Series Gia Tộc Sullivan (Bạn Tình Của Tôi Là Ma Cà Rồng) – Chương 22 – Botruyen

Series Gia Tộc Sullivan (Bạn Tình Của Tôi Là Ma Cà Rồng) - Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Series Gia Tộc Sullivan (Bạn Tình Của Tôi Là Ma Cà Rồng) - Chương 22


“Louis!” Một người đàn ông trung niên mặc trang phục đầu bếp lớn tiếng gọi cậu thanh niên tóc vàng mắt xanh vừa mới đến làm.

“Dạ!”

Louis, cậu thanh niên hai mươi lăm tuổi người nước ngoài vừa được nhận vào làm, công việc của cậu ta hiển nhiên không phải là đứng bếp, tạm thời chỉ là sai vặt trong khu bếp thôi.

“Mau dọn rửa đống này, ông chủ sắp tới rồi, cậu muốn ăn chửi đúng không?”

Người đàn ông trung niên là bếp trưởng của nhà hàng Thụy Thụy, bình thường ông rất tốt tính, cũng không chèn ép nhân viên quá mức. Chỉ là… mỗi khi có việc dính dáng tới ông chủ, ông ấy liền trở nên nóng tính đến lạ, động một tý liền la mắng, liên tục lớn tiếng với nhân viên. Chẳng hạn như hôm nay.

Louis nghe các bếp phó lẫn bếp chính rỉ tai nhau suốt từ ngày hôm kia, bảo rằng hai hôm sau ông chủ sẽ đến, hình như là giám sát và kiểm tra nhà hàng, thuận tiện dạy bọn họ làm món mới sắp sửa được đưa vào thực đơn.

Louis chỉ vừa vào làm nhân viên ở đây được ba hôm, vẫn còn trong thời gian thử việc, lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác quét dọn khu bếp, rửa chén rửa đĩa, hoặc xuống kho đông lấy nguyên liệu nấu ăn, nhưng được xuống kho đông thì cũng chỉ là thỉnh thoảng thôi. Đa phần lúc đó mọi người đang bận luôn tay luôn chân không thể phân thân chạy xuống kho đông được thì cậu mới là người đi lấy. Còn một công việc khác chính là chạy vặt.

“Louis, lấy giúp chị lọ mật ong.” Một chị bếp chính phát hiện mật ong chỗ mình đã hết, dùng không đủ, bèn gọi Louis lấy cho mình.

Louis đang rửa chén phải tháo bao tay, chạy đi mở tủ kho, vừa chạy vừa hỏi: “Còn ai cần mật ong không em lấy luôn.”

“Không, nhưng lấy cho anh bịch tỏi mới nhập hồi sáng, để ở ngay cửa kho ấy.”

“Thêm túi dưa chuột nữa.”

“Lấy cho tôi mấy chai xì dầu.”

Louis đáng thương một tay xách bịch tỏi và dưa chuột, một tay ôm lỉnh kỉnh mấy chai xì dầu và lọ mật ong. Vừa nhanh chân vừa cẩn thận chạy đi đưa cho từng người.

Bỗng nhiên, cửa sau của khu bếp mở ra, một thanh niên dáng người cao ráo bước vào, mặc một chiếc áo gió dày, vừa nhìn là biết loại áo dùng để mặc khi xuống kho đông, áo gió vẫn còn vương hơi lạnh không được kéo phéc-mơ-tuya nên để lộ ra áo sơ mi và quần tây đơn giản bên trong, áo có nón trùm đầu nên mặt mũi của thanh niên nọ đều bị che khuất, chỉ có đôi môi đầy đặn màu hồng phấn và cái cằm nhỏ thanh tú là lộ ra.

Louis đang quay trở về bồn rửa chén của mình, nó nằm sát ngay cửa sau nên thiếu chút nữa cậu ta đã va phải thanh niên.

Cậu có chút ngờ ngợ, không biết là ai nhưng nhìn rổ thịt tươi roi rói vẫn còn đông đá trên tay thanh niên nọ thì rõ ràng là người của nhà hàng, có thể là người trông coi kho lạnh chăng?

Thấy cậu trai trẻ suýt thì tông vào người mình, cậu ta vẫn còn đang trợn mắt nhìn mình, này chắc là nhân viên mới nhận vào mấy hôm trước, nhóc Lâm có nói với cậu.

