Em đã giữ lời hứa là sẽ ra chap, nhân mấy ngày nghỉ lễ em về nhà và tách đc con hâm kia nên em dành thời gian viết chap, một chap đặc biệt, dài dài chẳng hạn, mọi người ráng đọc nha :)). Trước khi vô chap em có mấy điều muốn gửi tới mọi người là trong thời gian tới, hoặc có thể là mãi mãi em sẽ k viết truyện nữa, cũng vì Lou mọi người ạ, người con gái em yêu, và là người yêu em rất nhiều, Lou khen truyện em viết hay, ừ thì là khen hay đấy, nhưng Lou lại không thích đời tư bị quá nhiều người biết. Biết là làm vậy hơi ích kỷ nhưng cũng đành phải chấp nhận dừng topic tại đây thôi, không nhây thêm nữa. Điều nữa là em cũng chẳng mong mình nổi tiếng đâu, truyệncủa em đến với ae voz ở đây là em vui rồi, nhưng em hy vọng sau khi đọc xong câu truyện tâm tư đời thường của em thì mong mọi người hãy chỉ là đọc để biết thêm thôi nhé. Đừng tìm em làm gì cả, đừng lùng em làm gì cả. Tội em lắm :)). Thêm nữa là em sẽ rất biết ơn và Kcảm ơn tất cả ae voz đã quan tâm tới câu truyện của em, hy vọng em và Lou sẽ để lại đước 1 chút gì đó trong mọi người. Thôi, vô chap nhé, em sẽ kể về việc tại sao em vắng bóng, khoá mọi thông tin trước, cho mọi người tường tận, chứ đừng nghĩ này nghĩ nọ nha.
Đó là vào khoảng thời gian khad là chật vật với em dù chỉ là 1 tuần thôi nhưng mà vẻ như là biến động lớn, khiến rm phải suy nghĩ nhiều lắm.
– Anh ơi….
– Gì vậy em
– Nếu có chuyện gì xảy ra với em, anh có yêu em nữa không
– Sao em lại nói vậy, cho dù sao đi nữa a vẫn yêu em mà
– Cảm ơn anh
Cuộc hội thoại đó làm em suy nghĩ nhiều điều, không trừ khả năng là Lou lừa dối em, nhưng cái gì cũng có lý do của nó cả. Giải đáp thắc mắc của em là 1 cuộc gọi của mẹ
– Nguyên à con
– Dạ con nghe
– Tuần này sang mẹ dùng bữa nhé, mẹ có chuyện muốn nói với con
– vâng ạ
Chủ nhật đã đến, em cũng ăn vận cho lịch sự chút, full đen :)). Sét ưa thích của em là đen từ đầu đến cuối, nhưng hôm nay không phải có mỗi em, hình như còn có gia đình nào nữa hay sao ấy. Em bước vô nhà thì mới để ý chiếc Lexus đang đậu trong sân, ôi định mệnh =)), tiền tỉ chứ k đùa. Quả đúng là nhìn xe biết người, giàu có vãi đạn, em tiến vô trong nhưng nhìn không khí khá là u ám :)). Đùa thôi, 2 gia đình đang nói chuyện rất vui vẻ, Lou vẫn vậy, vẫn xinh đẹp như ngày nào, và 1 nhân vật làm em để ý đó là 1 anh nhìn rất menly, đang nói chuyện rất vui vẻ. Mọi người có nghĩ điều em đang nghĩ,
– Con chào cả nhà ạ
Hết thảy mọi người dừng mọi hoạt động của mình để nhìn nhân vật phá đám, không ai khác, chính là em đây. Lou thâyd em thì rời anh kia tiến lại chỗ em và nói 1 câu nhưng chính rm còn không tin đc là nó đc nói từ Lou
– Em đến rồi à, vô ngồi chơi di em
– À, dạ vâng, chị cứ để em
Hơi cay đắng khi Lou nói như vậy, nhưng thôi cứ đóng nốt vai đã, cái gì cũng có lý do của nó mà. Em là vậy đấy :))
Mọi người cũng chả gây áp lực gì cho em cả, với lại họ còn rất thân thiện nữa. Qua cuộc nói chuyện em được biết là gia đình anh ấy là bạn bè lâu năm của bố mẹ, và anh ấy với Lou lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ :)), vì một số công việc nên gia đình anh ấy phải ra nước ngoài 1 thời gian dài, và họ mới quay lại được 1 vài tháng ở đây, và nhất quyết tìm lại cho đc gia đình của bios mẹ. Nhưng khiing chỉ đơn giản vậy, đó là anh D muốn Lou trở thành ny của anh ấy, anh ấy đã chờ đợi lâu rồi :)), nhưng tình yêu là 1 thứ gì khó có thể nói trước. Lou đã có ny, và đó chính là em. Nhưng bố mẹ chưa nói cho gia đình anh ấy về chuỵen này, ắt hẳn bố mẹ cungz đoán đc gia đình anh ấy tìm đến đây làm gì. Cho nên
– Thôi, cũng trưa rồi, mọi người vô dùng bữa luôn nhé. Mẹ lên tiếng để cắt đứt màn chém gió này lại. Vẫn căn bếp ấy, bây gioè lại rôm rả, nhưng mọi khi là em ngồi cạnh Lou, còn hôm nay thì khác, em đang ngồi cạnh Xu, mà con này sao im lặng lạ kì, ăn thì khuôn mặt chả biểu lộ cảm xúc gì cả. Em cũng biết Xu nghĩ gì nên cứ để con bé thể hiện thái độ ra mặt.
