Editor: Méo
Hôm nay Trần Ngữ Sương học đến mười hai giờ trưa, đến hai giờ chiều lại có tiết nữa. Mà gần đây đang có kỳ thi nên thư viện đông nghịt người, Trần Ngữ Sương không còn chỗ nào để đi.
Lớp học vẽ buổi chiều bắt buộc phải có bảng vẽ. Cô lại để bảng vẽ trong ký túc xá, lúc này chỉ có thể tuyệt vọng mà trở về nơi đó.
Cô vừa bước vào cửa đã thấy Trịnh Mạn đang dựa trước cửa, cố hạ giọng hết mức, âm thanh nũng nịu nhão nhoét như miếng kẹo cao su, dính chặt vào cổ họng.
\”Ông xã, gần hơn nữa.\”
Trần Ngữ Sương: \”…\”
Cô chỉ muốn cầm bảng vẽ chạy ngay lập tức, tìm một gốc cây ngồi ngây ngốc một mình giữa trưa còn thoải mái hơn là nghe âm thanh này. Nhưng rõ ràng là có người không cho cô cơ hội.
\”Sương Sương ~\” Dường như Vương Hội Văn đã quên sạch chuyện không vui hôm trước, cô ta cười tươi rói, thân thiết dựa sát vào lưng Trần Ngữ Sương.
\”…Ừ.\” Cô cố nén sự khó chịu mà đáp lại.
\”Cuối cùng thì cậu cũng về phòng rồi. Cậu có biết mấy hôm nay tớ đợi cậu vất vả thế nào không?\” Cô ta than thở, dường như thật sự rất nhớ Trần Ngữ Sương.
Trần Ngữ Sương không biết cô ta muốn làm cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ duy trì nụ cười cứng đờ trên mặt: \”Ha ha ha…\”
Vương Hội Văn cũng không quan tâm, tiếp tục dùng móng tay vừa dài vừa nhọn quấn mấy lọn tóc trước ngực cô.
\”Bảo bối, mấy hôm nay cả khoa đều đồn cậu với Lâm Cạnh yêu nhau, cậu biết chưa?\” Trần Ngữ Sương thầm cau mày, cố lơ đi cảm giác đau nhói trên da đầu. Nhưng khi nghe lời cô ta nói thì cô vẫn không khỏi ngẩn người.
Mấy ngày nay cô hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu qua mạng. Nếu không phải đi học thì cũng là ngồi tán gẫu linh tinh với Cá Voi. Hơn nữa cô không có nhiều bạn bè trong khoa, mặc dù biết hành động ngày đó sẽ gây hiểu lầm nhưng không ngờ nó lại lan truyền rộng rãi đến vậy.
Trần Ngữ Sương lắc đầu theo bản năng.
Dường như Vương Hội Văn nhận được đáp án đúng ý nên nụ cười càng thêm ngọt ngào. Nửa khuôn mặt gần như dán sát vào mặt cô, cảm giác nóng hầm hập từ sau lưng truyền tới, khó chịu vô cùng.
\”Chậc, bọn họ đồn thổi nhiều lắm.\”
\”Không phải mấy hôm trước cậu nói cậu có bạn trai hả? Bây giờ bọn họ lại bàn tán cậu với Lâm Cạnh nữa, đúng là đáng ghét.\”
Thật lòng mà nói, Trần Ngữ Sương hoàn toàn không hiểu cô ta định nói gì, nhưng cô vẫn phối hợp gật đầu.
\”Hầy, vì thế tớ đã giúp cậu giải quyết. Tớ nói cậu có bạn trai rồi, còn Lâm Cạnh thì chỉ là đi chơi bạn bè bình thường thôi.\”
Trần Ngữ Sương: \”?\”
Cô ngồi bật dậy. Vương Hội Văn không có gì đỡ thì hụt chân lùi về sau, \”ui da\” một tiếng, suýt thì lăn ra đất.
Trần Ngữ Sương nghiêm túc suy nghĩ lời cô ta vừa nói. Đây không phải là đang nói cô là đồ trà xanh lẳng lơ đã có bạn trai rồi lại còn thả thính đàn anh sao?