Chương 1: Tống Thanh Thư
Tác giả: Bộ truyện này tác viết dựa vào cốt truyện của một bộ mà tác thấy thích, cho nên nếu nói ta cover cũng không sai, đạo hữu nào thấy hay xin để lại một like và một bình luận, không có hứng thú xin ngoảnh mặt rời đi chứ đừng nói lời cay đắng.
Xin cảm ơn!
…
– Đậu mé đau vãi đái ah! Thằng ẩu nào lái xe ẩu như con cẩu vậy?
Bùi Vinh chậm rãi tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, toàn thân đau nhức, hắn cảm tưởng như xương cốt toàn thân tựa hồ đã nát bét hết cả ra rồi, bây giờ muốn động một ngón tay cũng động không nổi. Hắn nghĩ đến trước khi hôn mê là cảnh tương một cái xe tải lớn lù lù lao đến, Bùi Vinh ruột gan phèo phổi đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng chợt nghĩ:
– Chẳng lẽ nào, ông đây cái mạng không tạch, nhưng nửa đời sau xem như bại liệt nằm mé một chỗ trên giường? Vậy mé nó còn không để ông đây chết mé đi cho rồi.
Thở dài thườn thượt thương cảm cho số phận xui xẻo của mình.
– Đây là bệnh viện sao?
Bùi Vinh đưa con mắt buồn chán của mình bắt đầu chậm rãi quan sát cảnh vật xung quanh. Chỉ thấy xung quanh hắn là một tấm lụa mỏng không gió mà bay lất phất, ngay chính giữa phòng có một cái bàn, trên bàn có một cây nến trắng lất phất ngọn lửa lúc sáng lúc tối.
Ở đó có một nữ tử tư thái uyển chuyển đang quay lưng lại đối với hắn, cô đang dùng cả hai tay đang chống lấy cái má của mình ngồi đó đờ ra ở trên ghế.
Bùi Vinh không thấy rõ dung mạo của nữ tử, chỉ là ánh nến có chút tối tăm mù mịt chiếu đến cô nàng mộc mạc tịch mịch một áo vải xanh có vẻ thảm thảm thương đến có chút doạ người.
Trong đầu Bùi Vinh nghĩ thầm:
“Cái bệnh viện này đang chơi giở trò quỷ gì vậy? không có bật đèn điện thì thôi không sao, còn chơi kiểu bố trí phòng bệnh thành như linh đường kiểu này… Còn có cô nàng hộ sĩ ngồi ở chỗ đó nữa, chẳng khác gì ma nữ vậy. Nếu như ông đây là kẻ nhát gan sợ sớm đã bị dọa đến tè mé ra quần rồi, chẳng lẽ đây là đang tính dọa mình chết sớm cho đỡ khổ sao?”.
Cô gái mặc áo vải xanh hình như trong lòng đang có tâm sự, cô không có chú ý đến người đàn ông trên giường đã tỉnh lại từ lúc nào rồi.
Cũng là vào lúc này, một nữ ni cô gõ cửa rồi đi vào bên trong bẩm báo:
– Chưởng môn,giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ cầu kiến.
Cô gái mặc áo vải xanh thân thể rõ ràng run lên một cái, có điều rất nhanh trấn định lại:
– Nam nữ khác giới, mà lại là trời ban đêm bất tiện gặp, mời Trương Vô Kỵ công tử mau trở về đi.
Cô gái mặc áo vải xanh ngữ khí có chút lạnh lùng lanh lảnh, nhưng bên trong lại chứa lấy có chút dịu dàng mềm mại vô cùng êm tai, khiến lòng người rung động.
Lúc này ở bên ngoài phát ra âm thanh của một giọng trầm ổn trong sáng nói vọng vào:
– Tại hạ có tinh thông một chút y thuật, nguyện tới chữa thương cho Tống Thanh Thư thiếu hiệp , thật là không có ý gì khác.
…
Bùi Vinh từ nhỏ đã nghiện tiểu thuyết võ hiệp, từng là fand cuồng của của Kim Dung. Bùi Vinh trong lòng chợt cảm thấy có gì đó không ổn, thân thể chợt xuất hiện một luồng khí lạnh từ đầu cho đến ngón chân. Nếu đây không phải là cả đán đem hắn ra làm diễn viên đóng phim thì người kia chính là giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ, ngẫm nghĩ lại tình cảnh của hắn lúc này, chẳng lẽ chính mình là gã Tống Thanh Thư xui xẻo đến đời ông bà cố trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Chuyện này xuát hiện đột ngột khiến cho thân thể vừa hôn mê mới tỉnh vì bị trọng thương của hắn nhanh chóng tỉnh táo lên, Bùi Vinh chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc trước của hắn, bỗng chốc sự hận thù không biết từ đâu bất chợt sinh ra.
Từ nhỏ đã là cô nhi, Bùi Vinh ở trong xã hội sờ soạng, lần mò, nỗ lực phấn đấu, rốt cục ở tuổi còn trẻ hắn liền có thể làm ra một phần sự nghiệp không nhỏ, hắn cho rằng bản thân đã bước được một bước vào cuộc sống thượng lưu, cho đến khi hắn gặp được người phụ nữ kia.
