Sát Thần – Chương 261: Vô tình – Botruyen

Sát Thần - Chương 261: Vô tình

– Tên kia gần đây đang làm cái gì?

Trên đỉnh cổ lâu cao vút chọc trời, tộc trưởng Đa Long của Hôi Dực Tộc, thần sắc không vui, lạnh lùng hỏi.

Đế Sơn và Vũ Nhu cũng ở trên đỉnh cổ lâu, hai người cũng cau mày, từ trên cao nhìn xuống đằng xa, nhưng không trả lời vấn đề của Đa Long.

Không lâu sau.

Ba vị thống lĩnh Yết Mãnh, Tạp Ba, Dịch Thiên Mạc của Âm Mị Tộc đều ở chỗ mỗi người bay tới hướng cổ lâu, sau khi hạ xuống thì sắc mặt cả đám đều rất khó coi.

Ba người cảnh giới bất phàm, năng lực linh hồn cảm ứng xuất thần nhập hóa, mặc dù ở bên trong cổ thành cổ thạch nhưng cũng có thể cảm giác được động tỉnh bên Âm Thú Sơn càng ngày càng rõ ràng.

Sáu gã cường giả dị tộc đứng trên đỉnh cổ lâu nơi này, nhìn về hướng Âm Thú Sơn đằng xa, đều có cùng cảm giác rùng mình kinh hãi.

Bầu trời bên phía kia giống như bị xé rách ra từng khe hỡ không gian có thể cắn nuốt vạn vật, đủ loại tia sáng chói mắt đan xen lại một chỗ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Sâu trong bầu trời, sấm chớp hoành hành, lực lượng dao động như hủy thiên diệt địa, càng ngày càng hỗn loạn.

Trong mắt sáu gã cường giả dị tộc kia thì, đỉnh Âm thú sơn giữa không trung dường nhhư sẽ xảy ra nổ mạnh bất cứ lúc nào.

Một khi nổ tung thì cả vùng đất sẽ trong khoảnh khắc hóa thành hư vô, toàn bộ sinh vật sinh sống ở chỗ này sẽ bị hủy diệt toàn bộ.

Trong lòng sáu người đều hiểu rõ, đại biến cố sắp đến rồi.Advertisement / Quảng cáo

Thời gian càng ngày càng gấp rút, ngay cả Âm thú bên trong Âm thú sơn hình như cũng đã cảm giác được, bắt đầu trở nên náo động, chúng hoạt động không kiêng nể gì như là đang tìm phương pháp mong được sống sót.

– Thời gian không còn nhiều nữa…

Ánh mắt Dịch Thiên Mạc cực kỳ ngưng trọng,

– Qua một tháng nữa, nếu như vẫn không thể tìm được phương pháp rời đi, ta nghĩ không ai trong chúng ta có thể thoát được trường kiếp nạn này.

Biểu tình của sáu người đều rất nghiêm trọng.

“Đế Sơn, Vũ Nhu, vì để tiểu tử kia có thể tiến bộ nhanh chóng, ta đưa ra Thiên tuyền ngưng lộ, còn giao nữ nhân loại kia cho các ngươi, rốt cuộc bay giờ thế nào?

Đa Long lạnh lùng

– Vì tương lai của hai tộc nên ta nén giận, bằng lòng bỏ qua mọi thứ nhưng nếu tiểu tử kia không ra hồn. Hừ! trước khi chết ta cũng phải rút gân lột da hắn, để cho hắn nếm đủ cực hình nhân gian!

Đế Sơn hừ lạnh một tiếng, nhưng không trả lời.

– Hắn còn nửa tháng, qua nửa tháng chúng ta cùng dẫn hắn đến Âm Thú Sơn”

Tộc trưởng Bạch Dực tộc xem như bình tĩnh nhất,

– Yên tâm đi, Thạch Nham đã tiến vào Địa Vị nhị trọng thiên, hiểu biết và khống chế Thiên hỏa cũng đã đạt tới độ cao mới. Qua nửa tháng, có lẽ cảnh giới của hắn đã ổn định, vận dụng lực lượng có thể đã đạt tới mức thật sự thuần thục thông suốt, đến lúc đó chính là thời cơ chúng ta tiến vào Âm thú sơn.