Chu Thụy cười cười, Louis chỉ thấy môi người trước mặt hơi cong lên, sau đó người nọ chuyển cái rổ thịt to tướng sang tay phải, chỉ dùng một tay mà vẫn có thể nâng rổ thịt một cách nhẹ nhàng, tay còn lại thì kéo mũ trùm xuống.

Một đôi mắt đen tròn lộ ra, trong đôi con ngươi như có một dòng nước lưu chuyển, lóng lánh. Hàng mi dài cong vút, mũi vẫn còn đỏ ửng do hơi lạnh ở kho đông chưa tan đi, da trắng nõn mềm mịn, trên môi là nụ cười khẽ.

Trong nháy mắt, Louis có cảm giác như tim mình bị thứ gì đó đâm xuyên qua, đập loạn trong lồng ngực, cậu ta há hốc mồm, trừng to mắt nhìn người trước mặt, lắp bắp một hồi rốt cuộc cũng nói ra lời: “Cậu… cậu là ai?”

Mọi người trong bếp nghe tiếng liền quay đầu nhìn về phía cửa sau. Bếp trưởng lập tức hô lớn: “Ông chủ!”

Cái gì? Ông chủ?

Louis hết hồn, nuốt nước miếng một cái.

Chu Thụy cười cười, nhìn cậu ta: “Xin lỗi, làm cậu giật mình hả?”

Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không… không có, à ừm, tôi, tôi…”

Còn chưa nói hết thì người đàn ông trung niên đã bước tới, đẩy Louis qua một bên, nhanh chóng bê lấy rổ thịt đông lạnh to tướng trên cánh tay thon gầy của Chu Thụy: “Để tôi bê cho, sao lại phải phiền cậu chạy xuống tận kho đông lấy hàng thế này? Gọi mấy đứa tụi nó đi là được.”

Vừa nói ông vừa hất cằm về phía mấy vị bếp phó.

Chu Thụy cười ha ha, đi vòng qua Louis, theo sau bếp trưởng mà bước vào: “Con xuống kho kiểm tra hàng một chút, sẵn tiện mang lên thôi mà.”

Bảy năm sau khi kết hôn.

Chu Thụy cố gắng mở rộng quán ăn của mình, bây giờ nó đã trở thành nhà hàng, so với những nhà hàng khác thì nó không lớn cũng không nhỏ. Dưới sự che chở của bạn đời, việc kinh doanh của nhà hàng không gặp quá nhiều khó khăn, đôi lúc chỉ là bị cản trở một chút nhưng đều có thể vượt qua, một đường phát đạt.

Nhóc Lâm, có thể xem như một đứa em trai của cậu, cũng có thể nói là học trò của cậu. Từ khi cậu tiếp quản quán ăn nhỏ của gia đình mình thì nhóc Lâm đã đi theo cậu học hỏi và giúp đỡ cậu đủ thứ rồi. Hiện tại, nhóc Lâm cũng là người hùn vốn mở nhà hàng cùng cậu và trở thành một trong hai bếp trưởng điều hành* và giám đốc của nhà hàng. Mà người còn lại, tất nhiên là Chu Thụy.

(*Các vị trí công việc theo thứ tự từ thấp đến cao của nghề đầu bếp trong nhà hàng: Thực tập sinh -> Phụ bếp -> Trợ lý bếp -> Trưởng nhóm -> đầu bếp -> Bếp phó -> Bếp trưởng -> Bếp trưởng điều hành.)

Mấy năm rồi Chu Thụy luôn bận rộn quản lý nhà hàng, suốt ngày ngồi trên văn phòng phê duyệt giấy tờ, thỉnh thoảng gặp đối tác bàn bạc công việc, ngay cả việc yêu thích nhất của cậu là nấu ăn và sáng tạo món mới cũng không có thời gian làm.

Đợi đến khi nhà hàng ổn định, Dylan không muốn nhìn bé cưng của mình phải vất vả nữa, thuyết phục cậu ủy thác quyền quản lý cho Minh Ly, dù sao, Minh Ly cũng rảnh, bây giờ ngoại trừ làm tài xế cho anh thì không làm gì khác. Còn Chu Thụy, cậu chỉ cần theo đuổi yêu thích của mình, muốn nấu ăn thì nấu, muốn sáng tạo món mới thì cứ sáng tạo món mới, muốn thi đầu bếp hay tham gia chương trình ẩm thực nào đó cũng được luôn.

