Editor: Méo
Hết giờ học, Trần Ngữ Sương cũng không chút bất ngờ khi lại bắt gặp Lâm Cạnh ở trước cửa.
Lần này anh không đuổi theo cô nữa, chỉ đáng thương nhìn chằm chằm cô.
Có lẽ sau khi Trần Ngữ Sương đi học thì anh đã tút tát lại diện mạo của, mình đỉnh đầu không còn rối bời loạn xạ nữa, giống như một con sói con ủ rũ cụp đuôi.
Nếu anh không tới tìm cô thì cô cũng coi như không thấy, tự lo đi đường của mình.
Lâm Cạnh đi sau cô một khoảng không xa không gần như sợ cô sẽ đi lạc mất.
Cho tới tận cổng trường.
Trần Ngữ Sương không chịu nổi cảm giác bị nhìn chăm chú đến vậy dù tay còn bận ôm nhiều đồ nhưng vẫn nán lại chờ anh.
Anh từng bước đi tới, rõ ràng thân hình cao to 1m8 ấy vậy mà nhìn qua lại chẳng có chút sức sống nào. Trần Ngữ Sương quan sát anh, vô tình nhớ tới một từ – chịu đựng.
“Anh uống thuốc chưa?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
“Uống…” Nói rất nhỏ, Trần Ngữ Sương vừa nghe đã biết là không uống.
“Được…” Cô cũng lười quan tâm anh, quay đầu rời đi.
“Sương Sương! Sương Sương…” Anh khàn giọng gọi cô: “Xin lỗi, anh chưa kịp mua thuốc, bây giờ anh đi mua ngay đây.”
Cô dừng bước, Lâm Cạnh rất tự giác buông tay đang nắm lấy áo cô, chật vật đứng cạnh cô với chiếc mũi đỏ bừng.
“Anh xin lỗi em làm gì?”
Cô không rõ cảm giác trong lòng là như thế nào, vừa giận vừa thương, ê ẩm mềm nhũn thành một cục.
“Cơ thể của anh mà anh cũng không cần sao?” Cô nói, trong mắt không khỏi chua xót.
“Có phải anh cho rằng em sẽ thương hại anh nếu anh không chăm sóc tốt cho bản thân không? Tha thứ cho anh?”
Càng nói càng giận.
“Anh mấy tuổi rồi? Hả?”
“Là con nít sao? Còn muốn em đút thuốc cho anh uống?”
Đầu cô nóng lên to giọng với anh một lúc nói xong thì đôi mắt cũng đỏ bừng.
Hai người bọn họ như hai con thỏ, đỏ mắt đối diện nhau không nói lời nào.
Lâm Cạnh lặng thinh.
Nếu nói anh không có tư tâm là không đúng, nhiều ngày rồi anh gần như không ngủ, cả ngày lúc nào cũng đau đầu chóng mặt. Đến lúc ốm rồi cũng không quan tâm, vừa muốn giữ gìn sức khỏe, lại vừa muốn để cô mềm lòng với mình, dù chỉ một chút thôi cũng đáng.
Giờ phút này bị cô đâm thủng, càng khiến anh không chỗ dung thân, trong lòng tràn ngập cảm giác xấu hổ.
Anh mở miệng, giọng nói yếu ớt như sắp mất tiếng: “Xin lỗi.”
Anh lo lắng, lại ảo não tự trách mình chỉ biết nói xin lỗi.
“Anh sẽ không như thế nữa…” Anh cúi đầu: “Sẽ không dùng loại thủ đoạn hèn kém này nữa.”