Như thể làm vậy, mình sẽ có thể trở thành người anh thích.
***
Thẩm Quân cực kì khó chịu, bấy giờ tay vẫn đang bị Lương Thúc Thành ấn vào nơi tiếp xúc giữa cửa mình và gốc dương v*t hơi mềm xuống của đối phương, vùng kín bị ép nhét vào nửa phần bìu tinh, trở nên vừa căng vừa chật. Ngặt nỗi Lương Húc Thành vẫn chưa chịu tha cho anh, hỏi tiếp: “Ban nãy anh gọi em là gì? Gọi lại lần nữa.” Nói đoạn càng húc mạnh hạ bộ vào thân dưới anh, Thẩm Quân cảm thấy nếu mình còn không nói, hắn sẽ nuốt chửng mình vào bụng mất.
Nhưng hai tiếng “Ông xã” đó hoàn toàn là lời thốt ra lúc cơn say nhục dục đạt cao trào nhất, bấy giờ vẫn còn lí trí, bảo anh làm sao nói ra được chứ?
Thẩm Quân cúi đầu cắn lên vai Lương Húc Thành, thở hắt đáp: “Hừ… Em làm sao thế… Nếu không phải em dữ với anh quá, còn lâu anh mới… Ưmm!”
Lương Húc Thành ngậm lấy nhũ hoa trước ngực anh, thì thầm: “Em dữ với anh thế nào?”
Thẩm Quân càng nghe càng tủi thân, cựa mông muốn thoát khỏi cậu nhỏ của hắn. Nhưng anh vừa cử động, đối phương lại áp sát anh hơn, bộ vị đàn ông trong cơ thể cũng cứng hơn hẳn. Thẩm Quân bĩu môi nói: “Em cậy mình khoẻ mà bắt nạt người già như thế, còn bảo là không dữ à?”
Lương Húc Thành nhả đầu v* nhỏ xinh đã ngẩng cao trong miệng ra, dang hai cánh tay rắn chắc bế Thẩm Quân lên. Sức nặng khiến hai bìu hắn trượt khỏi cửa mình anh, dương v*t cũng rút ra đôi chút, nhưng Thẩm Quân có thể cảm nhận được sự thay đổi của khối dục vọng trong cơ thể đó.
Lương Húc Thành nhìn Thẩm Quân nói: “Cưng ơi, lỗ nhị của anh còn dữ hơn em nữa kìa, anh có biết mỗi lần bị anh sít chặt, em phải nhẫn nhịn khổ lắm không?!”
Dứt lời, mũi tên đã lên cung lao vụt vào điểm đích. Thẩm Quân cao giọng rên rỉ, kế đó nắm chặt tay, thụi vào cơ ngực căng đầy sức sống của đối phương. Anh phát âm không rõ: “Khốn kiếp! Khốn kiếp… Aaa…”
Lương Húc Thành hoàn toàn chẳng có cảm giác với cú đấm của anh, bế Thẩm Quân đi tới đi lui trong phòng khách mà làm tình, khắp phòng khách đều là dịch thể dâm dục và hơi thở mờ ám của họ…
Từ đấy về sau, hai người xác lập quan hệ. Lương Húc Thành vốn định để Thẩm Quân đến ở chung với mình, nhưng anh không đồng ý. Anh thích Lương Húc Thành, nhưng sống chung quá nhanh như thế không mang lại cảm giác an toàn cho anh. Anh hoàn toàn có thể ở chung với hắn, nhưng không thể bỏ nhà mình đi được. Không ai biết trước được ngày mai, ngộ nhỡ giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, anh sẽ không còn nhà để về nữa.
Không phải anh không tin Lương Húc Thành, chỉ là trong mắt anh, tình yêu của họ vẫn chưa đến mức ổn định, anh cần phải tạo cho mình cảm giác an toàn.