– Em cất khuôn mặt đó đi, ăn uống vào. Em nói nhỉ vào tai Xu
– Anh cứ kệ em, mà anh biết em đang nghĩ gì không,???
– Nghic là anh D sẽ cướp chị hai em khỏi tay của anh chứ gì
– Vâng, mà sao a tỉnh bơ vậy
– Chứ lo có đc gì đâu em, mà dù gì bố mẹ cũng sẽ nói anh là ny chị em thôi, em đừng lo, anh sẽ giữ chị rm chặt trong tay mà, khoing để ai cướp mất chị hai xinh đẹp của em đâu, ngoài anh ra, hehe
– Anh thì ghê rồi, hihi, anh nói đc phải lagm đc đấy, vâng em biết rồi, em chỉ chấp nhận anh là anh rể em thôi đấy, hihi
– Cô không phải lo, haha
Em với Xu đang buôn chuyện thì bất ngờ bố nói lớn
– Thưa anh chị và các cháu, ắt hẳn anh chị xa xôi đến đây là vì chuyện của tụi nhỏ phải không ạ
– Anh nói đúng lắm, tôi tìm đến đây nhất lànđể thăm anh chị, hai là muốn kết thông gia với anh chị, dù gì hai đứa nó cũng đã là thanh mai trúc mã từ nhỏ rồi
– vậy có đc không 2 anh chị. Mẹ anh D tiếp chuyện
– Tôi nghĩ vậy là khó cho con gái tôi quá, thực sự thì….
– Cháu đã có ny rồi ạ. Lou lên tiếng
Hết thảy mọi người đều ngạc nhiên trước hành động của Lou, em cũng k ngờ là Lou lại phản ứng như vậy. Biểu cảm đó là sao ???. Tất cả mọi người lại đổ dồn ánh mắt về em, vâng, không đánh tự khai :))
– Dạ, cháu là ny của chị Tr ạ
– Thế là thế nào hả anh B ( Bố Lou). Bố anh D lên tiếng
– Chuyện của tụi nhỏ tui không cản đc, con gái tôi nó muốn quyết định thì để cho nó chọn
– Tr, chẳng lẽ em đã quên những ngày thơ ấu rồi sao.
– Em không có quên, nhưng em nghĩ đó là thời trẻ con nên em sẽ không tính đến trong này,
– Thôi nào mọi người, mọi người cứ dùng bữa đi đã, có gì từ từ nói sau.
Mọi người lại tiếp tục dùng bữa, không khí căng thẳng đang bao trùm lên bữa ăn này, riêng 1 thằng vẫn tỉnh bơ, đó chính là em :)), em cũng lờ mờ đoán đc tại sao gia đình anh D lại có mặt ở đây rồi :)). Nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên hay lo lắng cả, chuyện đó không quan trọng, mà quan trọng là quyết định của bố mẹ kìa :)), vì sao em nói vậy. Có lý do của nó cả.
Khi mọi người dùng bữa xong, lại lên nhà ngồi nói chuyện, chắc muốn nhiều mặt một lời =)), mở đầu câu chuyện là chén trà =)), hai bô lão nhấp chén trà lên miệng và bắt đầu hàn huyên, còn 2 phu nhân lại tụ họp tất cả trừ 2 bô lão kia lại hỏi chuyện.
– Cháu tên gì. Mẹ anh D hỏi em
– Dạ, cháu tên Nguyên ạ.
– Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi ???
– Cháu năm nay 19t ạ.
– Ồ, vẫn còn nhỏ vậy sao, vậy là cháu kém Tr tận 3 tuổi, và thua D nhà bác 4t lận.
– Vâng.
– Vậy cháu với Tr yêu nhau từ khi nào, bác biết hỏi ra hơi thô lỗ, nhưng bác muốn biết
– Cháu với Tr yêu nhau đc 1 năm rồi ạ.
– Cũng đc 1 thời gian rồi đấy chứ.
Mọi người cũng bắt đầu quay lại hóng chuyện, chỉ duy nhất 1 người là không :)). Đó chính là Lou, hôm nay trầm tư đến lạ, không còn hồ hởi như mọi khi, không còn ngồi cạnh em như ngày nào :)). Mải nói chuyện quên mất thời gian =)), xin phép mấy phụ huynh đi về, dù sao ở lại đây đâu có làm đc gì đâu.
– Xin phép mọi người cháu đi về, cháu còn chút chuyện ạ.
– Về sớm vậy con trai
– dạ, hì hì….
