Trên tảng đá ngầm, Thạch Nham lặng lẽ nghe Tào Chỉ Lam giảng giải.
– Tuyết Long đảo chỉ là một hòn đảo ở Viên La hải vực, xung quanh hòn đảo này có rất nhiều đá ngầm rãi rác khắp nơi. Trong truyền thuyết, những tảng đá ngầm đó dường như chính là một trận pháp cổ đại của thiên nhiên. Tào gia chúng ta có một vị cao thủ trận pháp từng đến nơi đó, từ trên trời nhìn xuống đá ngầm bên dưới nói rằng đống đá ngầm này giống như một loại truyền tống trận khổng lồ cổ xưa nào đó.
– Nhưng mà đây chỉ là suy đoán, ông ấy nghiên cứu rất lâu cũng không nghiên cứu được manh mối nào. Nhưng mà trong truyền thuyết, cứ qua mấy trăm năm trước có một số thuyền của Võ Giả đi lại giữa đá ngầm lại mất tích một cách khó hiểu, từ đó về sau biến mất luôn. Đá ngầm ở lân cận hòn đảo này quả thật giống như có điều thần bí nào đó.
Tào Chỉ Lam dịu dàng nói, giải thích tình huống phụ cận Tuyết Long đảo cho Thạch Nham rõ, nàng tựa như cực kỳ quen thuộc với những bí ẩn của Vô Tận hải, ngay cả chỗ quái dị của một của một hòn đảo nhỏ nho này cũng thoát không khỏi pháp nhãn của nàng.
Sau khi Thạch Nham nghe xong khẽ gật đầu, nhưng không có suy nghĩ thêm.
Rất hiển nhiên phán đoán của cao thủ trận pháp Tào gia về bãi đá ngầm phụ cận Tuyết Long đảo là chính xác, nơi này quả thật có một truyền tống trận cổ xưa, bằng không bọn họ sẽ không thể từ vùng đất bị vứt đỏ trong Chiến Trường Thâm Uyên trực tiếp đi đến nơi này.
– Biết rồi.
Thạch Nham suy nghĩ một lát rồi gật đầu với Vũ Nhu.
Vũ Nhu cười nhạt tóm lấy Tào Chỉ Lam rồi lại đưa nàng đi.
Không lâu sau, Vũ Nhu lần nữa đứng bên cạnh Thạch Nham
– Chủ nhân, có phải đi đến Tuyết Long đảo không?
– Ừm.”
Gật đầu, Thạch Nham cười cười nói với Vũ Nhu, Đế Sơn:Advertisement / Quảng cáo
– Hai tộc các người mang theo những tộc nhân Âm Mị tộc không thể bay, chúng ta đi đến Tuyết Long đảo tìm nơi dừng chân, chờ ta hiểu rõ tình thế của Vô Tận hải rồi mới xem nên làm gì.
– Được.
Vũ Nhu và Đế Sơn đồng thời lên tiếng, sau đó bắt đầu bàn bạc với ba người Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh, Tạp Ba.
Rất nhanh, Vũ Nhu lại bước tới nắm lấy Thạch Nham nói:
– Đã an bài xong rồi, nơi chốn cũng đã hỏi rõ, bây giờ chúng ta có thể xuất phát, chủ nhân, để ta mang ngài đi.
– Ừm.
Vũ Nhu mỉm cười bước tới, chìa cánh tay nhỏ trắng muốt nắm lấy cánh tay Thạch Nham, mở ra đôi cánh phá không bay lên.
Rất nhiều tộc nhân Dực tộc đều được thủ lĩnh của mình sắp xếp ra lệnh, tỏ ra có chút không tình nguyện mang theo tộc nhân Âm Mị tộc, mỗi một tộc nhân Dực tộc đều có cánh chím, đều có được năng lực bay lượn mà không cần nhờ vào con thuyền nào, mấy ngàn người của Âm Mị tộc và Dực tộc bắt đầu bay về phương hướng Tuyết Long đảo.
– Hôi Dực tộc làm sao đây?