Nàng là là một người phụ nữ mỹ lệ tao nhã, xung quanh nàng có rất nhiều người đàn ông ưu tú tuổi trẻ theo đuổi nhiều không đếm xuể, bọn họ xum xoe đeo đuổi nàng liên miên không ngớt. Chỉ là Bùi Vinh trước sau đều chưa từng xem bọn họ là thành đối thủ, mãi cho đến một ngày người đàn ông đó xuất hiện.
Hắn là con một của một gia tộc giàu có, bản thân lại tuấn duật, trình độ học thức bất phàn. Càng thêm điểm mấu chốt chính là hai người bọn họ từ nhỏ là thanh mai trúc mã mà lớn lên, mười mấy năm sau lại gặp nhau một lần nữa, bọn họ càng vui mừng hơn khi phát hiện ra lúc đối phương trưởng thành đều là thanh niên tài tuấn xuất chúng.
Nữ nhân kia ở giữa hai người do dự mãi mà không quyết định, bởi vì thế mà giấc mộng ôm đến mỹ nhân để hắn quyết định dùng mưu kế. Bùi Vinh cố gắng thiết kế tỉ mỉ thật nhiều thủ đoạn, hắn không ngừng vì thế mà thắng lấy trái tim của nữ nhân, hắn nhanh chóng tiến gần đến thắng lợi cuối cùng.
Chỉ là trong toàn bộ quá trình hắn chơi xấu, người đàn ông kia chỉ là lạnh nhạt mà nhìn đến tất cả, mãi đến tận cuối cùng ở tại một thời cơ thích hợp, hắn làm bộ vô ý đâm thủng bộ mặt thật của Bùi Vinh trước mắt nữ nhân ấy.
Sau khi nữ nhân ấy biết được trước đây tất cả đều là âm khiến cho cô mơ hồ chui vào lòng hắn thì không chút do dự, cô nàng xoay người 180 độ bỏ đi. Bùi Vinh vĩnh viễn không quên được lúc cô nàng ấy rời đi để lại trong ánh mắt chỉ chứa lấy sự chán ghét, lúc gần đi cô nàng chỉ để lại một câu:
– Anh có làm được nhiều hơn như thế nữa, cũng không thể sánh được người ta không hề làm chút gì.
Câu nói đó thời tời khắc khắc như ở bên tai hắn vang vọng không ngừng.
Người đàn ông kia tại trước mặt nữ nhân duy trì bản thân luôn phong độ, ở bên ngoài đối với Bùi Vinh luôn lấy lễ để tiếp đón, nhưng lúc này hắn lại hướng về Bùi Vinh bộ mặt đầy răng nanh dữ tợn.
Công ty của Bùi Vinh cố gắng nhiều năm nên nhanh chóng phát triển, bởi vì thế nên hắn rất tự tin mà vay rất nhiều vốn ngân hàng để có thể mạnh mẽ phát triển hơn. Mà kể từ lúc cùng người phụ nữ kia giao du thì công ty càng phát triển vượt bậc không ngừng, rất nhiều công ty, nhà máy, xí nghiệp liên tục chủ động tìm tới cửa, ký kết vô số đơn đặt hàng. Bùi Vinh có tài nên gan cũng rất lớn, tuy biết rõ có kinh doanh quá mức tăng tốc sẽ xuất hiện mầm họa, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà liên tục vay vốn đầu tư không ngừng.
Nhưng nào ai biết được mọi thứ trên trời rơi xuống này bắt nguồn đều bắt nguồn từ âm mưu của người đàn ông kia, tất cả mối làm ăn lớn đến bất ngời kia đều là gã trong bóng tối thao túng, gã đàn ông nhanh chóng thành công đem tài chính của công ty Bùi Vinh đạt mức căng trướng thì mới bắt đầu ra tay.
Đầu tiên hắn khiến cho nhà xưởng thuộc công ty của Bùi Vinh liên tiếp xuất hiện vô số các loại sự cố mất uy tín, sau đó thì hắn cho truyền thông trắng trợn viết láo, làm cho lòng người bàng hoàng. Sau đó thì tất cả các công ty, nhà máy, xí nghiệp đã ký kết với Bùi Vinh trong thời gian ngắn dồn dập tìm tới cửa, xem truyền thông như cái cớ để hủy bỏ hợp tác. Cũng trong lúc đó ngân hàng cũng cương quyết yêu cầu thu vốn cho vay. Bên trong họa thì ngoài phá hoại, công ty của Bùi Vinh nhanh chóng vỡ nợ, hắn bị tòa án trực tiếp tuyên cáo phá sản. Dường như chỉ trong một đêm Bùi Vinh từ một tỷ phú giàu nứt khố đổ vách chợt biến thành một kẻ tiền khô dính túi.
– Còn tưởng là gã đó chỉ là cái tên con cháu nhà giàu cà lơ phất phơ, không ngờ hắn lại là một gã ác ma ăn tươi thịt người. Thật sự là cao tay, thua khâm phục khẩu phục rồi.
