(Re-Up) Tôi Hẹn Hò Với Nam Thần Stream Asmr (18+) – Chương 37: Nhìn đi nhìn đi, đây là tôi và Sương Sương của tôi! – Botruyen

(Re-Up) Tôi Hẹn Hò Với Nam Thần Stream Asmr (18+) - Chương 37: Nhìn đi nhìn đi, đây là tôi và Sương Sương của tôi!

Editor: Méo

Mấy ngày tiếp theo Trần Ngữ Sương cũng không gặp Lâm Cạnh, dường như anh đã biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Ngay cả phát trực tiếp cũng không, trên Weibo nói là xin nghỉ vì bị ốm.

Hôm đó Trần Ngữ Sương đã xóa anh khỏi danh sách chặn, nhưng nhiều ngày trôi qua anh cũng chỉ nói với cô câu chúc ngủ ngon.

Lòng cô có cảm giác như bị mèo cào.

“A a a! Trần Ngữ Sương, mày làm sao thế này?” Cô vỗ vỗ lên mặt mình, vẫn không quen khi thiếu người đó sao?

Đến khi cô tỉnh táo lại, giảng viên trên bục vốn thao thao bất tuyệt đã dừng lại để bọn họ tan lớp trong đống kiến thức dang dở.

Trần Ngữ Sương cầm lấy túi xách trên bàn chuẩn bị rời khỏi.

\”Này…Sương Sương.” Vương Hội Văn đứng sau gọi cô, mấy hôm nay cô ta đột nhiên rất quan tâm tới chuyện tình cảm của cô.

Bản thân Trần Ngữ Sương còn không rõ chuyện của mình, sao có thể tâm sự với cô ta được, vì thế cô đều tránh tiếp xúc với cô ta.

Cô vừa ra khỏi cửa thì thấy Lâm Cạnh đang đứng đó, có lẽ đã đến lâu rồi.

Nhiều ngày trôi qua không gặp, anh cắt tóc mái để lộ vầng trán rất đẹp, càng lộ ra đôi lông mày sắc bén.

Trần Ngữ Sương hơi ngẩn ngơ nhìn anh, cảm thấy anh giống như…càng đẹp trai hơn là thế nào?

Cho đến khi anh nở nụ cười để lộ núm đồng tiền và chiếc răng nanh với cô, lúc này cô mới yên lòng.

Phù, vẫn là tên ngốc Cá Voi đó.

Anh cao nên tay chân cũng dài, chỉ vài bước là đã tới sát cô, có mùi hương ấm áp của ánh mặt trời theo bước chân anh: “Sương Sương!”

Cô vẫn giữ nguyên biểu cảm trên mặt, nhưng không biết từ lúc nào trong mắt đã mang theo ý cười, lại tỏ ra nghiêm túc trả lời lại: “Ừm.”

“Đến xem anh chơi bóng rổ hả?” Anh bảo trì khoảng cách với cô, trong mắt lại là mong chờ cùng vui sướng.

“Chiều nay có trận hữu nghị với trường bên cạnh nên em cũng muốn xem một chút.”

Trần Ngữ Sương gần như đồng ý với anh không chút do dự.

“Vậy…cùng đi ăn cơm nhé?”

Anh giống như được cô khích lệ, ngập ngừng hỏi một câu.

Vẻ bình tĩnh trên mặt Trần Ngữ Sương rốt cuộc không kiềm chế được nữa, cô phì cười.

“Anh…đừng giả vờ như thế nữa…được không?” Cô vừa cười vừa nói nên câu có phần đứt quãng.

“Cá Voi thẳng thắn trước đây đâu rồi?” Lần đầu tiên đặt Cá Voi và Lâm Cạnh vào cùng một chỗ nhưng cô lại không cảm thấy chút xa lạ, bọn họ vốn là một người.

Mấy ngày trước Lâm Cạnh thật sự bị sự lạnh lùng của cô dọa sợ, dạo này anh tập trung ở nhà dưỡng bệnh, sau đó lại cùng anh em tốt đi cắt tóc. Khi thấy đẹp trai hơn mấy thằng nhóc xung quanh rồi mới đi tìm Sương Sương, lại không ngờ còn chưa nói được hai câu đã bị phàn nàn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.