Rất Thích – Chương 9 Thổ lộ – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

Rất Thích - Chương 9 Thổ lộ

“Vào rồi, mãi mãi ở lại bên trong anh được không?”

***

Lúc Lương Húc Thành đứng dậy, Thẩm Quân cũng muốn dậy theo. Anh thở hổn hển, vừa định cử động thì bị người kia ôm lấy.

Hắn lau tinh dịch trên mặt anh, sau đó cẩn thận bế anh lên giường.

Thẩm Quân nhìn gương mặt hắn chăm chú, rất lâu sau mới hỏi: “Tức là… Sau đó, em đã tìm anh rất nhiều năm? Tại sao không nói thẳng với anh?”

Lương Húc Thành không lên tiếng, hắn nhìn thẳng vào Thẩm Quân một lát, chạm tay lên má anh, sau đó xoay người đi vào bếp.

Thẩm Quân đành phải nằm trên giường. Đúng là một người kì quặc! Được rồi, hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân.

Trong đầu suy nghĩ rối bời, Thẩm Quân bắt đầu sắp xếp câu chữ. Bất kể thế nào thì họ cũng không thể như vậy mãi được, hôm nay phải nói rõ tất cả mọi chuyện ra.

Cơm đã nấu xong, Lương Húc Thành đến thay quần áo cho Thẩm Quân, sau đó bế anh theo kiểu công chúa ra bàn ăn.

Thẩm Quân hơi xấu hổ, cúi đầu nói: “Em đừng bế tới bế lui anh nữa, bây giờ anh đi được mà.”

Lương Húc Thành cau mày, cũng không lên tiếng, chỉ gắp thức ăn cho anh.

Hắn nhìn Thẩm Quân ăn chậm như rùa, chân mày càng cau chặt hơn, dứt khoát ngồi qua đoạt lấy bát cơm của anh, bế anh lên đùi, đút cơm cho anh.

Thẩm Quân biết hắn sẽ chẳng quan tâm mình có phản kháng hay không đâu, nên cứ để kệ cho hắn đút mình ăn. Một người đút hết sức cẩn thận, một người nhai nuốt rất nhanh, chỉ một lát sau Thẩm Quân đã ăn xong.

Thẩm Quân nhìn Lương Húc Thành bỏ bát đũa xuống, bắt đầu cầm khăn giấy lau miệng cho mình thì bảo ngay: “Không cần để ý đến anh, em mau ăn cơm đi.”

“Em đã no rồi.” Câu này lại khiến Thẩm Quân nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, mặt càng đỏ hơn.

“Sâu quá… Hu hu hu… Đừng mà… Anh chết mất… Aaa! Hư… Hư quá…”

“Cậu nhỏ hư hay là em hư?”

“Tất cả… Đều hư… Haa!”

“Ban nãy anh bảo ai mới tí tuổi đầu?”

Thẩm Quân đã bị làm đến mức lên chín tầng mây, hai chân ghìm chặt thắt lưng mạnh mẽ của đối phương, rên rỉ dụi vào gương mặt có phần dữ dằn đó, nói một cách đáng thương: “Em là lớn nhất, anh sai rồi… Hu hu hu ông xã…”

Hai chữ “Ông xã” kia vừa ra khỏi miệng, Thẩm Quân cảm nhận được khối dục vọng hầm hố trong cơ thể mình bỗng run lên, sau đó ồ ạt phóng tinh mà chẳng có bất kì dấu hiệu báo trước nào. Luồng tinh dịch bắn ra khiến đôi mông Thẩm Quân run rẩy, cửa mình bất giác co lại. Lương Húc Thành bị tiếng “Ông xã” của anh làm cho tinh quan thất thủ cũng bó tay, đành áp người anh lên tường, dùng sức kéo hai chân anh ra, đẩy khối dục vọng vẫn đang phóng thích của mình lún vào sâu hơn.

“Ư haa… Tuyệt quá… Anh sắp bị tưới chết rồi… Hư a! Hu hu… Aaaa…”

Bên trong tràng đạo chật hẹp, dương v*t hùng dũng vẫn vừa đưa đẩy vừa phóng thích, khoảng mấy chục phát, khối dục vọng ấy mới bắn xong luồng tinh cuối cùng.

Lương Húc Thành cũng không rút cậu nhỏ đã hơi mềm đi của mình ra. Trong lúc nghỉ ngơi, hắn cúi đầu nhìn Thẩm Quân đang không ngừng thở dốc, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, đôi ngươi tối dần, thình lình làm ra hành động mà không một ai có thể ngờ tới.

Hắn đưa tay xuống, đẩy hai túi bìu của mình vào trong cửa mình dâm dục của anh.

Thẩm Quân giật mình rên lên, vội vàng ngăn hắn: “Em! Đừng… Không được đâu… A…”

Anh còn chưa dứt lời thì vùng kín đã căng ra, không ngờ đối phương lại có thể đẩy một nửa bìu tinh vào trong cửa mình còn đang bị xâm chiếm…

Thẩm Quân nghẹn ngào, vừa giận vừa ức, cắn một miếng lên vai hắn: “Khốn kiếp… Lúc nào cũng chỉ… Chỉ biết bắt nạt anh thôi… Hu hu… Ư…”

Hơi thở của Lương Húc Thành cũng hơi mất bình tĩnh, hắn cầm tay anh, khẽ khàng đặt vào nơi hai người giao hợp, để anh cảm nhận thật rõ lúc này hai người dâm dục biết bao. Kế đó lại gấp rút nhào tới, cắn nuốt đôi môi đỏ mọng của anh, hít sâu mấy hơi, hắn nói với anh bằng chất giọng khàn đầy ma lực của mình: “Cưng à, anh vừa gọi em là gì?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.