏ nép vào, không nói gì, thấy lão chưởng quầy hứng thú với Triệu đại ca, cảm thấy rất hi vọng, thoáng mỉm cười nhè nhẹ.

Triệu Tử Văn nhìn lại vài cái ô thuốc đã gần trống trơn nói:
– Hiệu thuốc bắc rất vắng vẻ, dược liệu cũng không còn mấy, lão nói ta có nên đến hay không đây?

Lão chưởng quầy cười ha hả nói
– Công tử quả nhiên quan sát tỉ mỉ, ta quả có ý chuyển nhượng cửa hàng, nhưng không biết công tử trả bao nhiêu?
Lão chưởng quầy nhìn cái áo bố rách nát, mái tóc đen ngắn ngủn, trông có vẻ nghèo rớt mồng tơi của Triệu Tử Văn

Bảo Nhi nghe thấy lão chưởng quầy quả có ý chuyển nhượng cửa hàng, trong lòng rất cao hứng, nhưng lại nghe thấy lão chưởng quầy nói chuyện tiền, trong lòng lại lạnh hơn một nửa. Cái này làm sao có thể, hơn hai mươi hai lạng có thể mua cửa hàng, trừ phi lão chưởng quầy hồ đồ.

Triệu Tử Văn cười nói:
– Ta chỉ có hai mươi hai lạng, chưởng quầy muốn bán bao nhiêu

Lão chưởng quầy vẫn không tức giận, ý cười trong mắt càng dày đặc, cảm thấy vị công tử này quả thực có cách nói chuyện rất buồn cười, hai mươi lạng có thể mua cửa hàng…..mua cái ngăn tủ thì có thể
– Cửa hàng của bổn điếm mặc dù không phải cửa hàng lớn, nhưng giá cũng không thể 20 lạng được. Cửa hàng lớn như thế này tối thiểu cũng hai trăm lạng, công tử vừa rồi chỉ là nói giỡn phải không.
Lão chưởng quầy nói xong ngẩn ra, thấy khuôn mặt hắn vẫn tươi cười, nhất thời sơ ý nói ra giá chính xác.

Thấy lão chưởng quầy sắc mặt không hề giận dữ, còn báo ra giá thực, trong mắt Triệu Tử Văn tràn đầy vui vẻ, cảm giác lão già này không đơn giản chỉ là một chưởng quầy, cảm giác ánh mắt lão có một cỗ anh khí mơ hồ, lắc đầu cười nói:
– Đương nhiên ta không nói giỡn, ta quả thực muốn lão chưởng quầy đầu tư cho ta.

– Đầu tư?
Lão chưởng quầy chưa bao giờ nghe từ này, thấy rất có hứng, cười nói:
– Tiểu huynh đệ nói muốn ta đầu tư, ý tứ là thế nào?

Bảo Nhi là nữ tử, nàng biết khi nam nhân nói chuyện không được xen vào, nhưng đối với quan điểm mới lạ này của Triệu đại ca, nàng bội phục vạn phần, trong mắt cũng nhìn hắn khâm phục hơn trước rất nhiều.

Lão chưởng quầy khiến Triệu Tử Văn có cảm giác, lão rất thưởng thức quan điểm của mình, cửa hàng này đối với lão giống như không đáng một đồng. Hắn từ từ giải thích:
– Có thể giải thích đầu tư đơn giản thế này, lão nhượng cửa hàng cho chúng ta, chúng ta giúp lão có lợi nhuận.

Chưởng quầy nhìn vào mắt Triệu Tử Văn:
– Lợi nhuận? Ta nghĩ ta là người chịu thiệt, tiểu huynh đệ là người hưởng lợi, ta đây hình như không có chút ưu đãi gì.

Triệu Tử Văn gật đầu cười nói:
– Đương nhiên là có, đầu tư là một sách lược, lão không phải nói cửa hàng này giá hai trăm lạng sao, chúng ta cứ mỗi tháng trả lão 25 lạng, tổng cộng mười tháng trả cho lão 250 lạng, như vậy lão lời 50 lạng, lão thấy sao?
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.