Ranh Giới – Chương 62: Nơi hoàng hôn ở lại – Botruyen

Ranh Giới - Chương 62: Nơi hoàng hôn ở lại

Chúng tôi hội ngộ với nhóm anh Toàn tại địa điểm đã hẹn. Trời đã ngớt mưa. Mọi người vui vẻ dùng bữa và say xưa buôn chuyện trên trời dưới biển. Có vẻ vấn đề của tôi đã được tháo gỡ nên không khí gặp nhau lần này vui vẻ và thoải mái hẳn lên. Chỉ có điều…

– Anh Hiếu! Có vấn đề gì vậy?

Giữa bữa ăn, thấy tôi cứ ngồi trầm tư. Lê Chi liền quay sang hỏi.

– À không! Không có gì! – Tôi nở một nụ cười gượng gạo. Mắt vẫn len lén nhìn xuống chiếc điện thoại.

Nãy giờ nhắn mấy tin mà không thấy nàng hồi âm. Khiến tôi bồn chồn đứng ngồi không yên. Mặc dù đã thống nhất là nàng sẽ chủ động liên lạc. Nhưng mà tôi không thể kìm lòng mình được.

– Tóm lại là anh hơi bị nể các chú đấy! – Anh Toàn nhấp ngụm bia, cười ha hả.

– Có gì đâu anh, khó khăn sinh ý tưởng, thời thế tạo anh hùng mà! – Lâm cũng cười khoái chí.

– Nói chung tính toán cặn kẽ đến vậy thì anh cũng bái phục! – Anh Toàn với chai bia rót tiếp.

– Mọi thứ sẽ đổ bể hết nếu không có sự trợ giúp đắc lực của Tiên và Chi. – Sơn quay sang hai bạn ấy gật đầu tri ân.

– Tiên là chủ yếu chứ em có tham gia gì đâu, kế hoạch là của các anh mà! – Lê Chi tủm tỉm.

– Nhưng thú thật là cho đến giờ tớ vẫn chưa hoàn hồn. – Tiên lè lưỡi.

– Nếu như má Ngọc không gõ cửa mà đứng ngoài nghe ngóng thì tớ không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

– Tóm lại là cu Hiếu nhà ta biểu lộ xúc cảm hơi thái quá, rút kinh nghiệm lần sau nhé! – Hòa phì cười.

– Có lần sau nữa sao? – Lâm trố mắt.

– Tớ thiết nghĩ cậu nên xăm nốt một bên mắt nữa cho cân.

– Thế à! Vậy thì cái răng cửa lung lay của cậu, cũng nên cho nó bay hẳn cho khỏi bứt rứt nhỉ! – Lâm dứ dứ nắm đấm về phía Hòa.

– Thật tiếc vì các anh không theo nghiệp diễn viên! – Nhi vốn ít nói mà cũng hào hứng tham gia vào.

– Ờ, bọn anh cũng đang tính sau vụ này sẽ ra Bắc thi thêm sân khấu, dù sao thì điện ảnh Việt Nam vẫn chưa có phim hành động nào ra hồn! – Hòa nháy mắt.

Tất cả cùng bật cười. Chỉ có tôi là đầu óc vẫn đang vất vưởng đâu đó. Nhưng cũng phải cố cười gượng theo không mọi người lại nghĩ ngợi.

– Các anh định khi nào ra Bắc? – Chi quay qua Sơn hỏi.

– À, bọn anh dự tính ngày mai.

– Buồn nhỉ?

– Sao mà buồn? Còn gặp nhau nữa mà! Kế hoạch khám phá miền Bắc vẫn đang đợi tất cả mọi người!

– Biết khi nào mới sắp xếp được, bọn em và cả anh Toàn cũng bận, chắc phải gần tết hoặc hè quá!

– Bất cứ khi nào! Tụi này sẽ thay Hà Nội tiếp đón nhiệt tình các bạn! – Lâm hào hứng.

– Nào, cùng đồng khởi cái nữa đi! – Hòa nâng cốc bia lên khởi xướng.

– Dzô, hết nhé!

