Xin chao mọi người, em vừa chơi game vừa gõ chap cho mọi người đây, ngày mai e bắt đầu đi thi rồi, là thì chứ không phải học nhé :)). Đầu em chẳng có chữ nào đây :)), nguy cơ nợ môn cao quá =)). Con kia thì đi học tối ngày, thấy tội quá đi mất, nhiều lúc đi về mệt, phờ phạc cả người, nghĩ mà thương quá mọi người ạ. Ăn uống không thường xuyên nữa, nghĩ đến lại thấy thương. Cũng sắp đến valentine rồi, mọi người đã có kế hoạch gì chưa, với em và Lou thì đơn giản lắm :)). Mà thôi, ngày 14-02 sẽ có review. Hôm nay e viết cái chap này để tâm sự đôi chút về tuổi thơ cũng như mối tình đâu H.a ( đã giấu tên ) của em :)). Thôi, vô chap luôn cho nóng
Chapter :
Nghe mẹ tôi kể về lúc nhỏ, lúc bố mẹ mới sinh ra tôi ấy, cái thời ấy ở daklak những vùng nông thôn còn rất khó khăn, những năm 1998 đó thì hầu như thiếu ăn mọi người ạ. Bố em phải đi vác đất trong cái lò gạch gần đó, kiếm tiền lo cho gia đình em, lúc đấy còn ngây dại chưa biết gì cả. Chỉ biết rằng từng ngày tôi lớn lên trong sự yêu thương của bố mẹ, đến năm tôi 4 tuổi, cái năm 2002 ấy, em tôi ra đời, cuộc sống khó khăn, giờ lại thêm khó khăn, cũng may gia đình bên ngoại rất thương bố mẹ tôi, nhất là bà ngoại, bà lên chăm mẹ tôi suốt 2,3 tháng, thực sự tôi vẫn chưa nhận thức đc gì cả, chỉ vui sướng vì lúc nào bà cũng cho kẹo để ăn, đến nỗi tôi bị sún răng luôn mà :)). Rồi sức khỏe mẹ tôi đã đi lên rất nhiều, bà lại về dưới quê lo cho mấy cô mấy cậu dưới đó. tấm lòng thương con cháu của bà làm tối rất yêu quý bà, không quản khó nhọc bao giờ :((.
Khi mẹ tôi khỏe lại, bà lại lao đầu vào cái lò gạch cùng bố tôi, để lo kiếm tiền lo bữa ăn hằng ngày thêm đầy đủ, cũng có những bữa có thịt, có cá, cũng có bữa chỉ có nước mắm thôi. Rồi em tôi lên 2 tuổi, tôi đi mẫu giáo, mẫu giáo của thôn, tôi được nhiều đồ chơi, ôi thích quá, lần đầu tiên tôi có nhiều đò chơi như vậy, tôi muốn lúc đó có thể ở lại mẫu giáo thật lâu để chơi đồ chơi lâu hơn. Nhưng buổi học nào chả kết thúc, bố đi chiếc xe đạp đến đón tôi, ngồi sau xe tôi cứ luyến tiếc mãi về những món đồ chơi ở trường. Những ngày tháng sau này diễn ra như thế, đến hè thì tôi lên lò gạch với bố mẹ, dù chẳng phải làm gì ngoài việc trông em cả. Nhìn bố mẹ làm lụng vất vả mà tui chưa nhận thức đc. Tôi còn cố bày trò nghịch ngợm để rồi sau đó nhận những trận voi rọt của mẹ, lúc đó tôi mới ngồi yên đc, lúc mẹ đánh tôi, tôi thấy ức lắm chứ, nhưng đó là suy nghĩ của 1 đứa trẻ con, lớn rồi nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc khi đã thầm trách mắng đấng sinh thành của mình.