Thạch Nham được Vũ Nhu mang đi trầm ngâm một lát, nhíu mày nói:
– Tuy Đa Long đã chết rồi, Hàn Long kia cũng chết trong tay ta, nói không chừng rất nhiều tộc nhân Hôi Dực tộc biết được ta giết Hàn Long, lúc này Hôi Dực tộc không có tộc trưởng, liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Vũ Nhu khẽ cười, nói:
– Yên tâm đi, tuy Đa Long đã chết nhưng ta và Đế Sơn đã có nhân tuyển cho tộc trưởng mới, hắn tên Đa Mưu, chính là đường đệ của Đa Long, cũng có tu vi cảnh giới Thiên Vị nhị trùng thiên. Đa Long và Đa Mâu trước giờ luôn bất hòa, ở Hôi Dực tộc Đa Mưu vẫn luôn bị Đa Long áp chế, hiện giờ Đa Long chết rồi. Ta và Đế Sơn ở bên trong ra sức, Đa Mưu dễ dàng trở thành tộc trưởng, chuyện có liên quan đến ngài, chúng ta sẽ tìm thời cơ thích hợp để giải thích với hắn, sẽ không có vấn đề gì.
– Cảm ơn.
Thạch Nham cười cười
– Ta biết nếu như không có nàng luôn ra sức giúp ta, Đế Sơn không thể ngoan ngoãn như thế, ba người Dịch Thiên Mạc kia cũng sẽ không thành thực an phận. Nếu không phải nàng, có lẽ trong lòng núi ta đã bị bọn Dịch Thiên Mạc thuận tay thủ tiêu rồi.
– Ha ha.
Tộc trưởng Bạch Dực tộc khẽ cười
– Ta giúp ngài cũng là giúp hai tộc, là vì tương lai của hai tộc chúng tôi. Sự thực đã chứng minh phán đoán của tôi là đúng. Nếu không phải là ngài, hai tộc chúng tôi tuyệt đối không thể sống sót thoát khỏi vùng đất bị vứt bỏ kia, tuyệt đối không nhìn thấy được bầu trời sao tuyệt đẹp này.
Vũ Nhu ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh, trên khuôn mặt kiều mị tràn ngập vẻ khát khao:
– Bầu trời sao này trước kia chỉ xuất hiện trong mộng, ta đã cho rằng cả đời này tuyệt đối sẽ không nhìn thấy được…
– Vì sao lại nỗ lực giúp đỡ?
Thạch Nham chìa tay lặng lẽ nắm lấy bàn tay trắng muốt như ngọc của Vũ Nhu, nhẹ nhàng xoa một vòng, khóe miệng khẽ nhếch, mỉm cười nói:
– Có phải đã yêu ta rồi không?
Trên gương mặt xinh đẹp của Vũ Nhu lặng lẽ ửng hồng, đôi mắt long lanh như mọng nước liếc nhìn Thạch Nham, cười khẽ nói:
– Mấy tiểu nha đầu kia ngươi còn chưa làm gì, thế nào, bây giờ lại có ý với ta sao?
Thạch Nham ngạc nhiên, lập tức ngượng cười nói:
– Thời cơ chưa tới nên ta tạm thời giữ lại, chưa đến lúc cần thiết sẽ không ăn, chờ đến lúc thích hợp ta cảm thấy sẽ một lần nuốt gọn, nhưng nàng lại khác…
Vũ Nhu cười ha ha, dịu dàng nói:
– Tuy ta tôn ngươi làm chủ, nhưng mà trước khi ngươi chưa có sức mạnh thật sự, ta không thể cam lòng khuất phục. À, muốn ta thật sự chấp nhận, ha ha, ngài vẫn còn kém xa lắm…
– Ta đang cố gắng.
Tâm tình Thạch Nham vui vẻ, cảm thấy nói chuyện với mỹ nữ diễm lệ như thế này khá là vui vẻ thoải mái.
Lúc sáng sớm.
Mấy ngàn tộc nhân dị tộc lặng lẽ đáp xuống bên trong rừng hiếm thấy dấu chân người ở phía Nam Tuyết Long đảo, trước khi đến đây, Dịch Thiên Mạc đã thả ra thần thức thăm dò, phát hiện nơi này không có nhân loại nào ở đây, chỉ có một vài yêu thú cấp thấp.