Qua ải, vượt rào thánh công thì thấy anh D đi theo sau, anh ấy ra hiệu cho em dừng lại. OK. Dừng thì dừng.
– Chào em,
– Chào anh, anh có chuyện gì không??
– Có chứ, anh biết em không có bận gì giờ này mà
– Vâng, vậy vô quán nước đi anh, đứng ngoài nói chuyện không tiện
– Ok em,
Em xin giữ bí mật cuộc nói chuyện nhé, chỉ có 1 điều bật mí cho mọi người nghe đó là a ấy muốn cạnh Lou 1 tuần trước khi ra lại ngoài Bắc, em cũng do dự lắm :)), dù sao anh ấy cũng có quãng thời gian dài ở bên Lou, ắt hẳn anh ấy phải hiểu 1 chút gì đó về con người Lou. Em thì em không yên tâm nên đành nhờ điệp viên 007 theo dõi giùm :)). Ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng thì tính kế trăm đường =)), gian xảo đừng hỏi :)).
1 TUẦN XA NHAU
– ANh bận gì à, sao không qua em chơi.
– Ừ, đúng rồi. Em trả lời với giọng chả muốn tiếp chuyện :)), để tăng phần hứng thú cho giao kèo
-……
– Mà tuần tới bận nên không qua đc, chị ở nhà bảo Xu hay anh D dẫn đi chơi.
– Vâng
Cúp máy, làm gì trong 1 tuần nhỉ :)). nghĩ lại cũng dài đấy chứ. 1 Tuần cơ à. đầu tiên là gói gém đồ đạc đi bụi :)). Trước khi đi thì em có gặp Xu, đưa cho con mẻ cái đt của em, bảo là có gì hot cứ chụp hết vào đó, khi hết thời hạn em về em xem sau. Lại khăn gói đi bụi, lần này ở gần gần thôi, Sang Thủ Đức đc rồi :)),
Làm gì đây ta :)), à đúng rồi, chơi game. Phải nói làm sao nhỉ :)), tuần đó em chơi game cực nhiều, có thể vì game mà quên cả ny =)), Xu có gọi điện bảo là mọi chuyện vẫn bình thường, em vẫn tin :)), lòng tin dành cho ny của mình mà, em vẫn hy vọng là cái gì cũng sẽ qua thôi. Ngày mai vẫn sẽ là tươi đẹp nếu như ta còn sống :))
Ắt hẳn mọi người nghĩ là em không làm gì cả để giữ ny, hya là không lo lắng gì khi ny đi bên thằng khác à ???. Em cũng lo lắm chứ, cũng run lắm chứ, lần này là 1 đối thủ nặng kí, thời gian quen Lou còn dài hơn cả em, đã vậy còn là thanh mai trúc mã từ nhỏ :), em chỉ là thằng nhà quên lên phố, nhà chẳng có gì, bố mẹ thì làm ăn vất vả để nuôi ae ăn học :)). Nên em cũng chẳng đua đòi theo chúng bạn làm gì cả, hầu như làm gì cũng phải suy nghĩ. Nhưng đừng để chuyện tình cảm của mình lại ảnh hưởng đến bố mẹ của mình, em còn nhỏ, làm chưa ra tiền, chưa làm chủ đc đồng tiền, bảo sao em có thể lo cho ny em trọn vẹn đc, ngược lại với em là Lou thì mọi người cũng biết rồi đấy, nhà mặt phố, điều kiện :)), nhìn lại em càng thêm tủi thân, dù Lou có an ủi em nhưng mập mờ trong em là cái cảm giác tự ti vẫn còn đó, em không thể phủ nhận nó đc :))
Em đã gặp bố mẹ Lou để có 1 cuộc nói chuyện, biết đâu nó sẽ làm em dễ quyết định hơn.
– Con gọi bố mẹ ra đây có chuyện gì vậy.
– Bố mẹ cứ ngồi đi, con sẽ vô chuyện sau :))
– Ừ.
Khi đồ uống đc mang ra cũng là lúc em bắt đầu vô câu chuyện.
– Bố mẹ có điều khó nói với gia đình bên ấy ạ
– Sao con biết,
– Tại con để ý ánh nhìn ái ngại của mẹ khi nhìn gia đình anh ấy, con đã nghĩ là chuyện này vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bố mẹ rồi.
– Bố mẹ hiểu cảm gaics của con, nhưng mong con hãy hiểu cho bố mẹ, thật sự bố mẹ rất quý con, nhưng bố mẹ mang ơn gia đình bác ấy.
– Dạ, bố mẹ nói vậy con hiểu rồi :)), dù gì điều cuối cùng của con cũng chỉ là mong cho Lou hạnh phúc thôi.
– Con…
– Vaanyj bố mẹ tính thế nào ạ,
– Bố mẹ tính ra lại ngoài bắc, nhưng thấy Tr như vậy, bố mẹ thật sự….