Rồi lớn hơn chút nữa, tôi vào lớp 1, cái ngày đó mẹ đưa tôi vô trường, tôi đã khóc khi mẹ bỏ tôi ở lại trường và đi về, tôi muốn chạy theo mẹ và nói mẹ ở lại với tôi, nhưng rồi cô giáo kéo tôi và một số bạn nữa cùng như tôi vô lớp. Trong suốt buổi học, tôi luôn muốn đc về, về để chơi với em, để kể cho bố mẹ nghe về buổi học. Ngày hôm đó, chiếc xe đạp xuất hiện với bố tôi. Ông ấy vẫn vậy, vóc dánh nhỏ nhưng cái thân hình rất là đô, ông ấy rất ít nõi nhưng tối biết ông ấy rất thương tôi. Dù lời nói có vẻ đi ngược với hành động. Thời ấy, ngày tôi vẫn là căn nhà gỗ, những lúc đấy, 4 người phải ngủ chung 1 giường, tuy hơi chật nhưng rất ấm áp, ( lúc ấy tôi thấy nóng =)). Không biết các bạn thì sao chứ lúc đấy tôi đù đù lắm :)). Không thông minh được, tôi chỉ nổi trội về môn toán thôi, còn mấy môn kia tôi tịt ngỏm :)). Mà lúc đó tôi viết chữ xấu tệ, bị cô giáo đánh sưng cả tay =)). Cái ngày đó dần dần tôi thấy đi học vui lắm :)). dù hàng ngày vẫn mò lên cái lò gạch vài lần :)). Kết quả năm lướp 1 tôi được trung bình và mò lên lớp 2 :)). Hè năm đó, tôi còn nhớ là 2 ae tôi phải xách cái cà mèn đựng cơm chan nước mắm :)), mà ae tôi có ăn được hết đâu, toàn bỏ cơm vô mồm ngậm cho ra bã thôi, nhạt thì nhả ra, đôi khi thấy tiếc thì ăn tiếp :)). Trẻ con quá nhỉ. Năm tôi lên lớp 2 cũng là lúc bố mẹ tôi chuyển từ lò gạch này xuống lò gạch khác, Bố tôi có dáng người đô nên được phân việc bốc đất ném vào máy, còn mẹ tôi tất nhiên làm làm việc đóng gạch rồi phơi. Cũng nhờ cái công việc ở cái lò gạch này mà trong năm đấy nhà tôi đã xây được 1 căn nhà bằng gạch chắc chắn, thế là tôi có nhà mới, thay thế chiếc nhà Gỗ cũ kỹ, và có thể bị nhỏ nước mỗi khi trời mưa, và lạnh thấu da mỗi khi gió về :)). Lúc đó còn có mấy cái chơi theo mùa nữa nè :)), các bác ở đây biết chơi ẢNh không, chơi cù nè, bắn bi nè :)), nếu như vậy thì các bác có tuổi thơ dữ dội đấy :)). Em cũng chẳng ngaoij lệ gì cả, chỉ tiếc lúc đó nhà ăn còn không đủ thì lấy đâu ra tiền mà mua mấy cái đồ chơ phung phí đấy được. Toàn đi xin về chơi, vẫn như năm lớp 1, kêt quả học của tôi vẫn vậy, bố mẹ cũng không nói gì nhiều, chỉ khuyên tôi cố gắng hơn thôi. Rồi tôi