Chu Thụy bị anh nói đến dần xiêu lòng, quả thật cậu không hợp làm quản lý, mấy chuyện tính toán gì đó với cậu mà nói thật là vất vả, cố gắng mấy năm rốt cuộc cũng đã thành công rồi, cậu hài lòng với kết quả này, điều cậu ao ước chính là những gì mà anh nói, được đắm chìm trong ẩm thực. Vậy nên, Chu Thụy đồng ý ủy thác cho Minh Ly, tất nhiên là Minh Ly vẫn phải bàn bạc với cậu trong một số việc quan trọng.

Một năm đổ lại đây, Chu Thụy rất ít khi đến nhà hàng của mình, phần lớn là đến kiểm tra theo định kỳ, còn lại là đến dạy đầu bếp thực hiện món mới do mình nghĩ ra, đôi khi ngẫu hứng cậu vẫn đích thân thực hiện các món ăn đặc biệt của nhà hàng để phục vụ quý khách. Những việc còn lại thì do nhóc Lâm và Minh Ly xử lý, hai người đó hợp nhau đến lạ, chưa thấy cãi nhau lần nào, nhóc Lâm còn nhiều lần khen Minh Ly trước mặt cậu rằng anh ta ngầu ra sao khi dằn mặt đối thủ của nhà hàng mình, rồi khen nhóc Lâm nấu ăn ngon nữa.

Nhóc Lâm có vẻ như rất thích anh ta, bình thường ở trước mặt Chu Thụy luôn nhoi như con dòi, đôi khi còn trẻ con, thế mà có lần cậu bắt gặp nó gãi đầu cười ngại ngùng lúc Minh Ly đến đón nó đi ăn tối.

Mấy ngày trước, Chu Thụy nghĩ ra một món mới, cậu xuống bếp thử nghiệm vài lần, cảm thấy đã ổn mới làm cho Dylan ăn thử.

Sườn cừu nướng sốt kem nấm và măng tây.

Ma cà rồng luôn lấy việc thưởng thức mỹ thực của con người như một hoạt động giải trí, vậy nên khẩu vị của Dylan luôn rất tốt và tinh tế.

Có được lời khen và sự ủng hộ của anh, Chu Thụy muốn nhanh chóng đưa vào thực đơn của nhà hàng.

Nhóc Lâm cũng ăn thử, nó ghiền muốn chết, nhõng nhẽo đòi Chu Thụy dạy cho vì không nếm ra được bốn loại gia vị cậu dùng trong nước sốt. Cảnh tượng thằng nhóc bám dính Chu Thụy lại lần nữa xui xẻo bị ai đó vô tình bắt gặp.

Dylan ôm eo Chu Thụy, kéo vào lòng, tuy giọng điệu vẫn nhẹ nhàng đó, nhưng lại nhìn nhóc Lâm bằng nửa con mắt: “Có như vậy mà cũng nếm không ra, cậu đừng làm bếp trưởng nữa.”

Sau đó, không có sau đó, nhóc Lâm bị đả kích tới nổi phải ngậm ngùi cắm đầu vào phòng bếp trong nhà, suốt ngày mô phỏng lại món sườn của Chu Thụy tới khi nào giống thì thôi. Cả tuần đều ỉu xìu, chỉ khi gặp Minh Ly mới tươi tắn hơn một tý.

Quay trở lại ngày hôm nay, nhóc Lâm đi theo Minh Ly gặp đối tác, Chu Thụy thì đến nhà hàng kiểm tra nguyên liệu và dạy đầu bếp cách làm món sườn cừu.

Chu Thụy mặc áo gió đi cùng nhân viên kiểm kê vào kho đông kiểm hàng xong, sẵn tiện lấy một rổ thịt sườn cừu mới toanh vẫn còn đông cứng vừa được chuyển vào kho lúc sáng, rồi đến khu bếp, trong rổ còn có mấy tảng sườn heo và sườn bò đông lạnh.

Lại nói, bảy năm qua, sau khi trở thành bạn đời của ma cà rồng, thể lực Chu Thụy ngày một tăng cao, tuy thân thể vẫn gầy gầy nhỏ nhỏ nhưng cơ bắp đều đủ cả, rất thon gọn, sức lực so với đám đàn ông tập thể hình tới bắp thịt cuồn cuộn đều không thua chỗ nào. Chỉ là nhìn từ bên ngoài, trông cậu vẫn không khác gì một thanh niên gầy nhỏ yếu.