Khi ấy Lương Húc Thành đã im lặng rất lâu, nhưng cũng chẳng nói gì cả, dẫu sao bất kể thế nào, chỉ cần Thẩm Quân có thể ở bên hắn, thì tất thảy những thứ khác, hắn đều có thể chiều anh.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép anh rời khỏi mình nữa. Lần này chắc chắn sẽ giữ chặt bên người.
Sau khi yêu nhau, chuyện gần gũi của cả hai vô cùng thoải mái. Một người mới “bóc tem”, một người đã luôn nhung nhớ người kia nhiều năm, sau khi ở bên nhau càng chẳng thèm kiêng dè gì, hôm nào cũng muốn quất nhau một trận. Đôi lúc chỉ mới xa nhau nửa ngày, hai người về nhà gặp nhau mà tưởng như xa cách rất lâu, chỉ hận không thể phịch chết người kia, hoặc là bị người kia phịch chết. Hoà quyện vào nhau, có thể nói như chìm trong hũ mật.
Thật ra Thẩm Quân rất thích nghe Lương Húc Thành kể chuyện trước đây, dù sao hồi đó anh cũng chẳng hiểu nhiều về hắn.
Nhưng hình như Lương Húc Thành không thích nhắc lại những gì đã qua, hắn chỉ giải thích cái tên của mình cho anh. Vốn dĩ tên hắn là Lương Húc, hồi đó viết chữ Thẩm Húc lên sách giáo khoa, chỉ là trò đùa khi bản thân hắn nảy sinh tình cảm khác thường với anh. Hoặc có thể nói rằng, hắn muốn xem phản ứng của Thẩm Quân khi lấy họ của anh ra ghép với tên mình để trêu, không ngờ anh lại coi Thẩm Húc là tên thật của hắn.
Lương Húc Thành đưa đẩy vài chục phát, rốt cuộc buông tha đôi môi anh, trả lại cho anh hô hấp.
Nhưng bàn tay bên dưới lại chợt siết mạnh bờ mông nở nang của anh, hắn đỏ mắt banh rộng mông anh ra, để lộ cửa mình đang nuốt nhả không ngừng bộ vị đàn ông hầm hố. Vốn là bông cúc nhỏ e ấp, quãng thời gian này đã bị khai phá đến mức đỏ sẫm, nhưng bên trong vẫn căng chặt như cũ, mỗi lần làm tình, cả hai đều đạt được cực khoái chưa từng có trước đó.
Bấy giờ, rõ ràng cửa mình đã bị giãn căng hết cỡ, nhưng vẫn đang cố gắng sít lại, như thể còn muốn ngốn thêm chút nữa, đúng là vừa tham lam vừa đáng yêu, tựa như sinh ra để cho hắn phịch vậy.
Lương Húc Thành mê đắm nhìn cảnh tượng hai người giao hợp, bàn tay bạnh khe mông Thẩm Quân ra rộng hơn, hạ bộ vồ vập ra vào không ngừng, mỗi lần đều dập mạnh qua điểm nhạy cảm của đối phương. Cuối cùng Thẩm Quân không chịu nổi nữa, khóc lóc phóng tinh, toàn bộ tinh dịch bắn ra, cậu nhỏ đáng thương đã hơi mềm xuống, nhưng khoái cảm phía sau vẫn ngày càng mạnh mẽ, anh lại bị hắn làm đến mức mất tự chủ tiểu ra…
Toàn bộ nước tiểu tuôn xuống dưới bệ bếp, tiếng khóc của Thẩm Quân càng thêm nhão nhoét: “Hu hu hu… Hu hu đừng… Đừng mà… Xấu hổ quá… Ông xã tha cho anh đi… Hu hu ông xã… Đã, đã làm bẩn hết bếp rồi… Dừng… Dừng lại đi… Hu hu hu…”
“Hưm… Chặt quá… Thả lỏng nào cưng, không bẩn tí nào hết, ông xã rất thích!” Vùng kín thoáng chốc sít lại khiến Lương Húc Thành bắn ra một dòng tinh, vội kìm nén lại, vỗ mạnh lên cánh mông đã nhuốm hồng trước mặt, gằn khẽ, “Bây giờ làm sao mà dừng lại được, cục cưng ngoan đừng sít nữa, hưm… Mau để ông xã làm nốt nào…”
Thẩm Quân nghẹn ngào lau nước mắt: “Khốn… Khốn kiếp… Aaa!”