lên lớp 3, nhà tôi mua về 1 con trâu, đến tận bậy giwof nó vẫn còn :)). Hè năm đó, tôi được giao cho con trâu để đi chăn :)), trẻ trâu đích thực đấy. Lúc đó cỏ non đang tốt, trâu nhà tôi ngày nào cũng no mọi người ạ, tôi vui lắm, tôi thấy công lao mình to lắm, bố mẹ tôi cũng vui vì trâu được ăn nó như thế, tôi còn nhớ lúc đó chỗ tôi còn có 1 con đập ngăn nước, để cho trạm bơm có thể bơm nước dễ dàng :)), đi chăn trâu cùng tôi còn có nhiều anh chị khác nữa, và tôi là thẳng nhỏ nhất :)), hiển nhiên tôi sẽ là chân bị sai đi đuổi trâu bò nhiều nhất, bù lại mấy a chị đó cho tôi kẹo bánh cũng ăn, cũng vui đấy chứ, hè năm lớp 3 của tôi là như vậy đây :)). Sáng chăn trâu, chiều chăn trâu, chăn riết nên trâu nó béo tốt lắm =)). Rồi hết hè, điều bất ngờ với tôi là mẹ mua cho tôi chiếc đồng hồ số Casio, cái mà mọi người vẫn thường đeo ấy, mẹ nói đấy là qua cho tôi trong những tháng ngày chăn trâu cho bố mẹ. Tôi vui lắm, tôi cứ ngắm chiếc đồng hồ mãi thôi, để rồi đến đêm, tôi chui vào chăn lấy đồng hồ nhấn đèn pin cho nó sáng, thú thực lúc đó chiếc đồng hồ rất thú vị. Nó là chiếc đồng hồ tôi đeo lâu nhất đấy, các bạn tin không :))
Rồi những tháng năm cấp 1 qua đi, lên lớp 5 tôi bắt đầu tập đi xe đạp =)). Cái này mới hài, chả là sau nhà tôi có cái con dốc không cao nhưng mà nó thoải thoải, khá bẳng phẳng :)), chỗ tập xe đạp lý tưởng. Ngày đầu tiên, tôi đứng lên xe đạp, căn bản vì lúc đó thấp nên chỉ đứng đc thôi, và chiếc xe đạp e tập thì chỉ là chiếc xem đạp của nhà em thôi :)). Em đứng lên đó, chưa biết đạp, mới chỉ tập làm quen chiếc xe thôi, ai ngờ thằng bạn khốn nạn, nó ở đằng sau đẩy tôi 1 cái, và cứ thế là xé gió lao đi vun vút thôi. Và '' Rầm, chiếc xe đạp nạp yên nơi cuối đường, còn tôi đang ở đâu, vâng, tôi đang ở ngay bờ rào cạnh chiếc xe, và không hiểu sao tôi thấy nhói nhói chỗ ấy quá, ui da, lần này thì nó đau thực sự luôn, muốn bóp bể nó luôn rồi :((. Nhưng pahir công nhận là nhờ nó mà tôi đã có thể dạn hơn, cứ thế qua ngày, tôi cũng dần dà đi được xe đạp rồi :)), Nhưng mà chỉ chập chững thôi, vì bố mẹ tôi cũng muốn tôi tự đi hoc đến trường, chứ lớn tông ngồn rồi à để bố mẹ đưa đi thì ngượng bỏ xừ :)).