Lúc này Chu Thụy đã cởi áo khoác gió, đi quanh khu bếp một vòng, thỉnh thoảng nếm thử các món ăn đang được chế biến rồi góp ý.

Louis chậm chạp đeo bao tay rửa chén, len lén liếc mắt nhìn người thanh niên kia, vòng eo nhỏ gọn được ôm lấy bởi lưng quần tây và chiếc thắt lưng da làm cậu ta không thể dời mắt được. Còn có tấm lưng thẳng tắp và cơ thịt dẻo dai như ẩn như hiện dưới chiếc áo sơ mi vừa vặn áp trên người. Cả giọng nói mềm mại ấm áp thi thoảng vang lên của cậu thanh niên đó.

Không ngờ, ông chủ của nhà hàng lại còn trẻ như vậy, trông còn nhỏ tuổi hơn cả cậu ta.

Tất nhiên là cậu ta không ngờ rằng, năm nay tính ra thì Chu Thụy đã ba mươi lăm tuổi, kể từ lúc ký khế ước bạn đời với ma cà rồng, dung mạo cậu liền đứng yên một chỗ.

Lúc này, dạo xong một vòng, Chu Thụy mới cùng bếp trưởng chiếm một gian bếp gần cửa sau, nói rõ hơn là gian bếp sát ngay bồn rửa của Louis, chỉ cách một cái giá đặt bát đĩa sau khi rửa.

Chu Thụy xắn tay áo, cổ tay trắng nõn liền lộ ra: “Lần này món con muốn làm là sườn cừu nướng sốt kem nấm và măng tây.” Nói rồi lấy dao, cầm lên mài một lúc, vừa mài vừa nghiêng đầu nói với bếp trưởng.

“Tốt nhất là mình lọc hết mỡ, nếu có để lại thì cũng ít thôi, không thì sẽ bị ngấy.”

Nói rồi Chu Thụy nghiêng dao, lóc sạch mỡ trên tảng sườn cừu, động tác điêu luyện, nhanh gọn, không để lại chút mỡ thừa nào, mà phần mỡ bị cắt bỏ cũng không dính chút thịt nào.

Louis nhìn con dao trong tay Chu Thụy lướt trên khối thịt như đang múa, thầm nuốt nước bọt, cậu ta nhịn không được mà nhìn lên, sau đó không dời mắt đi được nữa.

Vẻ mặt thong thả của Chu Thụy đặc biệt cuốn hút, cậu hơi nheo mắt, thi thoảng lại mím môi, thi thoảng lại nghiêng đầu, mái tóc xoăn nhẹ hơi rung rung.

Chu Thụy cắt khối sườn cừu to ra làm vài miếng, sau đó nói cách khử mùi thịt cừu như thế nào. Vừa nói vừa làm, trong khoảng thời gian ngâm để khử mùi, cậu lại chỉ cách làm sốt kem nấm và măng tây.

Thấy Chu Thụy nhắc đến nguyên liệu, Louis đánh bạo nói: “Để… để tôi vào kho lấy cho.” Nói rồi lột bao tay chạy ù vào kho, nhanh nhẹn tìm nấm và măng tây.

Chu Thụy ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng cậu ta, hỏi: “Cậu ta tên gì vậy chú?”

Bếp trưởng là người cầu toàn, trong mắt ông cái gì cũng phải hoàn mỹ mới chịu được, ông đang săm soi miếng sườn cừu được lóc sạch mỡ, cảm thấy đúng là ông chủ có khác, thủ pháp thật điêu luyện. Nghe ông chủ hỏi thì thuận miệng đáp: “Louis, lanh lắm, làm việc cũng được.”

“Vậy à…”

Vài giây sau Louis đã mang theo nấm và măng tây ra, có chút ngại ngùng đưa cho Chu Thụy.

“Cảm ơn.” Chu Thụy cười nói.

Sau đó tiếp tục giảng giải.

Bếp trưởng không cần ghi chép lại cũng có thể nhanh chóng nhớ hết các thành phần mà Chu Thụy cho vào, trong đó có bốn loại gia vị đặc biệt do chính cậu phối chế.