Dịch Thiên Mạc nhìn về phía Thạch Nham, lặng lẽ dùng linh hồn cảm ứng.

Trong chốc lát, đôi mắt xám trắng của Dịch Thiên Mạc,bỗng hiện lên một tia sáng kinh ngạc, hình như đã phát hiện cái gì đó.

Đế Sơn, Đa Long, Vũ Nhu ba vị tộc trưởng Dực tộc về phương diện linh hồn không bằng Âm Mị tộc nên không phát hiện được hành động lén lút của Dịch Thiên Mạc, nhưng hai thống lĩnh Yết Mãnh, Tạp Ba của Âm Mị Tộc, lúc Dịch Thiên Mạc thu hồi linh hồn đã cảm ứng được chút gì đó.

– Dịch huynh, hình như ngươi đã phát hiện được gì đó?

Tạp Ba cảm thấy kỳ lạ nên nhìn hắn, trầm giọng hỏi.

Dịch Thiên Mạc chậm rãi gật đầu, thần sắc khôi phục lại bình thường nói:

– Tiểu tử kia trong khoảng thời gian này cũng không nhàn rỗi, ta không thể không nói, tên này quả thật cực kỳ bất phàm, chỉ xem một ít điển tịch của Âm Mị tộc chúng ta mà hắn đã giải trừ tất cả cấm chế mà Yết Cát hạ xuống linh hồn những Võ Giả kia, sau đó lại hạ xuống hồn chủng của mình, thiên phú như thế thật sự khiến ta phải giật mình.

– Cái gì?

Yết Mãnh biến sắc, thân hình chấn động, cả kinh kêu lên:

– Không có chúng ta chỉ dạy, chỉ dựa vào những bí điển kia làm sao hắn biết cách sử dụng hồn chủng? Làm sao giải trừ cấm chế linh hồn do con ta hạ, làm sao có thể?

Con mắt Đế Sơn hơi sáng lên.

– Các ngươi có thể tự mình kiểm tra.

Dịch Thiên Mạc cười lạnh.

Yết Mãnh và Tạp Ba sửng sốt một lát, cũng không chút do dự thả ra thần thức cảm ứng, muốn thấy rõ tình hình bên kia.

Mười giây sau, Yết Mãnh và Tạp Ba đều có vẻ mặt ngạc nhiên, tấm tắc chậc lưỡi, đồng thời gật đầu với Đế Sơn, Vũ Nhu.

– Chuyện này thì có nghĩa gì?

Đa Long kinh ngạc khó hiểu

– Coi như là hắn hiểu được thần thông áo nghĩa linh hồn của Âm Mị tộc các ngươi, thì có thể chứng tỏ được cái gì? Hắn lý giải được áo nghĩa linh hồn thì có ích gì cho việc phá vỡ kết giới chứ? Nếu mà không có trợ giúp gì, hắn hiểu cũng vô dụng, chỉ lãng phí thời gian.

Dịch Thiên Mạc khinh thường liếc nhìn Đa Long, lạnh nhạt nói:

“Lĩnh ngộ linh hồn đạt tới một cảnh giới mới, năng lực khống chế hoàn cảnh quanh mình sẽ càng sâu sắc hơn, vận dụng các loại lực lượng sẽ thuần thục hơn, tâm cảnh cũng sẽ phát triển, Âm Mị tộc chúng ta và các ngươi không giống nhau, tiến bộ về phương diện linh hồn sẽ mang đến cho chúng ta đủ chỗ tốt không tưởng tượng được.

– Hắn không có lười biếng, linh hồn của hắn càng cường đại, khi bài trừ kết giới sẽ dễ dàng hơn.Advertisement / Quảng cáo

Vũ Nhu cười nhạt một tiếng, nói:

– Còn nửa tháng, ta rất mong chờ biểu hiện của hắn sau nửa tháng, ta tin người này sẽ giúp bọn ta thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này, trở về Thần Ân đại lục.”