Lên cấp 2, nơi đánh đấu bước ngoặt lớn của tôi, tôi đàn dần nhận thức được những hành động cũng như côn việc mà bố mẹ đang làm :((, lúc đây tôi thấy thương bố mẹ quá, ước gì tôi có thể học giỏi để bó mẹ vui hơn. Nhưng mà cái thằng trời đánh hôm tập xe cho tôi ấy, nó rủ rê tôi đi chơi điện tử, đậu xanh lúc đấy đam mê qua trời luôn :)). Nhưng được cái không trốn học bữa nào, lúc đấy là gì có LOL như bậy giờ, chỉ có CF, GTA, với mấy tựa game offline thôi :)). Mà k hiểu sao tôi đam mê như vậy. Nhưng rồi cái gì đến cũng đến. Bố mẹ bắt được tôi đi chơi game, lần đầu tiên tôi thấy bố mẹ khóc vì tôi, đơn giản trước đo tôi là 1 đưa con ngoan dù có hơi nghịch. Lần đấy bố mẹ đánh tôi đau lắm, cũng may lần đó bà ngoại lại lên thăm mấy người con của ngoại trên này, và thật tình cơ tôi lại bị đánh trước mặt ngoại, ngoại đã ôm tôi vào lòng để bố mẹ k đánh đc tôi :)). Tôi thấy thương ngoại, ngoại cũng chẳng còn trẻ nữa, đã gần 70t rồi vẫn còn phải lấy thân che cho thằng cháu bất trị này. Cuối cùng tôi cũng đc tha dưới sự bất lực của bố mẹ vì bà ngoại che cho tôi. Một cảm giác ăn năn hối lỗi xuất hiện trong tôi, tôi đã hứa sẽ học hành chăm chỉ hơn. Và quả thật 2 năm tiếp theo tôi k làm bố mẹ thất vọng, năm nào tôi cũng mang về cho bố mẹ 2 cái giấy khen, bố mẹ tôi cũng vui lắm, mỗi lần như vậy nhà tôi lại rộn ràng tiếng cười, có lẽ đấy là những lần tôi vui vẻ bên gia đình nhất. Cũng trong năm lớp 7 bố mẹ tôi đã bỏ nghề làm ghạch, chuyển sang nuôi trâu bò, vầ số lượn hiện tại là 15 con cả trâu cả bò :)), dduur cho ae tôi ăn học rồi. nghĩ lại hồi đó lùa 8 con trâu bò ra đồng thả mà thấy vui thật, Tuy đã lớn hơn nhưng tôi vẫn thích như vậy. Thời gian như 1 thước đo, đến bây giờ tôi nghĩ lại lúc đó, tôi dường như đc trở lại những cung bậc cảm xúc khác nhau, vui có, buồn có, tủi thân cũng có, tự tin cũng có :)).
Để rồi định mệnh khi tôi lên lớp 9, có 6 lớp 8 và lớp 8G bị giải tán và tất cả học sinh phân bổ về các lớp còn lại, đó cũng là lúc tôi thấy H.a ( nyc của tôi đấy ợ ), 1 cô gái k quá xinh xắn, không cao nếu k muốn nói là Lùn, chả hiểu sao tôi lại bị dán mắt vài H.a, tưởng cô ấy học lớp tôi, ai ngờ sang lớp bên cạnh =)). tôi học lớp 9C, còn H.a học lớp 9D, tôi được biết là H.a có chơi chung với nhóm bạn mà bạn thân tôi chơi, hồi đó tôi thân rất thân với 2 con nấm lùn của lớp =)), đến tận giờ đã gần chục năm nmaf vẫn còn rất thân đây này :)). Nhờ 2 con tiểu yêu mà dẫn dần tôi cũng làm quen được với H.a. Tình cảm tôi trao cho H.a ngày 1 lớn lên, không hiêu H.a có vậy ko nhỉ :)), tôi tự hỏi và luôn thắc mắc. Cái thời ấy tôi còn gửi thư cho H.a nữa mà. Có 1 bức tôi nhớ H.a đã gửi cho tôi thế này, đại laoij nhé ” Gửi Nguyên, mình không hiểu rằng mình có điểm gì mà khiến cậu thích mình như vậy, nhưng chúng ta chỉ nên dừng ở mức bạn bè đc không, đừng tiến xa quá, mình sợ lắm, mình chưa yêu ai và cũng chưa muốn ai yêu cả, monh cậu hãy hiểu và thông cảm cho mình nhé, rồi còn từ phía gai đình nữa, nếu bổ mẹ tớ biết sẽ không hay đâu….''