Trong phòng cảnh xuân rực rỡ, ướt át khôn nguôi.
***
Kìm nén cảm giác khốn cùng vì bị ve vuốt, Thẩm Quân nhìn thẳng gương mặt của người đối diện.
Người ấy tên là Lương Húc Thành, đây là thông tin anh tự mình điều tra, tuyệt đối không nhầm được. Tuy rằng câu nói hồi nãy của hắn không nêu rõ tình hình, nhưng giọng điệu như thế, phải là yêu thương sâu đậm đến đâu mới có thể tạo thành?
Nhưng mà, Thẩm Quân thật sự không hề biết hắn. Thậm chí anh còn cảm thấy Lương Húc Thành nhận nhầm người rồi. Dường như hắn cũng nhận ra suy nghĩ của anh, cười khẽ bảo: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cho dù anh hoá thành tro thì tôi cũng không nhận nhầm được đâu.”
Thẩm Quân rụt vai run lên, anh cau mày suy nghĩ, chắc chắn mình không bỏ sót điều gì mới nhìn người kia, nói một cách yếu ớt: “Nhưng tôi thật sự… Chưa từng dạy học sinh nào họ Lương cả…”
“Thật sao? Vậy thì để tôi giúp anh nhớ lại nhé…” Lương Húc Thành lạnh giọng, dứt lời thôi cười, hắn đứng dậy cởi tất cả quần áo trên người, động tác thanh tao và từ tốn. Lúc hắn đặt chân vào bồn tắm, Thẩm Quân lập tức giật mình định đứng lên.
Hắn ngồi xuống, ghìm anh trong lòng mình.
Thẩm Quân lẩm bẩm: “Hai người chen nhau chật lắm…” Anh đã quên sạch mình còn cả mớ chuyện lằng nhằng chưa giải quyết.
“Vậy thì không chen nữa.” Lương Húc Thành đặt anh ngồi lên chân mình, hai người gần như sát rạt vào nhau.
“Hưm…” Tư thế này làm hạ bộ cường tráng của Lương Húc Thành kề sát vào mông Thẩm Quân, khiến anh không sao tắm nổi.
“Để tôi giúp anh…” Giọng nói người kia trầm thấp, bàn tay rộng lớn trượt từ hông lưng Thẩm Quân xuống nước, bắt đầu chà xát vùng mông, vùng đùi của anh…
Nước trong bồn tắm vương vãi khắp nơi vì động tác của hai kẻ trong cơn say tình. Lương Húc Thành điên cuồng trút những cú thọc rút lên người đối phương, tốc độ dồn dập, dứt khoát. Trong phòng đầy ắp âm thanh da thịt va chạm vào nhau, hoà cùng tiếng khóc xin tha của Thẩm Quân.
“Aaa…! Không… Không được… Nhanh quá… Ư haa… Hức… Sâu quá rồi… Hu hu hu… Khốn kiếp…”
“Sao lại không được? Hử?”
“Hu hu hu… Ư ư… Aaa… Khốn, khốn kiếp… Hu hu… Không… Không được…”
“Hưm… Lỗ nhị sít chặt quá, làm lâu thế rồi mà vẫn còn chặt… Anh đúng là thiếu hơi trai mà! Phịch chết anh!”
“Hức… Hu… Ức, ức hiếp người khác… Ư haa…”
“Chỉ ức hiếp mình anh thôi! Anh có biết tôi đã chờ ngày này bao lâu rồi không? Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn đè anh ra làm, phịch anh phát khóc, để anh mãi mãi không thể rời xa tôi! Anh có biết hay không?!”
“Gì, gì chứ… Hư a… Aaa… Đừng, đừng nhanh thế mà… Haa… Tôi… Tôi chết mất… Hứccc… Aaa…”
“Chết đi là tốt nhất… Chúng ta cùng chết chung… Hưm…”
Trong tiếng gằn nhẹ, Lương Húc Thành phập vào anh càng mạnh bạo hơn, con quái vật hung hãn ra sức tấn công lãnh địa cấm, chỏm đầu chẳng biết đụng phải vị trí nào đó, khiến Thẩm Quân bất chợt bật ra tiếng rên lớn, oằn người ưỡn lên, cùng lúc ấy nơi sâu kín cũng ứa ra dòng chất lỏng nhớp nhúa, nhưng rất nhanh đã bị con quái vật hùng dũng đẩy vào thật sâu.
Trong phòng cảnh xuân rực rỡ, ướt át khôn nguôi.