Xong phần nước sốt, thịt cừu cũng đã được khử mùi, tiếp đến chính là ướp và nướng thịt, ướp thịt cừu không cần quá nhiều gia vị, bởi vì cái chính là nước sốt ăn kèm nên vị của thịt cừu phải đơn giản hơn. Chủ yếu là lúc nướng, không thể nướng trong lò mà phải nướng bên ngoài để có mùi khói, không được để quá lửa, phải canh chừng vừa đúng lúc chín cả bên trong nhưng bên ngoài không bị khét.

Trong khi đợi thịt chín, Chu Thụy lại bắt tay vào xử lý nấm và măng tây.

Suốt quá trình Chu Thụy đều nhẹ giọng giảng giải, sở dĩ cậu không cần nói nhiều như vậy, dù sao bếp trưởng cũng là người thạo nghề, đứng một bên nhìn cậu nấu thôi là được, nhưng mỗi lần dạy Chu Thụy đều giải thích cặn kẽ để những người khác trong bếp cũng học được thêm.

Mà Louis thì nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe, còn quên cả rửa bát, chờ đến lúc trang trí món ăn, Chu Thụy không nói nữa, nheo mắt tập trung rưới nước sốt lên thịt rồi vẽ trên đĩa một vầng trăng khuyết bằng nước sốt, sau đó khom người, cẩn thận gắp măng tây và nấm đã được chế biến đặt vào vầng trăng khuyết.

Dáng người thon dài, eo nhỏ hơi hạ thấp, nét mặt chuyên chú,… Louis lại lần nữa mất tập trung mà thẫn thờ ngắm ông chủ của mình.

“Xong!” Chu Thụy hoàn thành tác phẩm, nói lớn một tiếng làm Louis giật nảy mình, cái đĩa trên tay trượt một cái rơi xuống bồn nước làm nước văng lên tung tóe.

Bếp trưởng nhíu mày nhìn cậu ta: “Gì vậy? Bể chưa?”

Louis đổ mồ hôi, thò tay lần mò cái đĩa trong nước, lắp bắp: “Chưa… chưa bể.”

“Hừ, bể là cậu đền.”

“Vâng vâng.” Louis gật đầu lia lịa, bắt gặp Chu Thụy nhìn mình cười ôn hòa thì đỏ mặt quay đi, vội vàng rửa bát.

Chu Thụy cười cười rửa tay, thầm nghĩ cậu nhân viên mới cũng được đó chứ, rất ham học, từ thái độ vừa rồi cũng đủ để cậu biết chỉ cần được đào tào tốt thì chắc chắn sẽ không thua kém ai.

Cậu nhỏ vừa rửa tay vừa nhỏ giọng dặn bếp trưởng chế biến nốt số sườn cừu kia như nãy giờ cậu làm, sau đó tặng cho các vị khách cuối ngày nếm thử, khảo sát ý kiến của bọn họ.

Bỗng nhiên, một nhân viên phục vụ cầm theo tờ order chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt, vừa mở cửa đã giơ tờ giấy trong tay, nói: “Vị khách kia lại đến nữa rồi!”

Cả đám nhân viên trong bếp lập tức quay phắt lại nhìn anh nhân viên, đồng thanh: “Nữa hả?”

“Ai vậy?” Chu Thụy lau tay hỏi.

Nhân viên phục vụ lập tức kể lại.

Chuyện phát sinh từ một tuần trước, thứ hai tuần đó Chu Thụy đứng bếp, trùng hợp có một vị khách ‘bự’ đến ăn, người nọ gọi rất nhiều món, cũng toàn là món được đề cử của nhà hàng. Chu Thụy thấy vậy thì đích thân ra tay nấu hết tất tần tật, dù sao khi ấy nhà hàng rất đông, các nhân viên đều bận đến hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay. Nấu xong, Dylan cũng đến đón cậu đi ăn trưa, rồi cùng về nhà nghỉ ngơi. Chu Thụy cũng đã sớm không còn nhớ gì cả, dù sao chuyện như vậy cậu thường xuyên làm mà.

Chỉ là, đối tượng lần này là một tên hổ báo, lại có tiền có quyền, ăn xong nằng nặc đòi gặp đầu bếp đã làm cho gã, nhưng Chu Thụy đã về rồi, gã liền mắng nhiếc chửi thề. Sau đó, ba hôm sau lại đến ăn, lại đòi Chu Thụy tự tay nấu và bưng lên cho gã.

Nhưng tiếc thay, sau hôm đó, Chu Thụy trạch trong nhà nghĩ món mới, chính là món sườn cừu nướng này, tới tận hôm nay mới quay trở lại nhà hàng.

