Editor: Méo
Lâm Cạnh ngồi xem với Trần Ngữ Sương một lúc rồi dẫn cô vào hậu trường.
Bởi vốn cả hai người họ đều không có hứng thú xem trận đấu.
Mồ hôi trên người còn chưa khô nên anh dùng vạt áo đồng phục quạt cho bớt nóng, để lộ phần cơ bụng rắn chắc cùng một vài sợi lông rậm rạp theo mép quần lộ ra.
“Này…” Trần Ngữ Sương trừng mắt nhìn anh: “Chú ý hình tượng.”
“Được được được.” Anh oan ức thả vạt áo xuống, nắm lấy cổ tay cô.
“Đi nào, anh dẫn em đi xem hậu trường của bọn anh.”
Xuyên qua hành lang dài, tiếng ồn ào ở sân vận động cũng nhỏ đi nhiều, ánh nắng mặt trời chiếu qua khe cửa nhỏ hẹp.
Anh chỉ vào một chỗ: “Đây là phòng thiết bị, hahaha, có lần bọn anh lén uống rượu ở đây nhưng không may bị bác bảo vệ khóa cửa lại.”
“Đành phải nhảy cửa sổ để ra ngoài.” Anh cười tươi rói, trong mắt lóe lên chút hoài niệm, dường như không quên được kỷ niệm đã xảy ra.
Trần Ngữ Sương mỉm cười lắng nghe anh nói, dường như qua đó có thể thấy được anh của những năm tháng ấy.
Anh lại kéo cô đi tiếp, cho đến trước cửa một căn phòng rộng rãi: “Ờm… Phòng thay đồ của nam, em có muốn vào xem một chút không?”
Dù sao thì bây giờ cũng rảnh rỗi, thế nên Trần Ngữ Sương theo anh vào trong.
Không thể không nói, phòng thay đồ của nam quả thật không thể…sạch sẽ được.
Cô nhìn đống quần áo vứt chồng chất trên ghế, thậm chí trong đó còn có mấy chiếc…quần lót.
Lâm Cạnh cũng hơi ngại ngùng, anh vuốt mũi, vén chiếc rèm phòng bên rồi kéo cô vào.
“Thường bọn anh sẽ tắm ở đây sau khi tập luyện.”
Trần Ngữ Sương lớn lên ở miền Nam, từ khi học đại học ở miền Bắc tới giờ thì đây là lần đầu cô thấy loại phòng tắm này. Vòi phun kim loại cao bao phủ cả căn phòng, mỗi phòng cách nhau bằng một tấm kính acrylic màu trắng, nhìn qua chẳng chút riêng tư nào.
Cô tò mò mở to mắt nhìn phần ngăn cách, hỏi anh: “Bọn anh tắm ở đây không sợ bị nhìn trộm sao?”
Lâm Cạnh bật cười, định trêu cô thì lại nghe thấy hành lang có tiếng cười nói truyền đến.
Theo lý thuyết thì lúc này chỉ cần dẫn cô ra ngoài, dù chạm mặt nhiều người nhưng chỉ việc giải thích một câu: “Dẫn bạn đến xem\” là xong.
Thế mà đầu óc anh tự nhiên lại nóng lên, đè Trần Ngữ Sương vào góc ngăn cách căn phòng thứ nhất.
Anh khóa cửa, tiếng người cười nói ồn ào từ cửa đi vào.
Căn phòng này chỉ đủ vừa một người tắm, tuy vóc người Trần Ngữ Sương nhỏ bé nhưng cũng không tránh khỏi việc dựa sát vào Lâm Cạnh.
Có hơi thở ấm áp nhẹ lướt qua mặt cô, Trần Ngữ Sương hơi run chân, cố gắng lùi bước kéo xa khoảng cách hai người. Ánh mắt cô hoang mang, đôi ngươi lấp lánh ánh ước ngơ ngác nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì đó?”
Cách nhau một cánh cửa, Trần Ngữ Sương thấy ngoài kia ồn ào thảo luận trận đấu hôm nay.
Lâm Cạnh nhìn dáng vẻ thỏ con sợ hãi của cô thì trong mắt lóe lên ý cười, đuôi mắt hai mí hẹp dài cong cong. Anh đang định nói chuyện thì bị cô nhào lên che kín miệng.
“Có người vào.” Cô dùng ánh mắt truyền đạt suy nghĩ của mình.
Lại thấy ánh mắt anh không biết từ bao giờ đã tối sầm lại.