Mọi người cùng nâng cốc và uống…

Bỗng có tiếng chuông reo, tôi ngừng uống. Điện thoại mình đang báo có cuộc gọi đến…

Tôi mừng quýnh đặt vội cốc bia xuống. Chộp lấy chiếc điện thoại, rồi vội bước ra ngoài lan can.

– Sao giờ mới gọi, làm anh đợi mãi!

– Anh nào? Mẹ đây!

Tôi giật mình nhìn lại số.

– Chết nhầm, con… lại cứ tưởng… bạn con! – Tôi lắp bắp, mặt đỏ tía tai.

– Tưởng cái gì mà tưởng! Con đang ở đâu?

– Dạ…! Con đang ở chỗ trọ, con vừa đi học về.

– Làm gì mà mấy ngày không thấy gọi cho mẹ?

– Dạ, đầu năm lịch học cũng kín, con xin lỗi.

– Cuối tuần này có về không?

– Cuối tuần này ạ?

– Ừ!

– Vâng! Chắc là có ạ! – Tôi ngập ngừng.

– Ừ, thu xếp về, cuối tuần bà ngoại và các cậu lên chơi!

– Con biết rồi ạ, thế tình hình mẹ ra sao rồi?

– Cảm ơn anh! Tôi khỏe, đi làm từ hôm qua rồi!

– Vậy ạ! Thế thì tốt quá, dì Thúy vẫn ở nhà mình chứ!

– Có mỗi ông con thì tít mít, không ở thì mình tôi xoay sở ra sao?

– Thôi mà mẹ! – Tôi bối rối.

– Cuối tuần con sẽ về mà!

– Ừ!

– Mẹ cố giữ gìn sức khỏe nhé.

– Chẳng giữ thì ai lo?

– Mẹ cứ nói vậy!

– Thôi mẹ nghỉ trưa đây, học hành ăn uống điều độ, đừng có mà thức khuya quá, cấm chỉ game gủng, nghe chưa?

– Con biết rồi! Con chào mẹ!

Tôi nhét điện thoại vô túi rồi chống tay vào lan can, nhìn bâng quơ xuống đường.

***

Sau bữa ăn trưa, anh Toàn tạm biệt chúng tôi để quay lại bệnh viện. Chi, Tiên và Nhi cũng rời đi ngay sau đó. Chỉ còn lại mấy thằng. Ngồi cà kê chuyện trò thêm lúc nữa rồi tất cả lại bắt taxi trở về khách sạn.

– Đại ca, không đi thăm thú tiếp Sài Gòn sao?

– Chúng mày thích thì cứ đi, tao không có tâm trạng!

– Tưởng tâm trạng cậu đã được giải tỏa rồi chứ? – Hòa vỗ vỗ vào vai tôi.

– Gặp Ngọc rồi còn gì mà vương vấn nữa?

– Bao nhiêu cho đủ!? – Tôi khẽ thở dài.

– Thế giờ cho cu Hiếu về khách sạn, anh em mình lượn lờ tí đã nhỉ? – Lâm quay sang Sơn hội ý.

– Đại ca, biết là đại ca vẫn còn vương vấn nhiều điều dở dang, nhưng trong tình cảnh này còn làm gì được hơn nữa. Đi dạo chút cho khuây khỏa nhé! – Sơn tiếp tục thuyết phục tôi.

– Thôi! Tao thấy hơi mệt. Chúng mày cứ đi đi. – Tôi vừa nói vừa tựa lưng vào thành ghế, nhắm nghiền mắt.