– Hì hì, bố mẹ luôn luôn là người hy sinh lớn lao cho con cái, con hiểu bố mẹ nghĩ gì, thực sự mà nói con cũng chưa có gì trong tay cả, chưa thể chăm lo cho Tr tốt hơn bây giờ được, con nghĩ mình chưa đủ lớn để có thể che chở cho Tr, những thứ con làm cho đến giờ đều cùng một mục đích là mang lại cho Tr thật nhiều tiếng cười, thật nhiều niềm hạnh phúc, nhưng rốt cục con vẫn không thể làm gì hơn, vẫn làm cho Tr khóc, thực sự đó là lỗi lớn nhât của con. Em bật khóc trước mặt bố mẹ
– Con đừng buồn, bố mẹ cũng thấy có lỗi khi đã không quan tâm đến con bé đc nhiều như con, nhưng để mà nói ra thì chuyện này tình cảm khó mà lấn át đc con ạ
– Vâng.
– Con hiểu cho bố mẹ nhé, 1 tháng nữa bố mẹ sẽ ra ngoài bắc, bố mẹ sẽ cố gắng cho con và Tr bên nhau, thực sự tình yêu của con đã giúp Tr thay đổi rất nhiều. Điều trước mắt là con hãy khuyên nhủ Tr về ngoài bắc giùm mẹ nhé
– Dạ.
Cuộc nói chuyện kết thúc sau 1 vài câu nữa, nó làm rm suy nghĩ nhiều, yêu nhau không thể đến đc với nhau, chắc em sắp là Tiến Đạt thứ 2 rồi………..
CHUYẾN ĐI VŨNG TÀU
Rồi 1 tuần cũng qua, em nhận lấy chiếc điện thoại từ Xu, con bé nhìn em bằng đôi mắt ngấn lệ, vậy là đủ hiểu :)), ôm con bé dỗ dành và hứa là sẽ không quên lời hứa đó.
Hiazzz, muốn đi đâu chơi quá. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
– Nguyên ơi,
– Dạ chị, gọi gì em thế
– Cuối tuần đi Vũng tàu chơi không em :))
– Đi với ai vậy chị,
– Vẫn team cũ. hihi.
– Dạ vậy để em sắp xếp
– Ừ.
Chuyện này khởi nguồn từ hồi đi ĐỊa Đạo Củ Chi kìa, vô tinhg quen đc chị rồi bắt chuyện, chả hiểu sao lại thân như vậy đc, cứ có kèo nào đi chơi là y như rằng sẽ rủ mình. À, nhân cơ hội này hay là ….
Em sang nhà Lou ngay sau đó, ôi ôi, chiếc Lexus vẫn còn =)), thôi kệ vậy, mà vô nhà không thấy ai. vẫn theo thói quen cũ là lên phòng Lou. Nhưng mà…..cửa khóa cmnr, Cốc…cốc, em kiên trì đứng gõ cửa, tầm đc 10p thì mới có người ra mở cửa. Tưởng ai, hóa ra là Lou, nhưng em thừa biết đc hành động của Lou nên lấy tay chặn cửa rồi, Lou biết vậy nên chẳng buồn đóng nên em cứ thế mà vô thôi. Lên giường nằm như nhà của mình, và có lẽ thời gian tới sẽ không đc như vậy nữa :)). Con mẻ kia hình như vẫn muốn ngủ nên đổ ầm xuống giường luôn. Em vẫn làm mặt dày, tiến tới ôm nó vào lòng, vẫn để yên, vẫn chả động đậy gì, tay chân không thấy ôm lại. Lạ vậy ta, thà nó khóc rồi lao vào đấm đá thì mình còn biết đường mà dỗ, chứ kiểu im im này thì thánh biết.
Rồi bất ngờ dành cho ngày hôm sau là Lou lại cười nói vui vẻ bên người ấy, cô ấy lướt qua em mà xem như là không khí :)). có lẽ vậy thật, chả ai rảnh hơi mà quan tâm đến thằng ất ơ như em đâu. Đến tối, khi đã no bụng thì em mới cầm đt lên xem, hừm, chả biết trời xui đất khiến thế nào mà em lại vô Lịch để xem, tá hỏa khi nhận ra cái ngày 15/04. Chết rồi, giờ cũng 7h rồi, đang ngồi chát với con Nhợ thì tá hỏa, ôi tía mà ơi, phải hỏi con heo đủ đường mới dám quyết định đi sang đó, cảm ơn Nhợn nha :)). Mua 1 cốc hoa quả dầm sang cho nó, cái này cực kì dễ dụ =)). Vẫn thói quen cũ, vẫn căn phòng ấy, nhưng mới đến cửa phòng thấy anh D đi ra, ánh mắt tỏ rõ sự thất vọng và muốn chiếm đoạt ny của em :))
Em vô phòng thấy Lou đang ngồi ôm gối nhìn ra cửa sổ, với không gian rộng lớn trước mặt, bất chợt em thấy Lou thật nhỏ bé trước thế giới này, liệu rằng 1 thằng nhóc như em có thể đảm bảo đc hạnh phúc cho cô ấy, khi mà trong tay chưa làm nên cái gì :)). Nhưng thôi, gác qua 1 bên, làm lành trước đã =))
– Lou,
– Vâng,
– Em biết anh đến rồi sao
– Vâng,
– Anh xin lỗi,
– Vì điều gì ??