Hai lần đó gã không gặp được Chu Thụy, thái độ lần thứ hai cũng chẳng tốt hơn lần đầu bao nhiêu. Đã hai lần, bếp trưởng cũng cảm thấy nên báo chuyện này lại với cấp trên, hôm nay vừa lúc có Chu Thụy ở đây, ông cũng nói thêm vài câu.

Chu Thụy nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý xem gã ta muốn cái gì, dù sao cũng chỉ là đòi gặp mặt cậu.

Chu Thụy vươn tay: “Đưa giấy order của anh ta cho tôi.”

Nam phục vụ nhanh chóng chuyển tờ giấy qua cho cậu.

Chu Thụy yên lặng lướt mắt đọc tên món ăn trên đó, rồi nhanh chóng bắt tay vào việc, không nói một lời.

Chu Thụy làm xong hai món, bảo phục vụ mang lên cho gã, thế nhưng phục vụ lại nói gã bảo rằng đợi lâu cũng được, chỉ cần Chu Thụy làm xong thì đích thân mang lên cho gã.

Lần đầu thấy có kiểu khách như thế này, Chu Thụy chậc một tiếng, đặt đĩa thức ăn vào máy giữ nóng rồi tiếp tục công việc của mình.

Cậu không biết, vì thế mà đêm nay xảy ra một sự kiện ‘nho nhỏ’, hay ít ra là, nho nhỏ đối với cậu.

Như ý nguyện của gã, cậu đi cùng nhân viên phục vụ lên tầng trên, nơi phòng riêng mà gã đặt trước.

Bước vào trong, bên trong có ba người, một gã đàn ông mặt mày gian xảo, mắt xếch mũi tẹt, hai người còn lại trông có vẻ như là vệ sĩ riêng, cao to lực lưỡng, so với Chu Thụy hơn hẳn một cái đầu rưỡi, bọn họ đều mặc vest đen, áo vest căng chặt cho thấy đám cơ bắp dưới lớp áo không hề nhỏ chút nào.

Mà gã đàn ông mắt xếch, vừa thấy Chu Thụy bước vào thì nở nụ cười nham hiểm, hai mắt gã sỗ sàng đánh giá Chu Thụy từ trên xuống dưới, nhất là ở vòng eo mảnh khảnh nhưng lại đầy vẻ dẻo dai của cậu, dáng vẻ thèm khát cứ như hận không thể đè cậu xuống đất ngay lập tức mà lột sạch đồ cậu ra.

Chu Thụy nhíu mày, khó chịu xoa xoa cổ tay, ngay cả anh Dylan cũng chưa từng dùng ánh mắt xúc phạm cậu như vậy.

Cậu cố kìm nén mà hơi khom lưng cúi chào bằng lễ nghi tiêu chuẩn đối với khách.

Gã nhe răng cười cười, cất giọng nói như vịt đực của mình: “Cậu là đầu bếp nấu mấy món này phải không?”

“Phải. Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng.” Chu Thụy cứng nhắc đáp, hoàn toàn không có ý định ở lại tiếp gã thêm một giây nào. Nói xong liền quay lưng muốn đi.

“Ấy kìa. Sao lại đi rồi?”

Vì cách sắp xếp trong phòng, Chu Thụy dù đang đứng gần cửa nhưng cũng đứng khá gần vị trí ngồi của gã, cậu nhìn ra được, gã cố tình chọn chỗ gần sát ngay cửa, như thể đợi con mồi vừa tiến vào liền đóng sập cửa lại, khiến nó không còn đường trở ra.

Quả thật là thế, cậu vừa quay lưng thì tay liền bị gã tóm lấy. Cậu theo bản năng mà gồng lên muốn giật tay lại.

“Sao vậy? Bình thường khách có yêu cầu đặc biệt muốn gặp đầu bếp tỏ ý cảm ơn, đầu bếp cũng nên nể mặt một chút mà giải thích cho khách nghe đôi điều về các món mình làm chứ?”

Gã dùng tông giọng mà gã cho rằng vô cùng gợi cảm và cũng dịu dáng nhất của mình mà nói, nói xong còn cười bí hiểm nhìn Chu Thụy.