Ba thằng nó im lặng nhìn nhau. Chiếc taxi vẫn chầm chậm lăn bánh trên đường, khuất dần vào những dòng xe đông đúc đang xuôi ngược. Trời đã ngớt mưa hẳn…

***

Hội thằng Sơn thả tôi ở khách sạn rồi tiếp tục tranh thủ thăm thú nốt Sài Gòn. Tôi lên phòng tắm táp qua loa, rồi thả người xuống giường chống tay nằm nghĩ ngợi thêm một lúc, chờ đợi thêm một lúc, chờ đợi một tin nhắn, hay một cuộc gọi… và cứ thế thiếp dần đi trong mỏi mòn…

Yêu thương mong manh khiến bàn tay lúc nào cũng chới với vịn vào những hy vọng. Đôi chân đã biết bao lần gục ngã trong mệt nhoài, nhưng vẫn cố gượng dậy, đau đáu hướng về ánh hoàng hôn ấy, luôn luôn cả trong tiềm thức, dĩ vãng, hiện thực, tương lai. Tất cả cho một hành trình chẳng biết bao giờ mới tới điểm kết thúc…

– “Hiếu, ngủ gật sao?”

Một giọng nói thoang thoảng khẽ gọi tôi trong mớ ký ức đang chập chờn trong giấc ngủ.

Tôi vẫn nhắm nghiền mắt. Tôi chẳng muốn đối diện nữa, cứ như thế này nỗi nhớ sẽ lại dâng lên cồn cào hơn gấp bội.

– “Bài báo sẽ không kịp hoàn thành mất!” – Giọng nói có vẻ giận dỗi.

Tôi ti hí mắt ra, thấy mình đang nằm gục xuống bàn. Trên bàn ngổn ngang giấy bút, màu vẽ. Căn phòng quen thuộc ngày nào hiện ra, tuy nhiên chủ nhân của giọng nói và căn phòng này không hiện diện, chỉ có mình tôi… ở nơi khởi đầu này.

“Đừng mơ nữa, anh sợ lắm rồi!” – Tôi lại tiếp tục nhắm mắt. Mỗi giấc mơ nó như một điểm báo gì đó cho tương lai. Tôi đã chiêm nghiệm và nhấm nháp đủ, thế nên tôi sợ phải đối mặt…

Mà cũng chẳng biết là tôi đang mơ hay tự tâm trí tôi suy tưởng trong những hoang mang.

Bởi mọi thứ, vẫn quá mong manh…

-“Hiếu, ghét thật!!” – Giọng nói gay gắt hơn kèm theo một bàn tay đập mạnh vào vai tôi.

Tôi giật mình bừng tỉnh. Thấy mình vẫn đang nằm trên giường của khách sạn. Tôi khẽ thở phào, chắc chẳng dám ngủ nữa đâu!

– #%$&*@!! – Lúc này tôi mới nhận ra chuông điện thoại đang réo liên hồi.

– “Chắc bọn thằng Sơn gọi về!” – Tôi uể oải cầm điện thoại bấm nghe.

– Tao không muốn ăn gì, đừng mua! – Tôi vừa nói vừa ngáp dài.

– Anh nói gì? – Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại khiến tôi giật mình. Nhìn lại số gọi đến, tôi tỉnh hẳn ngủ và suýt nhảy cẫng lên.

– Trời, anh tưởng bọn thằng Sơn!

– Em không hiểu?

– Anh vừa ngủ dậy, đang ngái ngủ nên không xem số! – Tôi mỉm cười.

– Các bạn ấy đi đâu?

– Chúng nó đi chơi rồi!

– Bỏ anh ở lại một mình sao?

– Không, là anh không muốn đi, thôi quay trở lại vấn đề chính! Từ sáng đến giờ anh nhắn tin mà mãi không thấy em gọi lại! Anh sốt ruột quá.

– Em đã bảo để em chủ động gọi rồi mà! Sáng nay bác sĩ qua kiểm tra. Rùi mẹ và dì cứ thay phiên ở trong phòng, anh bảo em phải làm sao?

– Anh hiểu mà, nhưng ngóng đợi thì vẫn phải ngóng thôi. Hôm nay em thế nào?

– Em ổn, nhưng đang có nhiều thứ không ổn… – Giọng nàng trầm xuống.

– Là sao? – Bỗng nhiên tôi cảm thấy bất an kinh khủng.

– Em… em… – Nàng thút thít khóc.

– Nào nào! Không khóc, có gì nói anh nghe!

– Bao giờ… anh… ra Hà Nội?