– Anh đã không nhớ tới ngày này, làm em buồn.
– Vậy anh còn đến đây làm gì
– Anh đến để xin lỗi em, và mong em hết giận.
Bất chợt 1 giọt nước mắt rơi xuống, rồi hai giọt, 3 giọt, rồi n giọt….Lou quay ngoắt lại túm em ngồi xuống gục lên vai em khóc, vừa khóc vừa nói trong tiếng mếu
– E ghét anh,…tại..sao. tại..sao anh cứ làm em buồn vậy???
-….
– Tại sao 1 tuần vừa qua anh lại không quan tâm em hả ???, CHÁT… Đỉnh điểm hôm đó là 1 cái tát vô mặt của em, chà chà, khi yêu nó thì ăn tát hơi nhiều, lòng tự trọng của đàn ông vẫn còn nên em không cho phép Lou hành động như vậy
– Em đánh anh sao
– Không…không, em xin lỗi, do em…anh có đau không???
– Có chứ, ở đây này. ĐẶt bàn tay của Lou lên trái tim em, thực sự nó đã để lại 1 vết sẹo nho nhỏ rồi.
– Huhu, em xin lỗi, em cứ nghĩ là hôm nay a sẽ nhớ ra ngày này, em muốn biết thực sự em có quan trọng với anh hay không, mà tại sao giờ anh mới đến,
– Cô coi anh như là không khí mà, cô lờ anh đi mà
– Em muốn cho a biết, rằng anh đang sai thôi, chứ em không muốn vậy đâu
– Vâng. Lau nước mắt cho Lou, bế con heo lên cái bàn học đó, đặt cốc hoa quả dầm lên bàn, bóc ra bón cho từng tí =)). Khỏi nói con mẻ nó cười thế nào, bao nhiêu cái răng mang ra khoe hết, đấy, vừa khóc vừa cười, ăn mười cục…..
– Xấu quá, vừa khóc xong đã cười rồi.
– Kệ em, mà anh không có quà tặng em sao.
– Không, anh chỉ có cái này thôi.
– Cái gì.
CHỤT.. cúi xuống hôn cho cái, hỏi nhiều.
– Cái đó đó,
– Hứ, anh lại lợi dụng rồi. anh đứng lại đó, lần này anh chết với em.
Lou nó bắt được em, lần này thì hết chạy, con bé cứ vò đầu bứt tóc em, em trong khi đó còn liều hơn nữa là đang còn nt khoe chiến tích với Nhợn nữa, chả hiểu sao Hhinhf như Lou cũng biết nên cứ mặc sức hành hạ em, tuyệt đối không hề đả động đến cô nàng này :)).
– Em.
– Dạ,
– Đi vũng Tàu chơi với anh nhé
– Đi với anh vậy anh,
– À, mấy anh chị hôm bữa mình đi củ chi mà làm quen đc ấy em,
– Em nhớ rồi
– Vậy quyết định đi nha :)),
– Vâng, nhưng hôm nay em muốn qua phòng anh ngủ.
– Tại sao. ???
– Em muốn,
– Tùy em vậy. À mà xin đính chính lại là em chưa có vượt rào với Lou nhé, mấy cái chuyện vượt rào đó chỉ là trong mấy chap gió thôi, mà cháp gió thì không có thật nhé,
KHởi đầu chuyến đi là chiều ngày thứ 6, có 4 cặp tất cả, 2 trai 6 gái =)), do mới đi lần đầu nên đường xá còn mù, bật google maps tra lên tục :)), địa điểm của nhóm là Bãi Dâu, biển cũng đẹp và sạch, thoải mái phết. Mất 5h đi xe, dó vừa đi vừa đợi, vì có 2 xế nữ, nên không đi nhanh đc, em với Lou thì đi bét đoàn, vừa đi vừa để nắm tình hình, đảm bảo không ai bị lạc. Ngồi ê đít cũng tới nơi, Vũng Tầu cũng đẹp lắm, nói luôn là cem chỉ kể những cái chính đoạn này thôi, chứ lan man thì ngày mai cũng không xong. Tranh Thủ ăn tối xong cả đám phóng ra Bãi Trước chơi, cảnh đẹp vler luôn, chụp choẹt cháy máy, 1 cái ipad với 2,3 cái sì mát phone, ôi giời ơi, hình thì có mà full hát đê, không che =)).
– Mọi người xuống biển chơi không ???
– Có.