Lời này thật đúng là hợp tình hợp lý, cũng vừa lúc phục vụ đã dọn lên xong, anh thấy Chu Thụy bị gã túm tay thì có chút hốt hoảng, lo lắng đứng không yên, muốn nói cái gì đó nhưng lại bị gã liếc mắt: “Dọn xong rồi thì trong đây không còn chuyện của anh, ra ngoài đi!”

Chu Thụy nhíu mày, giật mạnh tay lại thoát khỏi tay gã, ra hiệu cho nhân viên phục vụ, dùng khẩu hình miệng nói: “Không sao đâu.”

Nhân viên phục vụ mím môi, gật gật đầu rồi nhanh chóng ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, anh ta đã chạy ào xuống dưới lầu, muốn tìm người giải cứu ông chủ nhỏ của bọn họ. Không cần phải nói, vừa nhìn cái thái độ kia của gã khách đó anh liền biết gã có cái suy nghĩ dâm tặc gì trong đầu. Mà anh cũng không thể ở lại đó giúp gì, trông anh gầy còm, còn ốm hơn cả ông chủ nhỏ, ở lại chỉ có nước bị hai gã vệ sĩ kia húc một cái dính vào vách tường.

Chu Thụy nhẫn nại sửa lại tay áo sơ mi, dời món khai vị đến trước mặt gã, mở nắp, chậm rãi giới thiệu thành phần nguyên liệu và cách chế biến. Đợi gã ăn xong, cậu lại tiếp tục món thứ hai, hành động và lời nói đều rất tiêu chuẩn, không dư thừa cũng không thiếu thốn.

Nhưng rõ ràng gã khách không để tâm cậu đang nói cái gì, hai mắt dán dính lên thân thể cậu, thi thoảng Chu Thụy quay người đổi món thì lập tức bắt lấy cơ hội mà nhìn mông cậu.

Quần tây được cắt may vừa vặn, khéo léo ôm lấy đôi chân thon dài, tôn lên hai gò mông đầy đặn của Chu Thụy. Gã liếm liếm môi, thật muốn bóp một cái, gã nghĩ.

Lúc Chu Thụy đổi món cho gã, hiển nhiên phải đứng bên cạnh, gã nhân lúc hai tay cậu bận rộn mà giở trò. Thò tới đặt lên mông cậu, bóp một cái.

Chu Thụy cương cứng cả người, cậu quay phắt lại, nghiến răng hất thức ăn trên tay vào mặt gã, đó là một chén súp nóng, ở khoảng cách gần như vậy gã liền hưởng trọn.

“A a a!” Gã đau đớn hét loạn, vội vơ lấy cái khăn lạnh gần đó mà lau mặt. Miệng lớn tiếng gào lên với hai gã vệ sĩ bên cạnh: “Còn đứng đó làm gì, giữ nó lại cho tao!”

Chu Thụy nheo mắt, nhìn hai gã vệ sĩ cao to lực lưỡng.

Gì đây? Tính giở trò bạo lực trong nhà hàng của cậu?

Mấy năm nay cậu đã được Dylan bồi dưỡng đặc biệt, không chỉ thể lực tốt, mà võ thuật cũng có thể đi thi đấu quốc gia. Lúc này với thân thể nhỏ nhắn nhưng linh hoạt của cậu, hai gã bảo vệ tất nhiên không tóm được cậu, ngược lại còn bị cậu đạp cho hai cú vào hạ thể, đau đến chết đi sống lại mà gục trên mặt đất, người cong như con tôm, đời sống tình dục sau này của họ phỏng chừng sẽ khó khăn rồi đây.

Chu Thụy vén tóc ra sau tai, liếc nhìn gã, đanh giọng nói: “Trong này có camera, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối tình dục.”

Gã mắt xếch lúc này đã lau mặt xong, da mặt bỏng rát vì trúng nước nóng, đỏ bừng, gã nhe răng cười hềnh hệch: “Vậy hả? Nhưng mà phải xem cưng có tố cáo thành công không đã.”

Cùng lúc đó, xe của Dylan đã dừng lại trước cửa nhà hàng. Anh vừa bước vào trong vừa suy nghĩ xem hôm nay nên dẫn bé cưng đi đâu ăn tối đây?Hậu trường

Chu Thụy vừa thấy anh Dylan của mình liền chạy ào tới: Anh ơi, hôm nay có gã biến thái đụng chạm vào người em.

Dylan ôm lấy bé cưng, hai mắt long lên sòng sọc, đỏ ngầu: Thằng nào?!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.