Sau khi đến đây, những tộc nhân dị tộc này không vội vàng rời đi, đều đang đợi phân phó của thủ lĩnh.
Một chỗ sâu trong rừng rậm, bên dưới một gốc đại thụ cao mười mét, Thạch Nham lấy Lưu Vân Phá Thiên Toa ra khỏi Huyễn Không giới, đưa tay vuốt phi toa rồi lặng lẽ rót vào lực lượng tra xét.Advertisement / Quảng cáo
Tinh Nguyên cuồn cuộn tràn vào như đá chìm xuống đáy biển, không có một chút phản ứng, phi toa không có biến hóa gì.
Thạch Nham ngẩn người một lúc, lại thả ra thần thức để kiểm tra, nhưng mà lần này thần thức lao vào trong đó lại giống như sa vào vũng lầy, vẫn không thu hoạch được gì, không thể nhận ra được từ bên trong phi toa có điểm khác thường gì.
Trong truyền thuyết, Lưu Vân Phá Thiên Toa có được sức mạnh có thể phá bỏ tất cả kết giới, nhưng nếu không thể tìm được phương pháp sử dụng, vậy có khác nào là đồ bỏ đi.
Tinh Nguyên và thần thức liên tiếp không có tác dụng, Thạch Nham đành bất lực, liền triệu tập bọn người Đế Sơn đến, đưa phi toa cho Đế Sơn nói:
– Ông tới nhìn xem, xem có chỗ nào đặc biệt không?
Đế Sơn nhíu mày cầm lấy Lưu Vân Phá Thiên Toa, cũng phóng ra lực lượng cảm ứng một lúc cũng bất lực lắc đầu nói:
– Dực tộc chúng tôi trời sinh không có chút thiên phú nào với linh bảo, tôi không nhìn ra có đặc biệt gì, cũng không biết nên sử dụng thế nào.
Lúc nói Đế Sơn ném Lưu Vân Phá Thiên Toa cho Dịch Thiên Mạc
– Ngươi xem thử đi, nghe nói ngươi có nghiên cứu về phương diện này, nói không chừng người có thể tìm ra được gì đó.
Dịch Thiên Mạc tiếp lấy Lưu Vân Phá Thiên Toa, từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi đưa linh hồn cường đại vào bên trong.
Dần dần, sắc mặt Dịch Thiên Mạc càng lúc càng ngưng trọng, hình như thật sự có phát hiện gì đó, linh hồn lực dần rót mạnh hơn vào bên trong đó.
Ánh mắt Thạch Nham sáng lên, trong lòng thầm kỳ vọng.
Một hồi sau, Dịch Thiên Mạc chầm chậm thu hồi lại lực lượng linh hồn đã thả ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Thạch Nham:
– Chủ nhân, bên trong có khí linh, nó ẩn trốn rất sâu, không muốn trao đổi với tôi. Tuy tôi có thể trừ bỏ khí linh, nhưng điều này hiển nhiên không được, một khi khí linh bị diệt, linh bảo này cũng liền mất đi tác dụng.
Thạch Nham ngạc nhiên, cười khổ nhận lại Lưu Vân Phá Thiên Toa, thấp giọng thì thầm:
– Thế thì khó rồi, không biết thứ đồ này sử dụng thế nào, thật đúng là khó khăn rồi…
– Chủ nhân.
Đế Sơn đột nhiên nhỏ giọng hô lên một tiếng, ánh mắt hơi sáng lên tựa như nhớ tới cái gì đó.
– Sao?
Thạch Nham ngẩng đầu.
“Bất Tử huyết của hậu duệ Bất Tử Thần Vương, chắc là có tác dụng đặc biệt với các loại đồ vật, chủ nhân của đồ vật này đã chết, trở thành vật vô chủ, chủ nhân nhỏ máu mình lên, nói không chừng có thể phát hiện ra điểm gì đó. Dù sao máu của ngài cũng có khác biệt rất lớn với người bình thường.