– Vì sao cô lại tin hắn như vậy?

Đa Long rất kinh ngạc, hắn vốn xem thường Thạch Nham, cảm thấy nếu hắn có cảnh giới Địa Vị như Thạch Nham, dù có được Thiên hỏa thì hắn cũng khó mà vận dụng được.

– Ta nghĩ, ông trời sẽ không để cho hai tộc chúng ta diệt vong.

Lông mày Vũ Nhu nhíu chặt lại, thản nhiên nói:

– Bất luận như thế nào, chúng ta đều phải lựa chọn tin tưởng hắn, không tin hắn cũng có nghĩa không tin tưởng chúng ta có thể sống sót. Trong thời điểm Âm thú sơn phát sinh biến cố, đột nhiên chui ra một tiểu tử có thể vận dụng Thiên hỏa, ta cảm thấy định mệnh đã an bài đưa hắn đến, nói không chừng do tổ tiên của chúng ta hiển linh…

– Định mệnh đã an bài…

Dịch Thiên Mạc thì thào lại một lần, ánh mắt dần trở nên cổ quái, hồi sau thần sắc khẽ biến, đột nhiên nói:

– Tiểu tử này đến, là kết quả do tổ tiên chúng ta khẩn cầu Thần Vương sao?

Thân hình ba người Tạp Ba, Yết Mãnh, Đa Long run lên, sắc mặt đại biến.

Chỉ có Vũ Nhu, Đế Sơn không hề thay đổi, Vũ Nhu còn cười khanh khách, dịu dàng nói:

“Ai biết được, chẳng qua nếu như hắn thật sự là thủ bút của Thần Vương nào đó, ta nghĩ, ta sẽ tuân theo tổ huấn. Tổ tiên từng nói, nếu có hậu duệ của Thần Vương mang chúng ta thoát khỏi nơi quỷ quái này, tương lai chúng ta sẽ tôn hắn làm chủ nhân.

Tạp Ba, Yết Mãnh, Đa Long nghe nàng vừa nói như vậy, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, đều ngây ngẩn người, ánh mắt liên tục thay đổi, không có một người nào trả lời.

… … … … … … … … …

“Phụt!”

Bên trong lồng giam, Phan Triết của Bồng Lai Thánh Địa đột nhiên phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Thạch Nham đầy thù hận.

Bên trong thạch điện, Thạch Nham hờ hững bất động, từ từ nhắm hai mắt, trên người mơ hồ còn có vầng sáng di động.

Thiên địa linh khí bị hình xăm yêu dị trước ngực hắn thu hút, nhanh chóng tụ tập tới, thông qua hình xăm màu đen liên tục hút lấy rồi hóa thành lực lượng tinh thuần rót vào trong thân thể hắn.

Lúc ngưng luyện linh khí, huyệt đạo toàn thân hắn lặng lẽ vận chuyển, tinh lọc tinh khí mà hắn vừa mới hấp thu của một Võ Giả vừa chết, biến thành lực lượng thần bí rót vào giữa bụng.

Nửa ngày sau, Thạch Nham chậm rãi mở mắt ra, hờ hững mà nhìn qua Phan Triết, bình tĩnh nói:

– Ngươi còn chưa có chết đã là rất may mắn, nếu như qua nửa tháng nữa mà ngươi còn sống, yên tâm đi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Hiện giờ bên trong lồng giam chỉ còn lại mười hai tên Võ Giả của Vô Tận Hải, còn những người kia khi hắn tìn hiểu áo nghĩa linh hồn đã bị hắn không cẩn thận đùa chết rồi.

Âm Mị tộc có đủ loại áo nghĩa thần thông linh hồn, cực kỳ huyền ảo thần kỳ, luc 1hắn nghiên cực thực tiễn, khó tránh khỏi sẽ mắc sai lầm.

Khi hắn sai lầm thì sẽ phải trả một cái giá lớn, là có người mất mạng.

