Gánh chịu áp lực và đơm đặt tột cùng, hắn đã chịu đựng bằng cách nào?
***
Thẩm Quân tựa lên vai Lương Húc Thành nghỉ ngơi một lát, đến khi đối phương rút vật đàn ông của mình ra, anh rên lên, bấy giờ mới nhớ ra còn đang nấu ăn, “Á!” một tiếng, vội vàng đi cứu vớt.
Lương Húc Thành ôm anh dịch về phía sau, nói: “Để em.”
Nói đoạn chỉnh lại quần áo, sau đó đi ra phía trước Thẩm Quân, múc món ăn đã chẳng rõ hình thù gì kia ra, để nồi xuống, bắt đầu làm món khác.
Thẩm Quân ở bên cạnh hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”
Lương Húc Thành nhìn chân anh đứng hơi dạng ra sau cơn mây mưa, đáp: “Không cần, anh đi nghỉ trước đi.”
Thẩm Quân không chịu, khăng khăng đòi đứng cạnh xem hắn xào rau. Lương Húc Thành bó tay, đành phải hôn anh: “Ngoan, khó chịu thì bảo em, em bế anh vào phòng.”
Thẩm Quân đỏ mặt lườm hắn: “Anh còn lâu mới yếu ớt thế, nếu muốn nghỉ thì tự anh cũng về phòng được.”
Lương Húc Thành nhìn anh, thoáng cau mày, xoay người bắt đầu nấu nướng.
Tay nghề hắn thành thạo, dùng dao rất khéo, Thẩm Quân quan sát rồi hỏi: “Bình thường em hay tự nấu cơm lắm hả?”
“Ừm.”
Thẩm Quân bất chợt đưa tay ôm lấy hắn từ đằng sau, mềm giọng hỏi: “Sau khi họ hàng đón em đi, họ có đối tốt với em không?”
Lương Húc Thành hôn lên gương mặt anh, ôm lấy anh, đang định hành động thì chợt phát hiện trên bệ bếp có mấy trái dưa leo đã gọt vỏ.
Hắn đưa tay cầm lấy một trái, Thẩm Quân nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vội vàng nói: “Không được! Ư…”
Lui mình ra khỏi người anh, hắn cầm trái dưa leo nhẵn bóng, nhét vào cửa sau của Thẩm Quân.
Cảm giác ớn lạnh khiến Thẩm Quân thốt lên, kế đó động tác thọc rút mãnh liệt phía sau lại khiến anh không ngừng gào thét…
Lương Húc Thành kề sát trái dưa leo kia, đồng loạt thọc vào. Thẩm Quân không thấy đau rõ lắm, chỉ là một lần ngốn vào cả hai thứ khiến anh không sao thích ứng nổi. Vùng kín căng trướng khó chịu, cùng với khoái cảm còn sót lại từ lần trước, khoé mắt Thẩm Quân cay cay, bật khóc.
Thấy anh khóc hết sức tủi thân, nội tâm Lương Húc Thành chợt nghẹn lại, cũng không cử động nữa, vội vàng hôn và liếm hết nước mắt của anh, xoa nhẹ hông anh, đau lòng nói: “Cục cưng đừng khóc… Tại ông xã hết, cục cưng ngoan, là lỗi của ông xã…”
Bị một người kém mình ba tuổi gọi là cục cưng, Thẩm Quân nóng bừng mặt ôm lấy cổ Lương Húc Thành, vừa hôn vừa dụi, lẩm bẩm bảo hắn đừng nói nữa.
Lương Húc Thành thở dốc thật sâu, không lên tiếng. Thẩm Quân biết hắn nhẫn nhịn khó khăn, hơn nữa vùng kín cũng bắt đầu rạo rực, cảm giác khó chịu trước đó đã đỡ hơn nhiều, cửa mình như đang đón nhận hai “cây hàng” một nhỏ một lớn. Kích thích chưa từng có khiến anh bất giác muốn nếm thử cảm giác này, bèn nhẹ nhàng cựa mông, nhỏ giọng nói: “Ông xã… Bên dưới ngứa quá… Muốn được cậu nhỏ gãi… Ư haa…”
Lời anh vừa nói ra, sao Lương Húc Thành còn nhẫn nhịn được nữa? Hắn bế anh lên bệ bếp, hạ bộ thoắt động, đồng loạt đẩy vào thật sâu cùng trái dưa leo kia. Từ nơi cửa mình của Thẩm Quân chảy ra dòng nước, dọc theo đùi anh đến ngang hông hắn, cũng chẳng biết là nước từ dưa leo hay là nước ứa ra từ vùng kín Thẩm Quân.
Thẩm Quân rên rỉ không ngừng, Lương Húc Thành cứ thế đưa đẩy chừng trăm phát, rất nhanh, dưa leo trong vùng kín bị bộ vị đàn ông sung mãn chèn ép, bất chợt rơi ra ngoài…
Lương Húc Thành chẳng buồn để ý đến trái dưa leo đó nữa, ôm chặt lấy người yêu đã mềm nhũn, gằn nhẹ, bắt đầu dốc toàn lực cày cuốc, lại một lần nữa làm Thẩm Quân tới mức xuất tinh. Cửa mình phía sau cũng không chịu nổi khoái cảm, thình lình ứa ra ồ ạt dịch lỏng, thấm ướt sũng vật đàn ông lún trong cơ thể. Lương Húc Thành bị kích thích khiến tinh quan thất thủ, gần như cùng lúc đó, nước dâm và tinh dịch bắn vào nhau. Sau khi phóng thích, cậu nhỏ hơi mềm đi như ngập trong vũng lầy, trực tiếp tuột ra ngoài…
Thẩm Quân đã xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu. Cơ thể anh thoáng run, nín thinh cắn đầu ngón tay. Thế nhưng Lương Húc Thành lại nhìn khuôn miệng quyến rũ của đối phương một cách mê đắm, cổ họng nuốt xuống, giọng nói khàn đục: “Cưng ơi, anh biết không? Cửa sau của anh bị em chịch cho chảy nước, thực tình còn nhiều hơn cả đàn bà lúc đạt cực khoái nữa…”