Editor: Méo
Trần Ngữ Sương đeo bảng vẽ trên lưng, cả đoạn đường chạy trối chết như bị ma đuổi. Đến khi vào phòng vẽ tranh cô mới nhận ra hành động vừa rồi của mình có phần chật vật quá mức.
Trần Ngữ Sương bỗng nhớ đến lúm đồng tiền bên khóe môi anh, giọng nói khàn khàn và cả mồ hôi của anh nữa. Những hình ảnh đó làm cô liên tưởng tới bọt khí trong lon coca mát lạnh ngày hè, hấp tấp bộp chộp như muốn nảy lên.
Trần Ngữ Sương lấy điện thoại trong cặp ra xem tin nhắn từ trưa nay với Cá Voi. Không biết anh đi đâu mà vẫn chưa nhắn lại, Trần Ngữ Sương cảm thấy có phần rối rắm.
Cô thích Cá Voi, chỉ thích Cá Voi thôi. Tuy là yêu qua mạng nhưng cô cũng chưa từng nghi ngờ tình cảm của chính mình.
Nhưng trong hiện thực, cô lại thường xuyên đụng mặt một người xa lạ, rồi lại năm lần bảy lượt cảm nhận được sự thân thiết quen thuộc từ người đó. Nụ cười của anh, giọng nói của anh, tất cả đều mang lại một cảm giác kỳ lạ, giống như…Cá Voi!
Trần Ngữ Sương đã từng thử vài lần song đều thất bại, phản ứng của Lâm Cạnh giống như chưa từng quen biết cô.
Suy nghĩ trong đầu cô rối loạn thành một mớ bòng bong, lòng thầm cảm thấy hoảng hốt. Chẳng lẽ cô chính là tra nữ, đã yêu đương với Cá Voi nhưng lại có cảm giác với người khác ư?
Trần Ngữ Sương lắc đầu, muốn rũ bỏ hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình ra, đúng lúc này giáo viên cũng đã tới.
Hôm nay không có bài tập, ngay cả mẫu cũng không có. Giáo viên yêu cầu cả lớp vẽ một bức tranh toàn thân rồi nộp lại trước giờ tan học.
Trần Ngữ Sương đã quá quen thuộc với thể loại tranh này nên nhanh chóng lấy bút rồi phác họa lên giấy, cô vừa vẽ vừa suy nghĩ linh tinh.
Thoáng chốc, trong đầu cô lúc thì xuất hiện cơ bắp rắn chắc trên tay chân của Lâm Cạnh, lúc thì lại là tấm ảnh của Cá Voi nằm trong phần bí mật của điện thoại – khu rừng đen nhánh rậm rạp ngay dưới cơ ngực và vòng eo màu lúa mạch khỏe khoắn.
Suy nghĩ bay đến đâu thì đôi tay lướt đến ấy, bức tranh đã nhanh chóng được phác họa trên giấy.
Đến khi cô hoàn hồn, chăm chú ngắm lại bức tranh trên bảng vẽ thì mới nhận ra cô đã vô tình vẽ một người không rõ mặt mày, lại có vẻ giống như kết hợp giữa Cá Voi và Lâm Cạnh.
Trần Ngữ Sương nhìn mà sững sờ, sau đó dùng kiến thức về cấu trúc cơ thể người mà mình đã học nhiều năm qua để tìm tòi, nhưng lại không nhận ra chỗ nào mâu thuẫn hết. Dường như cơ thể này – vốn đã là như vậy.
Điên rồi!
Cô hoảng hốt, lập tức xé bức tranh gần như hoàn mỹ không chút tì vết xuống. Tờ giấy phác thảo bị cô vò nát thành một cuộn tròn, vốn định ném nó vào thùng rác, nhưng nghĩ thế nào cô lại do dự.
Như bị ma xui quỷ khiến, cô kẹp tờ giấy sang bên cạnh.
Trần Ngữ Sương lấy ra một tờ giấy khác, tùy ý tìm ảnh mẫu người trong điện thoại rồi nghiêm túc vẽ lại.