Editor: Méo
Cô há miệng thở dốc, nhưng vẫn cảm thấy nghẹt thở như cũ.
Mồ hôi sau lưng toát ra làm ướt nhẹp quần áo, dịch thủy nơi hạ thân cũng không ngừng phun ra, dính nhớp ẩm ướt như đang không hài lòng. Mắt cô ướt sũng, khi đối diện với ánh mắt anh thì không khỏi ngượng ngùng, không cách nào dời mắt.
Vì sao chỉ hôn thôi mà đã ướt vậy chứ?
Người cô mềm nhũn tựa vào lòng anh, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đến khi cô bình tĩnh hơn, anh tiếp tục đỡ tay lên gáy cô rồi hôn xuống.
Lần này là sự hưởng thụ sau khi đã quen, động tác của anh cũng càng thêm bá đạo hơn, tay thậm chí còn xoa bóp eo cô.
Lâm Cạnh mạnh mẽ hôn xuống, bàn tay cọ xát trên eo cô rồi dần len lỏi vào trong, chạm được tới làn da mềm mại của cô.
Trần Ngữ Sương bị hôn đến choáng váng, cô khẽ rên rỉ, cả người run rẩy.
Tay anh rất nóng, như sắp thiêu cháy cô.
Một khi dục vọng mất khống chế thì khó có cách nào kiềm lại được.
Giống như bọn họ đều biết cách một lớp ngăn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, nhưng cơ thể lại tự động dựa sát vào nhau, hôn càng thêm sâu.
Một tay anh ôm chặt làn da mượt mà của cô, đầu nóng thiêu đốt toàn bộ lý trí, để mặc dục vọng làm càn.
Từ eo đến sống lưng, lại dọc theo nách đi tới bầu ngực trắng nõn.
Lâm Cạnh đã từng thấy bầu ngực này trên ảnh, lúc ấy đã bị lạc mất ba hồn sáu phách rồi, huống chi bây giờ lại còn được chạm tay vào.
Bàn tay anh khẽ vuốt ve theo lớp vải dệt, tiện tay đẩy chiếc áo lót lên trên cho đến khi sờ được vào nơi căng tròn mềm mại.
Anh suýt thì rên thành tiếng.
Nước mắt Trần Ngữ Sương chảy ra khỏi khóe mắt đang nhắm nghiền, cô biết bàn tay đang di chuyển trên cơ thể mình là của ai, nhưng lại không có cách nào tránh thoát, hoặc cũng có lẽ là không muốn tránh.
Hạ thân ngứa ngáy lan dần lên trên, lại được bàn tay nóng bỏng an ủi một chút. Hai đầu vú trước ngực lần lượt bị cọ xát mà nhô lên, khát vọng muốn chiếm lấy cô xâm chiếm trí não anh, chỉ còn lại khoái cảm dâng trào.
Miệng cô bị hôn đến tê dại, vừa sưng vừa hồng, nước bọt chảy theo khóe miệng đi xuống.
Lương tâm anh trỗi dậy nên rời khỏi môi cô thở hổn hển, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, cự vật cứng rắn dưới thân dựng thẳng khẽ cọ xát vào người Trần Ngữ Sương.
Môi chạm vào vành tai cô, nước bọt liếm quanh khiến nơi đó đỏ bừng, ánh lên một lớp ánh sáng mê người.
“Sương Sương?” Giọng anh khàn khàn nặng nề, còn có ý cầu xin.
Lý trí Trần Ngữ Sương đang gắng sức trụ vững, nghe thấy âm thanh của anh thì lập tức tan rã, quăng mũ cởi giáp. Điện giật tê ngứa lan đến toàn thân, âm hộ khép mở run rẩy phun ra một lớp dịch nhầy, dính nhớp vào quần lót.