Edit: Thư | Beta: Méo
Trần Ngữ Sương đóng cửa thật mạnh, tiện tay cúp máy.
Khuôn mặt cô vốn đang buồn bã đáng thương, nay lại trở nên vô cảm như chưa có gì xảy ra. Bên ngoài ký túc xá vẫn rất nóng nực, vừa bước ra khỏi cửa, khóe môi cô lập tức cong lên.
\”Phụt… Ha ha…\” Loại hành động làm người khác phải trợn mắt há mồm này, thật sự khiến cả người sung sướng mà.
Cô dựa vào tường cười một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn màn hình di động đen ngòm trong tay.
Cô mở khóa vân tay, trên màn hình là giao diện cuộc gọi bị ngắt.
Lúc này Trần Ngữ Sương mới nhận ra vừa rồi cô đã trực tiếp cúp điện thoại của bạn diễn.
Trên đường đến phòng vẽ, Trần Ngữ Sương vừa vác theo chiếc bảng vẽ trên lưng, vừa phải suy nghĩ nên giải thích với Lâm Cạnh thế nào cho hợp lý.
Nói là \”em gọi nhầm số\”, hay là nói \”em lợi dụng anh để chọc giận bạn cùng phòng\” nhỉ? Cô bực bội vò tóc, cảm thấy cả hai câu đều không ổn.
Phòng vẽ tranh nằm ở tòa nhà xa nhất trong trường, cách ký túc xá rất xa.
Cả đoạn đường, Trần Ngữ Sương chỉ mải nghĩ cách nhưng vẫn không tìm ra được lý do hợp lý. Bất tri bất giác cô đã đi được hơn nửa ngôi trường, tiến thẳng đến sân bóng rổ bên cạnh tòa nhà nghệ thuật.
Bất chấp cái nắng gay gắt của buổi trưa, sân vận động vẫn chật cứng người, tiếng ồn ào xé trời.
Trần Ngữ Sương bị tiếng vỗ tay làm cho giật mình, cô nhìn dọc theo hàng rào dây xanh bên ngoài sân, mới nhận ra đó là một nhóm người đang chơi bóng rổ.
Một nhóm thanh niên cao to khỏe khoắn, người thấp nhất cũng cao đến 1m8. Tư thế chơi bóng rổ rất điêu luyện, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Thấy vẫn còn sớm, Trần Ngữ Sương bèn đứng dưới bóng râm của hàng rào thép gai cùng tham gia cuộc vui.
Chỗ cô đứng cách đám đông khá xa, vì thế cũng chỉ có thể nhìn được một chút.
Trong sân có một người mặc áo thi đấu màu trắng, vóc dáng cao ráo, chắc chắn là nhân vật linh hồn của toàn trường. Dù là phòng thủ hay tiến công đều rất xuất sắc, đôi chân chạy trên sân bóng vô cùng nhanh nhẹn. Hầu hết mọi người xung quanh đều cổ vũ cho anh.
Trần Ngữ Sương cũng rất thích nhìn những cầu thủ chơi hay, ánh mắt cô luôn dõi theo người này. Cô nhìn người đó làm động tác layup(*), một cú slam dunk(**), quả bóng lập tức lọt thẳng vào rổ. Anh ta nhẹ nhàng chạm đất, vỗ tay ăn mừng với đồng đội bên cạnh.
(*) Chạy đến gần rổ, nhảy lên và ném bóng bật bảng.
(**) Là một kiểu ném rổ phổ biến, trong đó người chơi sẽ phải bật nhảy đủ cao để \”dunk\” quả bóng vào rổ bằng 1 hoặc cả hai tay.
Nhưng mà, sao càng nhìn cô càng thấy người này quen thế nhỉ…
Trần Ngữ Sương bị cận nhẹ, bình thường cũng không thích đeo kính. Cô nheo mắt nhìn người nọ hồi lâu, sao lại thấy giống…Lâm Cạnh thế nhỉ?
Có lẽ do cô nhìn Lâm Cạnh quá lâu nên đã khiến anh chú ý. Anh quay đầu nhìn về phía Trần Ngữ Sương.
\”Ôi trời…anh Lâm Cạnh đang nhìn tớ phải không?\” Trần Ngữ Sương nghe thấy đàn em đứng trước cô hét ầm lên.
Sau khi thấy cô, đôi mắt anh lập tức sáng lên, quả bóng trong tay được chuyền cho người khác. Lâm Cạnh ra hiệu với đồng đội rồi chạy về phía cô, ánh mồ hôi lấp lánh trong không khí theo động tác anh di chuyển.
Trần Ngữ Sương cứng đờ, điện thoại vẫn ở giao diện tin nhắn nhưng chưa gửi đi. Cô theo phản xạ muốn bỏ chạy.
Nhưng anh đã chạy tới gần, vừa thở vừa nói, giống như mở lon nước có gas trong ngày hè: \”Sương…đàn em?\”
Tay Trần Ngữ Sương nắm chặt vào hàng rào đang dần nóng lên dưới ánh mặt trời chói chang, xấu hổ không dám đối diện với anh, cô còn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào.
Nhưng anh lại không nhắc đến chuyện vừa nãy, từ góc của Trần Ngữ Sương có thể thấy được lúm đồng tiền ngọt ngào bên môi anh. Gương mặt anh đầy mừng rỡ: \”Em…đi học sao?\” Hiển nhiên là anh đã thấy bảng vẽ trên lưng cô.
Trần Ngữ Sương cuối cùng cũng ngẩng đầu, đối diện đôi mắt đen nhánh của anh. Cô ngượng ngùng khi nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của anh: \”Vâng…\”
Cô vẫn đang vắt óc tìm lời giải thích: \”Vừa nãy em…gọi điện thoại cho anh là vì… vì…\”
Anh vươn tay, như muốn chạm vào tay cô qua lớp lưới sắt, nhưng lại cảm thấy không ổn nên vội rụt về.
\”Em không muốn nói cũng không sao, dù sao anh cũng không mất gì.\” Đôi mắt của anh khi cười lên rất đẹp, mồ hôi chảy từng giọt từ thái dương chảy qua khóe mắt.
Trần Ngữ Sương thu tay lại, cầm chặt bảng vẽ trên lưng: \”Cảm ơn anh!\”
Cô thấy xung quanh có nhiều người đang nhìn trộm bọn họ, trên mặt họ là vẻ hóng hớt cô thường thấy.
Cô giống một đứa nhát gan, lập tức bỏ chạy: \”Em phải đi học rồi, gặp lại sau nhé đàn anh!\” Không đợi anh đáp lại, cô đã quay đầu đi thẳng.
Lâm Cạnh vừa cười vừa nhìn theo bóng cô, cho đến khi bị người khác đập mạnh lên vai: \”Lâm ca, bạn gái cậu à?\”
Anh quay đầu, mím môi từ chối trả lời: \”Chơi tiếp thôi!\”
Hết chương 28.