Có người mở vòi nước, tiếng nước rào rào đổ xuống, sương mù dần bốc hơi trong không gian.
Trần Ngữ Sương nhón chân cố che miệng Lâm Cạnh, cô ghé sát vào người anh, không dám nhúc nhích.
Tiếng thở gấp vang lên, không khí nóng lên, hơi thở nóng rực bao quanh hai người.
Đồng phục mỏng manh vốn không thể che được gì, Trần Ngữ Sương cảm nhận được một vật đang nóng lên đè vào bụng mình, mang theo dục vọng khiến người đỏ mặt.
Hai má cô ửng hồng, cố gắng lùi người lại, không muốn gần anh như vậy nữa.
Nhưng khuỷu tay cô đang giơ lên cao, bây giờ một động tác đơn giản cũng khó như với lên trời.
Lòng bàn tay cô che kín miệng và mũi anh, hơi thở ẩm ướt phả vào tay cô, nóng hổi ướŧ áŧ.
Bỗng nhiên có thứ gì đó ẩm ướt, mềm mại theo bờ môi khẽ chạm vào lòng bàn tay cô.
Cô đột ngột bỏ tay xuống như bị phỏng, vội lùi về sau một bước, suýt thì đụng phải tấm ngăn. Đúng lúc này lại bị Lâm Cạnh nắm lấy eo kéo về phía anh.
Hai cơ thể vừa mới tách ra nay lại dán chặt vào nhau. Lâm Cạnh càng cứng hơn, vật nóng phồng lên thành một túp lều, mạnh mẽ đè lên bụng cô.
Khóe mắt cô đã phiếm hồng, dường như bị hơi nóng trong phòng làm đỏ mắt, đôi ngươi mờ mịt nhìn anh.
Đầu lưỡi anh chọc lên hàm trên, dùng sức cọ xát để làm bớt sự ngứa ngáy trong tim. Nhưng lại chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, càng khiến dục vọng anh thêm mạnh mẽ hơn, cô lại còn nhìn anh bằng ánh mắt như vậy nữa.
“Không ổn rồi.”Anh không nghĩ được gì nữa, cơ thể cúi xuống, dán chặt vào người mình đang khát vọng.
Răng môi quấn quýt, cả hai không tự chủ được run rẩy, là khoái cảm và sự thỏa mãn thuần tùy, giống như một người lưu lạc nơi sa mạc tìm được nguồn nước mát lạnh sảng khoái.
Toàn thân cô mềm nhũn, dường như sắp sát nhập vào cơ thể anh. Cả người Trần Ngữ Sương dựa vào anh, đôi bàn tay anh choàng qua eo và đầu cô để giữ vững.
Mắt cô vẫn đang mở to, hơi nước phủ kín mắt nai đang chìm đắm trong dục vọng, khóe mắt phiếm hồng như muốn lan rộng lên da cô. Cô hoảng hốt, chỉ có thể cắn răng, mặc cho môi lưỡi anh lướt lên môi cô.
Anh hơi nhíu mày, lông mi đen nhánh dưới ánh sáng bao phủ tầm mắt, cực kỳ chuyên tâm cọ xát đôi môi đỏ hồng của cô.
Mềm mại lại đáng thương, yếu ớt vô cùng.
Cô gần như chết chìm trong sự dịu dàng này, lại cả làn hơi nước mờ mịt trong phòng tắm hỗ trợ, môi cô không tự chủ hé mở lúc nào không hay.
Anh giống như mãnh thú xâm nhập, răng môi đều là sự chiếm hữu cùng xâm phạm, hút lấy toàn bộ nước bọt trong miệng cô. Lâm Cạnh quấn lấy đầu lưỡi cô đảo quanh, dục vọng lan truyền toàn thân.
Trần Ngữ Sương bị anh hôn đến mơ hồ, tiếng nói chuyện ầm ĩ dần đi xa, chỉ có âm thanh trái tim đập thình thịch. Tiếng hôn môi lẫn tiếng nước rất nhỏ, không khí xung quanh gần như cạn kiệt.
“Ưm…” Cô hừ nhẹ một tiếng, thanh âm gợi cảm mềm mại, dường như sắp không thở nổi nữa.
Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, bờ môi lấp lánh ánh nước, môi trên hình chữ M xinh đẹp càng khiến lòng cô hốt hoảng.
Bàn tay càng dùng sức mạnh hơn, như muốn ép chặt cô vào cơ thể của anh.
Hết chương 38.