Editor: Méo
Trần Ngữ Sương ngồi ngẩn ngơ cả tiết tiếng Anh nên thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc tan học.
Chiều nay không có tiết học, cô vừa buồn ngủ lại vừa không có tâm trạng nên xách cặp chuẩn bị về nhà.
Vương Hội Văn cản cô lại: \”Sương Sương, đồ trên bàn này…cậu có cần không?\”
Trần Ngữ Sương định nói không cần, song nhìn nét vui mừng ẩn giấu trên mặt Vương Hội Văn thì nhận ra cô mà nói vậy thì cô ta sẽ lập tức chiếm đồ trên bàn làm của riêng.
Bây giờ thấy vật gì liên quan đến Lâm Cạnh thì cô sẽ tức giận, nhưng cô cũng không muốn đưa đồ của anh cho người khác.
Trần Ngữ Sương hơi do dự: \”Cần!\” Nói xong bèn xách túi nhỏ được gói rất cẩn thận ra khỏi phòng học.
Cô vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Lâm Cạnh.
Anh lái xe tới trường học, thấy cô vào lớp mới hoảng hồn nhận ra bản thân chật vật, tiều tụy đến mức nào.
Lâm Cạnh vội phóng về ký túc xá rửa mặt, lấy đồ ăn sáng đã nguội lạnh ra ăn rồi ước lượng thời gian Trần Ngữ Sương tan học, sau đó đến tiệm bánh kem trong trường học mua bữa sáng cho cô.
Vốn anh định bí mật núp ở cửa phòng học rồi nhờ người mang đồ ăn sáng vào, nhưng khi thấy cô mệt mỏi nằm gục xuống bàn thì đáy lòng chợt đau nhói.
Anh tự trách bản thân, không rảnh nghĩ ngợi thêm gì nữa, tự mình đặt bánh kem lên trước mặt cô, lại nhịn không muốn đánh thức cô.
Chỉ có thể chán nản đứng trước cửa lớp chờ cô tan học.
Lâm Cạnh cũng coi là người nổi tiếng trong trường, lúc trước khi còn ở trong đội bóng rổ thì trận nào có anh số cổ động viên sẽ chiếm nửa sân thể dục. Mặc dù bây giờ năm tư ít tới trường hơn, nhưng số người nhận ra anh cũng rất nhiều.
Người đi qua đi lại đều tò mò nhìn anh, Lâm Cạnh cũng không thèm đoái hoài.
\”Sương Sương…\” Anh vừa thấy cô ra thì cất tiếng gọi, sau đó lại nhận ra có lẽ cô không muốn nghe anh nói chuyện.
Trần Ngữ Sương không chút cảm xúc, cô đi vòng qua anh xuống cầu thang. Lâm Cạnh đi sau cô từng bước nhỏ, giống như một chú cún con bị bỏ rơi, vô cùng đáng thương.
Đằng sau có tiếng bàn tán xôn xao, song cả hai đều không thèm để ý tới.
Cho đến khi cách khu dạy học một khoảng xa, xung quanh vơi bớt người thì anh mới dám lên tiếng.
\”Sương Sương…anh…\”
Đầu cô đau như sắp nứt, chưa kể vừa mới biết mình bị lừa, nên ngay cả kiên nhẫn nói chuyện với anh cũng không có.
\”Anh muốn nói gì?\” Ánh mắt cô chưa bao giờ lạnh lùng như vậy.
\”Không phải anh cố tình lừa em…\” Anh mở miệng nhưng chỉ có thể nói ra một câu như vậy, ngay cả chính anh cũng thấy nực cười, xen lẫn đó là sự mệt mỏi buồn bã.
\”Tôi biết rồi, sao nữa?\”
Anh giơ tay, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người: \”Anh…rất xin lỗi.\” Anh suy sụp hạ tay xuống, gương mặt rạng rỡ nay chỉ thấy sự u ám.