Bùi Vinh lắc đầu nở nụ cười tự giễu, toàn bộ tài sản của hắn giờ đây đều đã bị tòa án đóng băng, hắn bây giờ đã không còn có nhà để về nữa rồi.
Hắn nhấc theo chai rượu tịch mịch lang thang vất vưởng ở con đường tăm tối, hắn nghĩ đến câu nói của nữ nhân mà trong lòng lại xót xa.
– Các ngươi từ nhỏ chính là công chúa, công tử nhà giàu đương nhiên cái gì cũng chăng cần phải làm. Ta nếu không miễn cưỡng tính toán là một doanh nhân nhân thành công, sợ rằng tư cách cùng các ngươi nói chuyện dây dưa đều không có. Ha ha, ta từ kẻ ở dưới chót của xã hội, là một tiểu nhân vật rồi từng bước một chắt chiu đến hàng tỷ đông, không có việc nào không phải tự tay dựa vào thủ đoạn mà đoạt về.
Trong nháy mắt đó Bùi Vinh không hiểu tại sao lại có thể nghĩ đến Đoàn Dự cùng Mộ Dung Phục, Bùi Vinh vẫn luôn không thích Đoàn Dự, hắn cả ngày chẳng cần làm bất cứ việc gì, mối ngày đều dẫn muội muội lang thang du sơn ngoạn thủy. Nội công hắn không cần luyện mà trực tiếp hấp thu nội lực từ người khác nhọc nhằn khổ sở tu luyện cả đời. Không muốn học võ, nhưng các loại tuyệt thế bí tịch tự động đưa tới cửa. Đồ chó ấy thậm chí ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần phải đi tranh dành, vai chính dính rồi thì đi ị cũng có thể thành hoàng đế.
Đối ngược lại thì Mộ Dung Phục liền khổ như chó, hắn chẳng làm gì cũng đã chịu quốc thù gia hận, từ nhỏ đã cần cù luyện tập võ công, vì phục quốc đại nghiệp mà bôn tẩu khắp nơi, thậm chí còn không có thời gian nhàn hạ để bận tâm đến tư tình nhi nữ, cuối cùng rơi vào thê thảm như chó kết cục.
Bùi Vinh chợt cảm giác bản thân hắn rất giống cái gã Mộ Dung Phục kia. Còn người đàn ông kia lại như Đoàn Dự, bọn họ chẳng thèm làm cái gì ra hồn, chỉ cần ngồi chờ đối thủ phạm sai lầm là xong, bởi vì bọn họ trời sinh cũng đã có thể nắm giữ tất cả. Hắn cũng giống như Mộ Dung Phục, không thể nào không hề làm gì mà chờ hưởng lộc, từ từng bước phải xắn ống tay áo lên mà làm, từng bước đặt nền móng cho bản thân vươn lên.
Nhưng lúc này Bùi Vinh chợt cảm thấy có gì đó không đúng, một ánh đèn pha chiếu đến khiến hắn nheo mắt quay đầu sang nhìn, một hai xe tải lớn lù lù lao đến, hắn trực tiếp bị tông cho bay lên không trung, toàn bộ xương cốt đã nát bấy mất rồi.
Khi hắn vẫn còn đang rơi xuống mặt đất, hắn phảng phất nghe được gã tài xế còn nói vào trong điện thoại:
– Đã giải quyết!.
Sau đó thì Bùi Vinh ý thức lập tức rơi vào bóng tối vô tận.
Sau hôm đó thì cảnh sát giao thông cho ra giám định kết luận, Bùi Vinh hắn nợ nần chồng chất không thể trả nổi nên nhất thời không kiếm chết được bản thân, lại do uống rượu say khướt nên lao về phía xe tải đâm đầu tự sát, tài xế phạm vào lỗi đi đường không quan sát kỹ mà gây ra tai nạn nên bắt về đồn giam lại mấy ngày rồi thả ra.
Đương nhiên, tất cả những việc này Bùi Vinh đã không thể biết đến nữa rồi.
…
Bùi Vinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trước sự việc kỳ lạ làm cho hắn hoảng sợ này, hắn bắt đầu suy tư đến cục diện hắn đang gặp phải bây giờ.
Thật ra mất đi tài sản hấn hoàn toàn không để ý một chút nào, trước đây hắn có thể từ hai bàn tay trắng mà lập nghiệp. Tài sản tiền tỷ dù có mất đi thì vấn đề cũng chỉ là thời gian mà thôi, hắn sẽ nhanh chóng kiếm trở lại mà thôi. Nhân loại và động vật vó một điểm khác biệt rất lớn, đó chính là ở nhân loại khi bị đánh bại thì hắn có thể chính mình quyết định bản thân có phả hay không thực sự bị đã bị đánh bại.
Nhớ lại tai nạn xe cộ từng chi tiết nhỏ, sắc mặt Bùi Vinh càng trở nên khó coi. Lúc này hắn mới nhớ tới bản thân hắn đã chết rồi, chỉ là không biết tại vì sao lại nằm ở đây, nghe cách bọn họ nói chuyện hình như nơi đây là thế giới Ỷ Thiên Đồ Long ký.