Đế Sơn trầm giọng nói.
Thạch Nham ngơ ngác, ánh mắt dần sáng lên.
Hắn đã nghe Hàn Băng Hàn Diễm từng nói chuyện này, Bất Tử huyết quả thật có những công hiệu kỳ dị, phục hồi dị bảo chính là một công dụng đặc biệt trong số đó, tuy hắn không thể ngưng luyện máu của mình thành Bất Tử huyết nhưng dù sao máu của hắn vẫn khá đặc biệt, nói không chừng thật sự có thể khiến cho Lưu Vân Phá Thiên Toa này phát sinh biến hóa gì đó.
– Ta thử xem.
Thạch Nham trầm ngâm một lúc, đột nhiên cười cười, cắn rách ngón tay, từng giọt máu từ ngón tay giữa nhỏ lên Lưu Vân Phá Thiên Toa.
Thật bất ngờ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từng giọt máu tươi nhỏ lên bên trên Lưu Vân Phá Thiên Toa lại giống như rớt vào bọt biển, bị Lưu Vân Phi Thiên Toa hút sạch từng giọt.
Sau khi Lưu Vân Phi Thiên Thoa hút xong máu của Thạch Nham từ từ sáng lên, phát ra quầng sáng màu vàng nhạt, tựa như dần dần sống lại.
Sắc mặt Thạch Nham chấn động, cắn thêm một cái trước khi vết thương trên đầu ngón tay liền lại, càng nhiều giọt máu nhỏ xuống.
Lưu Vân Phá Thiên Toa tham lam hút lấy máu tươi của Thạch Nham, càng lúc càng sáng lên, khi mười giọt máu biến mất vào bên trong đó, Thạch Nham thu tay nhìn vết thương trên ngón tay từ từ lành lại, sau đó đưa tay sờ lên Lưu Vân Phá Thiên Toa, rót Tinh Nguyên vào trong.
Lưu Vân Phá Thiên Toa đột nhiên bừng lên ánh sáng vàng rực, đột nhiên từ bên trong ánh sáng vàng rực phát ra luồng lực lượng làm không gian vặn vẹo.
Sợ hãi kinh ngạc, vội vàng thu hồi Tinh Nguyên, Thạch Nham hít sâu một hơi, đưa thần thức tiến vào bên trong.
– Tu vi của ngươi quá thấp nên không thể sử dụng ta, chờ ngươi tu luyện đến cảnh giới Niết Bàn mới đến trao đổi với ta.
Một luồng ý niệm yếu ớt đột nhiên từ trong Lưu Vân Phá Thiên Toa truyền ra
– Linh hồn ta cũng rất yếu, cần thời gian khôi phục, bây giờ ta phải ngủ, chờ ngươi đạt tới cảnh giới Niết Bàn mới thức tỉnh ta, tạm biệt.Advertisement / Quảng cáo
Liên lạc chấm dứt.
Thạch Nham ngẩn ngơ, thần thức ở bên trong lượn vài vòng trong chốc lát vẫn không thu hoạch được gì.
Hồi lâu sau, hắn chỉ có thể bất lực thu lại thần thức, cười khổ lắc đầu nói:
– Thật là khí linh kỳ quái…
– Chuyện gì thế?
Vũ Nhu cười dịu dàng hỏi.
– Khí linh nói tu vi của ta quá thấp, không đạt tới cảnh giới Niết Bàn thì đừng thức tỉnh nó.
– À, điều này có thể chứng minh một chuyện, khí linh này ít nhất đã chấp nhận thân phận của ngài. Chờ chủ nhân đạt tới cảnh giới Niết Bàn, có được lực lượng mạnh mẽ hơn thì nói không chừng sẽ có thể sử dụng dị bảo này, chuyện này rất bình thường, tu vi không đủ không thể sử dụng dị bảo, đó là lẽ đương nhiên.
Vũ Nhu mỉm cười nói.
– Cảnh giới Niết Bàn…
Thạch Nham thấp giọng lẩm bẩm, nói thầm:
– Hình như cũng không phải là khoảng cách quá xa, bây giờ tạm gác lại.