Những Võ Giả này được hắn đổi lấy từ tay Yết Cát, trở thành vật phẩm tu luyện linh hồn tốt nhất cho hắn, thông qua việc tiêu hao tính mạng họ mà Thạch Nham đã tiến bộ rất nhanh trong việc hiểu biết về linh hồn, cũng càng thêm hiểu rõ thêm về vài loại áo nghĩa linh hồn của Âm Mị tộc.

Những kẻ làm vật thí nghiệm, một khi linh hồn bị hủy diệt, tinh khí trên người bọn họ sẽ tràn ra chui vào thân thể Thạch Nham, hóa thành lực lượng thần bí tinh thuần trong cơ thể hắn.

Hiểu biết về linh hồn tiến bộ rất nhanh thì đồng thời Tinh Nguyên trong thân thể hắn cũng tăng cường rất ổn định, hắn lại có cảm giác sắp tiến thêm một bước, bước vào cảnh giới Địa Vị tam trọng thiên.

– Thạch Nham, ngươi sẽ chết không được tử tế đâu.

Phan Triết nghiến răng nghiến lợi

– Tốt hơn hết là ngươi nên sớm giết ta, nếu không ta nhất định phải làm khiến ngươi phải trả giá thật lớn!

Ở bên ngoài Phan Triết có thể khống chế cảm xúc rất tốt, trải qua khoảng thời gian linh hồn bị tra tấn, thì hắn đã sắp sụp đổ.

Khi thần thức của Thạch Nham hoạt động bên trong đầu hắn, bởi vì thủ pháp không được cao siêu, nên thường làm cho hắn có thể cảm nhận được rõ ràng.Advertisement / Quảng cáo

Mỗi khi Thạch Nham dùng thần thức hoạt động, Phan Triết cảm giác phảng phất có mấy trăm con sâu nhỏ đang gặm nhấm trong não của hắn, cái cảm giác này khiến làm Phan Triết có ý chí kiên định cũng không kềm nén được mà sợ hãi la hoảng lên.

Ba lần bốn lượt, Phan Triết hoàn toàn bị Thạch Nham làm cho sống không bằng chết, hình tượng tiêu sái trong dĩ vãng đã không còn sót lại chút nào, cừu hận trong lòng đang bốc cháy hừng hực, hận không thể phanh thây xé xác Thạch Nham.

– Ừm, nếu ngươi có thể sống sót, ta chờ ngươi tương lai đến trả thù.

Thạch Nham cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ xem như ngươi sống sót được, ta cũng sẽ hạ trong linh hồn ngươi nhiều loại cấm chế, tương lai nếu như ngươi có thể trở về Vô Tận Hải, chính là một con mắt của ta ở Bồng Lai Thánh Địa, còn có thể giúp ta thu thập những tin tức mới nhất bên đó nữa.

Mặc kệ Phan Triết kêu gào, Thạch Nham chậm rãi đứng lên, nhíu mày nhìn cửa đá đang đóng chặt bên cạnh, trong lòng có chút nghi hoặc.

Trong khoảng thời gian này, Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình, không biết có phải biết vô lực ngăn cản hắn, hay còn khác mục đích gì khác mà một mực ở trong thạch thất không đi ra.

Trầm ngâm một chút, Thạch Nham vừa chuẩn bị tìm Hà Thanh Mạn dò hỏi, đột nhiên cảm giác được Huyết Văn giới lóe ra quang mang.

“Ồ?”

Tâm niệm khẽ động, tinh thần Thạch Nham chìm vào trong, liền phát hiện ra bên trong Huyết Văn giới, Địa tâm hỏa đang chậm rãi ngưng luyện Thiên hỏa chi diễm, hình thái sinh mệnh càng lúc càng hoàn mỹ, dường như đã có chút khí tức tương tự Huyền Băng Hàn Diễm rồi.

– Tiến hóa đã hoàn thành sao?

Thạch Nham kinh ngạc, ngay lập tức truyền ý niệm thần thức của mình tới.

– Đã xong rồi, ta như là… như là đã có sinh mạng mới, Thạch Nham, ta thật sự, thật sự đã trở nên khác biệt rồi.

Địa tâm hỏa truyền lại ý niệm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.