Nhân lúc anh thả lỏng, Lương Húc Thành đột ngột giữ mông anh thúc vào. Ban đầu vẫn còn đưa đẩy nhẹ nhàng, thấy Thẩm Quân bắt đầu say tình rên rỉ, hắn nhếch môi, bất chợt rút cây hàng cỡ mười chín centimet ra ngoài, chỉ để lại một nửa chỏm đầu nơi cửa mình e ấp. Bên trong Thẩm Quân bỗng nhiên trống vắng, ngay lập tức, Lương Húc Thành lại dùng toàn lực dập cả cây hàng cường tráng của mình vào trong, chỉ còn lại hai bìu kề sát bên ngoài. Kế đó lặp lại động tác, rút ra toàn bộ rồi dập vào lún cán, khiến Thẩm Quân không ngừng run rẩy khóc lóc.
“Ư hư a… Ông xã đâm chết anh mất… Hu hu hu hu… Aaa… Ông xã nhỏ dữ quá… Sắp đâm thủng anh rồi… Ư a! Đừng đâm vào đó… Aaaa…”
“Hưm… Lỗ nhị của anh chặt quá, lỗ nhị sít chặt ông xã nhỏ như thế… Có thích ông xã nhỏ không nào? Có thích cây hàng của ông xã không?!” Lương Húc Thành thở sâu, hắn chỉ hận không thể dùng hết sức mình để chịch Thẩm Quân, chịch cho cái người trên thân chỉ còn khoác mỗi tạp dề này phát khóc, chịch đến khi anh phải cầu xin tha thứ, không bao giờ bỏ rơi hắn nữa.
“Thích… Rất thích ông xã nhỏ… Aaa! Rất thích cây hàng của ông xã, vừa to vừa cứng… Còn biết ức, ức hiếp anh nữa… Haaa!”
“Em cũng thích anh lắm, cưng à…” Hắn lại thúc mạnh vào.
“Aaa… Tuyệt quá đi… Hư a… Sắp bị ông xã chịch chết rồi… Aaaa… Chậm, chậm một chút… Aaaaa…”
Ngắm cơ thể trần truồng của Thẩm Quân dần hồng lên sau mỗi cú thúc, hơi thở của Lương Húc Thành ngày càng nặng. Hắn cắn vào vùng cổ trắng muốt của Thẩm Quân, hạ bộ bắt đầu thọc rút bằng một tốc độ trước nay chưa từng thấy, vồ vập đến mức Thẩm Quân chẳng còn nói được câu cú đầy đủ, chỉ có thể rên rỉ đứt quãng.
Cứ như vậy, hắn đè anh lên bệ bếp đưa đẩy trăm phát, rốt cuộc cũng không chịu được nữa, tinh dịch nóng hổi ồ ạt tuôn trào bên trong.
Hắn giữ lấy cơ thể đang cố gắng ngọ nguậy của Thẩm Quân, bộ vị đàn ông ùa vào chẳng chừa bất kì một kẽ hở, bên trong tràng đạo trơn trượt và căng chặt, mặc sức phóng thích.
Mỗi một dòng tinh điên cuồng bắn vào bên trong, đều khiến hắn nảy sinh ảo giác có thể làm cho Thẩm Quân mang thai. Hắn vừa đè mông Thẩm Quân ra bắn, vừa nâng anh – bấy giờ đã khóc thành tiếng vì kích thích quá độ lên hôn. Bên dưới yêu thương xoa nhẹ đôi mông trắng muốt căng mọng, như để an ủi phần nào.