Vậy là cả đám lôi nhau xuống biển, chạy nhảy dọc đó thôi, chứ tắm để sáng mai, em với Lou thì đi dạo gần đó, tay trong tay, rồi lại nhìn ra phía biển, sao mà mông lung quá, tương lại rồi sẽ ra sao đây. Lou sẽ có còn ở bên em nữa không, hàng loạt câu hỏi cứ chạy qua chạy lại trong đầu,. Tối đó em lục lại mấy tấm ảnh mới chụp tối nya, bất giác em kéo xuống, đập vô mắt em là 4 hay 5 tấm Lou đang nắm tay anh D, còn 1 tấm shock hơn đó là Lou để anh D hôn lên má :)). Nói sao nhỉ, do mình hay do Lou, là do em ngu hay là cáo già. Tạm bỏ qua chuyện này lại, ngày thứ hai ở nơi đây, Sáng sớm 4h cả đám đã lật đật kéo nhau ra ngoài bãi biển hôm qua, nơi có thể ngắm mặt trời mọc, mặt trời mới lên thật đẹp :)), không chói lóa nhưng đủ để soi sáng, tạo cảm giác hưng phấn trong con người. Nhưng bất chợt hình ảnh hôm qua ùa về, tim em thắt lại 1 nhịp, quay sang Lou thấy cô ấy tựa như thiên thận vậy, mái tóc bay bay trước gió, khuôn mặt thánh thiện. Liệu rằng em có thể giữ thiên thần ấy bên mình đc không???
– Nguyên
– À, chị Lam
– Làm gì mặt đần ra vậy, ra chơi với mọi người đi em
– Vâng,
– Em lại buồn về chuyện tình cảm đúng không
– Ơ….
– Còn yêu là còn tin, tin tưởng người mình yêu, cái gì cũng có lý do của nó em ạ
– Dạ vâng.
Câu nói của chị đã khiến em bừng tỉnh, tại sao mình lại yếu đuối như vậy nhỉ :)), haha, Lao nhanh xuống biển hốt ngay con mắm kia ra biển, tắm cho ra tắm.
-AAAA, anh làm cái gì vậy, em ướt hết rồi
– Ô, em đi tắm hay đi diễn thời trang vậy, haha
– Kệ em, mà bỏ em ra đi
– ANh bỏ đây.
– AAAAAA, không, không đc, anh phải mang em vô chứ.
– Haha,
Ngày hôm đó vui lắm, đồ rằng đó là ngyaf vui nhất từ trước đến giờ, đến tối lại ra thuê xe đạp đôi ra đạp, vâng, lần này thì nó hại em làm e đạp cho lòi con mắt ra, đỵt mệ, thở không ra hơi. Tối khuya về phòng, Lou rủ em ra bãi biển trước nhà đi dạo, ừ thì đi
– Anh cõng em đi
– …..Em ngồi xuống cho Lou trèo lên
– Có lẽ đây là tấm lưng ấm nhất của em, hy vọng em còn có cơ hội để được anh cõng như thế này.
…..
– Em không biết phải làm sao anh ạ.
– Em nín đi, em trốn chạy không đc gì đâu, dù ra sao anh vẫn yêu em và chờ em mà
– Tại sao anh lại tốt với em như vậy, em không xứng đáng đâu
– Cô nói nữa là tôi vứt xuống biển đấy, cái gì mà không xứng đáng, thế em nghĩ nhà anh giàu có lắm hả, em nghĩ là anh yêu em chỉ để đào mỏ thôi hả, hay là em hết yêu anh rồi
– Em chưa bao giờ hết yêu anh cả, nhưng em sợ…
– Cô sợ, chẳng lẽ tôi không sợ sao, cô mà xa tôi thì y rằng chả làm đc việc gì
– Kệ em, hứ, ai bảo cứ tranh hết không cho em làm
– Cô mà làm là hỏng hết, haha
Cả hai như hai đứa hâm. Vừa đi vừa là hét, 1 trai cõng 1 gái…sóng gió đã nổi lên…
Sáng ngày thứ 3 thì cả đám lại tập trung đi chơi nốt để chiều về, địa điểm lần này là ngọn Hải Đăng lớn, từ đây ta có thế khái quát đc thành phố vũng tàu, lại chụp choẹt, cả 6 cô cứ lao vô chụp, chụp liên tuc, không ngừng nghỉ. Và địa điể tiếp theo không thể thiếu đó là tượng Chúa, lần này nhìn cò rõ hơn thàh phố Vũng Tàu, có lẽ em sẽ ghi nhớ nơi này, dễ gì mình có thể đi cũng người mình yêu đc :)).
Chiều đó, sau khi nghỉ ngơi xong, thì bắt đầu khởi hành đi về, ai cũng mang trong mình chút mệt mỏi, chị Lam thì thấy phờ rồi, đã vậy còn chạy xe nữa. Thấy đường sau con kia thì khỏe re, thấy mệt gì đâu.
– Lam ơi, dừng xe lại đi. Em chưa kịp lên tiếng thì Lou nó lên tiếng rồi.
– Sao vậy Tr.
– cậu sang đây cho Nguyên chở đi, để mình chạy hộ cho, trông bạn có vẻ mệt rồi
– Vậy sao đc,
– Nghe mình đi,
– Vậy nhờ cậu nha,
– Ừ.
– Ck chở bạn ấy giúp em nha.