. H.a viết dài lắm, tôi chỉ nhớ đại laoij vậy thôi. tôi cũng đáp trả H.a với tinh thần quyết tâm cao '' Mình không đòi hỏi gì ở cậu nhiều cả, nếu cậu bảo mình đợi, mình nhất định sẽ đợi, dù nó có lâu thế nào đi chăng nữa….''. Thế là hàng ngày tôi nói chuyện với H.a nhiều hơn, tôi luôn phấn đấu cho tình cảm của mình, và vẻ như H.a nhận ra tình cảm chân thành từ tôi nên nagf đã viết 1 bức thư, không phủ nhận cũng chẳng hoàn toàn đồng ý =)). Nghe có vẻ buồn cười ” Thời gian qua là cậu thật lòng với mình chứ, mình rất sợ khi đã lỡ yêu 1 người, vì 1 lúc nào đó mình sợ bị phản bôi, mình sợ khi yêu mình, cậu sẽ cảm thấy bất hạnh thôi. Mình không muốn vì mình mà cậu mất đi tự do vốn có, dù rằng mình có tình cảm với cậu thật đấy''. Chẳng hiểu sao đọc xong cái bức thư đó tôi lại xé toạc nó đi. Nguyên 1 tuần tiếp theo, tôi sa sút trông thấy, và lúc đó tôi lại chơi game lại, tôi thấy mình lúc đó thật tệ bạc, Vì 1 người con gái tôi lại sa chân vô cái mà bố mẹ tôi không muốn. Nhưng rồi người con gái ấy lại lôi tôi ra khỏi vũng lầy chết chóc đây. tôi nhớ hôm ấy là 1 ngày thứ 7, buổi chiều tôi không đi học, nhưng vẫn nói dối bố mẹ đi học, để rồi ghé vào quá game cạnh trường bắn CF, Nhưng rồi khoogn hiểu từ đâu H.a đến, cô ấy tính tiền rồi kéo ra khỏi quán nét, trong lúc đó tôi đang bối rối chưa biết làm gì thì tôi bị đưa đi đén bã i đất sau trường, cô buông tôi ra và tát tôi 1 cái, lần đầu tiên tôi bị gái tát, rát lắm mọi người ạ
– cậu bị làm sao vậy hả, chỉ vì mình không đồng ý làm bạn gái của cậu thôi sao
-……
– Cậu có biết, khi nhìn cậu như vậy tớ rất buồn không. huhu. Cô ấy lao vào ôm tôi
Tôi vẫn bất động chưa nói được lời nào, đến khi sực nhớ ra là có người đang ôm mình tôi mới giật mình, nhìn xuống hoa ra là H.a. là H.a đang ôm tôi, đó không phải là mơ mọi người ạ. tôi dựng H.a ra, Nghiêm nghị nhìn cô ấy rồi nói
– Vậy lần này, H,a đồng ý nhận lời làm bạn gái của mình nhé <3
– Ư,,,,ừm. Bẽn lẽn gật đâu
Tôi sung sướng lắm, tôi thấy thật hạnh phúc, cô ấy là mối tình đầu của tôi, tôi trân trọng cô ấy, dù bậy giờ chúng tôi k là của nhau nữa, tôi vẫn để 1 góc nào đó trong con tim dành cho cô ấy. Rồi năm tháng qua đi, 2 chúng tôi mỗi người đi mỗi ngã vì xuất hiện nhiều vết nứt trong tình yêu :)). Người ta nói đúng ” Tình đầu dễ vỡ, tình đầu khó quên “,
Đó là tuổi thơ của tôi, tôi cũng k nhớ chi tiết đâu, viết ra cho mọi đọc và thông cảm thôi, chứ cũng chẳng có sung sướng đâu, ai cũng phải từ khổ cực mà đi lên mà :)).
Nhân đây muốn nhắn gửi ae chơi game Kiếm Vũ, sever 177, Bang Thần nhé. Mọi người là người 1 bang, mọi người đã là người 1 nhà, tôi không muốn vì ai mà phải cãi nhau cả, hãy suy nghĩ lời nói trước khi đưa ra nhé :)). Tất cả mọi người hãy cùng cố gắng vì 1 bang mạnh mẽ. Yêu tất cả mọi người <3
Hoàng Thị Ngọc Trang <3
Thank for reading
HTNT & Luu.Cz <3
~ From F17voz with love ~