– Biết rồi
Tiếp tục lượt về, em vẫn đi cuối để quan sát đoàn, chị Lam đúng là mệt thật nên đã ngủ rồi. Mà công nhận là chạy qua chỗ Long Thàng thì bui kinh khủng, với lại Biên Hòa nữa, ôi mẹ ơi.
Chuyến đi chơi kết thúc vui vẻ, giờ cũng là lúc sắp đến hạn bố mẹ ra ngoài bắc rồi, nghe đâu lou cũng đi, chỉ có bé Xu ở lại, vì sắp thi học kì nên bố mẹ cho Xu ở lại thi xong rồi hè về luôn, và thằng trông chừng nó là em đây. Nhưng việc đang e ngại nhất là Lou kìa.
QUYẾT ĐỊNH CUỐI CÙNG, ĐÃ YÊU LÀ SẼ CHỜ
– Ngày nào thì bố mẹ ra bắc vậy ạ.
– Ngày 02/05 nè con
– Dạ. Vậy là con 3 ngày nữa.
– Bố mẹ để Xu lại đây, con chăm sóc con bé hộ bố mẹ nhé.
– Bố mẹ yên tâm, con đã con Xu như là em gái rồi mà, tất nhiên là con sẽ chăm em béo tốt cho bố mẹ xem :)).
– Haha.
– Nguyên à, bố mẹ xin lỗi con nhiều lắm.
– Dạ, con hiểu cho bố mẹ mà, con chỉ hy vọng Lou có thể chấp nhận đc việc này, và tự tìm đường về với con :))
– Thằng quỷ này, khôn quá ha.
– Hì hì. Con đi tìm Tr đây mẹ ạ. còn 3 ngày nữa là về rồi
Làm sao để nói với Lou nhỉ, làm sao để cô ấy có thể yên tâm mà đi đc nhỉ, chuyến đi này k đi không đc. Gia đình Lou mang ơn Gia đình anh D, mà theo như mình nghĩ là anh D cũng không phải người thích em buộc, nên đành để Lou đi xem sao, dù rằng đau lắm.
Em tìm thấy Lou đang ngồi trong quan nước ven hồ, bước đến ngồi cạnh Lou, cô ấy vẫn vậy, vẫn xinh xắn, vẫn đáng yêu, nhưng hôm nay có chút trầm tư trên khuôn mặt,
– Em quyết định thế nào.
– Em không biết nữa
– Tại sao.
– Vì còn có anh ở đây
Xoay con hâm này về phía em
– Em phải đi
– Nhưng….
– Anh biết nói ra em đau lắm nhưng anh không khá hơn em đâu, anh hiểu bố mẹ rất trọng chữ tín, nên không thể thất hứa với gia đình bác ấy đc, anh biết, 1 năm xa nhau này sẽ là khoảng thời gian lớn của cả hai, nhưng anh tin rằng ngày đó chắc chắn sẽ đến, rằng em còn yêu anh và có thể trở về bên anh, 1 năm thôi mà em, em hãy mạnh mẽ lên, mạnh mẽ như lúc anh chứ gặp em ấy
– Em sợ bên anh ấy em lại yếu lòng khi không có anh bên cạnh, không còn ai cốc đầu em mỗi khi em nói chuyện với người ctrai khác thân mật quá. Em sợ 1 ngày ai lại bỏ em ra đi, anh không còn yêu em nữa, em sợ lắm.
– Còn yêu là còn tin, anh chưa bao giờ hết tin tưởng em cả, vậy cho nên em cũng phải vậy, a muốn sau lần này em hãy thật mạnh mẽ lên, em phải tự lập khi không có anh bên cạnh, hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, anh nghĩ 1 năm không quá dài, đủ để biết tình cảm ta dành cho nhau như thế nào, nếu em còn yêu anh, a tìn nhất định em sẽ trở về thôi, còn không….
– Còn không thì sao hả anh???
– Anh sẽ đi tìm em, và mang em quay về với anh, có lẽ em là người hoàn hảo nhất của anh rồi, chưa có ai làm cho anh lo lắng đủ kiểu như em cả, làm cho anh thấy vui mỗi khi cạnh em, dù rằng em có hay đánh anh, nhưng anh biết đó là 1 cách em quan tâm anh ( đánh có hơi đau 1 tí =)) ), và còn nhiều điều làm anh yêu em lắm,
– Huhu,
– Em nín đi, anh cần em là chính em, không phải là cô gái yếu đuối như bậy giờ, hãy tự tin lên, rồi 1 ngày e sẽ quay trở lại bên anh thôi, anh tin chắc là như vậy, còn không như anh đã nói, em còn yêu anh thì anh sẽ đi tìm em.
– Vâng ạ….
Bắt đầu ngày nghỉ lễ, em muốn về nhà. Lou muốn đi cũng em nhưng em không muốn, và em hứa sẽ lên tiễn Lou. Em cảm thấy cảm giác thật tệ, nhưng em đã nói vậy rồi, thì không thể đi ngước lại lời nói của mình đc, cuối cũng cũng chỉ tóm gọn lại 1 điều là muốn LOu hạnh phúc, muốn Lou thật vui vẻ, tóm gọ lại là em rất yêu con người đó, sẵn sàng hy sinh để mang lại nụ cười hạnh phúc cho Lou.
Ngày 02/05, bố mẹ và cả Lou, em và bé Xu. Như đã nói, Xu đã xin học hết 12 trong đây luôn, Xu cũng đã quen với bạn mới nên không muốn đi, và gọn lại là muốn thay Lou mà chăm lo bảo ban em. Như là điệp viên hai mang ấy =)). Lou đã quyết định đi, em cũng muốn vậy, nhưng lòng đau quá mọi người ạ, liệu rằng 1 năm có dài quá không, liệu rằng tình cảm cả hai có đủ vững chắc để sóng gió không thể lung lay
– Em đi đây, ck ở lại mạnh khỏe nhé, em hứa là sẽ về tìm ck, bằng không ck hãy ra đó tìm em nhé, em yêu ck
– Anh cũng vậy, em đi mạnh khỏe nhé, đừng liên lạc vơi anh, hãy làm tốt nhé em, khi nào anh muốn a sẽ gọi, thực sự anh đã quen với sự có mặt của em trong cuộc sống, giờ em đi như vậy chắc a cần thơi gian :(.
– Anh cứng rắn lên, để mai sau còn có chỗ cho em dựa vào nữa, em không muốn dựa vào 1 người yếu đuối, em muốn anh làm em tin anh ở điều đó.
– Anh hiểu. Em tiến tới ôm Lou 1 cái thật chặt, sẽ lâu nữa đây mới có thể như vậy đc.
Ở bên kia bố mẹ, và cả Xu đang căn dặn, và họ ngước nhìn về phía em, bất chợt rơi nuocs mắt, kéo vali vào trong phi trường. Lou cũng buông em ra và tiến theo bố mẹ, bóng người con gái khuất dần, em hãy còn đang thẫn thờ, đúng là lúc này tâm trạng tệ lắm.
– Hai đừng buồn nha, chị yêu hai lắm.
– Anh biết mà, giờ mình về thôi. Em bẹo má Xu rồi dắt tay nó ra về.
Vậy đấy, mới hôm qua thôi, Lou đã rời xa em để thực hiện lời hữa với gia đình, vậy là 1 thời gian tới em không đc gặp Lou, nhưng với em Lou vẫn ở 1 vị trí đặt biệt trong em, và em tin rằng trong Lou cũng vậy.
Ngày hôm nay ngồi gõ những dòng này thật sự em vẫn còn nhói lắm, nhưng Lou muốn em mạnh mẽ để có thể làm chỗ dựa cho cô ấy, em sẽ phải thay đổi từ bậy giờ. Có lẽ em suy nghĩ thoáng nên giờ cũng đỡ rồi, hy vọng mọi người đừng gạch đá đến em nhé.
Truyện của em lần này kết thúc thật sự rồi, có lẽ 1 năm tới em sẽ ra chap gặp lại Lou chẳng hạn :)), biết đâu ấy, hoặc có thể lâu hơn, 5 năm, 10 năm chẳng hạn. Nhưng tình yêu của em dành cho Lou không thể thay đổi đc. Em có thể khẳng định đc điều đó.
Thành thật mà nói là em đã không ra chap đúng như lịch hẹn, nhưng nghỉ lễ em không muốn cảm xúc bị chi phối với lại em muốn qua ngày 02/05 rồi viết luôn, đặt dấu chấm hết tại đây. Truyện của em SE cũng không HE cũng chẳng phải, đó chỉ là diễn biến cuộc sống của em thôi.
Còn tâm trạng của em hôm nay như thế nào à ??? Nhẹ nhõm đc 1 chút, dù rằng bậy giờ cũng có bé Xu bên cạnh, có khi Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái đó =)). Bố mẹ muốn em sang ở với Xu để có thể giám sát con hâm đấy hơn, ừ thì qua, Lou cũng muốn vậy, vậy mà trưa nay đi học về cái là nạt em như đúng rồi
– Hai, cơm có chưa hai, em đói
Đấy, làm anh khổ lắm ai ơi. Nhưng không sao, 1 năm tới đây cũng phải quen thôi.
CẢm ơn tất cả mọi người đã quan tâm và theo dõi câu chuyện của em nhé, tuy không hya như dù sao nó cũng là đứa con tình thần của em, em không muốn mọi người nhìn nhận sai vấn đề. Cảm ơn mọi người lần nữa, thời gian tới em sẽ sắp xếp để rời khỏi f17, dù rằng em chẳng còn bị cấm cản, nhưng em cũng không còn hứng để viết nữa, cảm giác vui chui viết lủi vẫn thú vị hơn nhiều.
Mong rằng 1 ngày nào đó Lou trờ về với em, và em sẽ thông báo cho toàn thể mọi người biết, haha.
Hoàng Thị Ngọc Trang, Anh Yêu Em, hãy mạnh mẽ lên để trở về bên anh nhé.
END.
Thanks for reading
~ From F17voz with love ~