– Bọn anh định chiều mai.

– Hôm nay… em muốn gặp anh…!

– Sao em bảo…

– Mọi thứ nếu cố thì vẫn được mà anh!

– Nhưng…

– Anh nói chuyện với Tiên nè!

-…

– Alo, hoàng tử đạo chích!

Tôi ngỡ ngàng khi nghe giọng nói của Tiên thật.

– Sao không nói gì? Ngạc nhiên hử? – Tiên cười khúc khích.

– Không… à mà có! Tiên vào đó khi nào thế?

– Tớ vừa mới vào sau khi Ngọc nhắn tin. Đang phải dỗ dành tình yêu của Hiếu đấy, nhưng có vẻ vẫn chưa ổn lắm, cần nguyên lý xúc tác mạnh hơn nữa cho “Định luật love” này.

– Mọi việc như thế nào, xin hai người đừng úp mở nữa.

– Tối nay vào đi! Bọn tớ đã thu xếp rồi, kế hoạch vẫn như cũ ha!

– Không, đừng làm tớ phải lo nghĩ, đưa máy cho Ngọc giùm cái! – Tôi sốt sắng.

– Thôi! Mẹ Ngọc sắp lên rồi, các cậu hội ý đi!

-…

– Alo! Alo!

Tôi chưa kịp nói thêm gì thì Tiên đã tắt máy. Tôi ngồi bần thần nghĩ ngợi một lúc. Chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra nữa. Mọi chuyện cứ xoay tâm trí mình như chong chóng vậy.

Nhưng dù sao có thêm cơ hội gặp nàng trước khi trở về. Tôi còn mong muốn gì hơn nữa.

Tôi lại cầm máy gọi cho Sơn…

***

Đêm đã về khuya, cơn mưa rào cứ liên miên bất tận mãi chẳng biết khi nào mới tạnh. Khiến bầu không khí bao trùm những se lạnh…

– Nản thật, sáng đã mưa rồi, tối lại mưa tiếp, nước đâu mà lắm thế không biết? – Lâm co ro trong chiếc áo mưa, thở dài ngán ngẩm.

– Than thở cái gì? Nhìn mọi thứ tích cực hơn xem nào. Tiếng mưa sẽ át tiếng động, và ít ra tớ với cậu sẽ khó gặp lại thằng cha dân phòng hôm trước! – Hòa đưa tay hứng mấy giọt nước, có vẻ đắc ý.

– Hòa nói chuẩn đấy! Tớ thấy hôm nay có vẻ thuận lợi hơn nhiều. – Sơn vừa rít thuốc vừa nói.

– Nhưng các ông không tính đến việc leo trèo sẽ khó khắn hơn sao? Cành cây trơn, không cẩn thận cái là hạ cánh luôn ấy chứ chẳng chơi. – Lâm lè lưỡi.

– Cái này còn phải xem kỹ năng của đại ca! Đại ca nhỉ?

Tôi không trả lời Sơn, mắt vẫn dõi về phía nhà nàng, trong màn mưa nhạt nhòa.

Cả bốn thằng đứng co ro dưới mái hiên, cũng được hơn tiếng đồng hồ. Mấy thằng gàn tôi, bảo đợi Tiên nhắn tin rồi hãy bắt taxi ra, nhưng tôi không thể chịu được sự chờ đợi. Từ lúc nàng gọi đến giờ là quá đủ rồi, kiên nhẫn làm sao nổi.

Cơ mà tôi cũng đến cảm động muốn phát khóc với mấy thằng trời đánh này. Đang đi chơi, thấy gọi gọi là về, nghe tôi bảo tối nay tiếp tục diễn tiếp kế hoạch hôm qua là đồng ý luôn mà chẳng hỏi han gì. Hay là chúng nó nhìn thấy biểu hiện sắc thái tôi không được bình thường lắm nên cũng chẳng tiện hỏi. Nhiệt tình một cách vô điều kiện vậy.

Mà cả bạn Tiên kia nữa, chỉ là mới quen thôi mà…

– Có tin nhắn, có tin nhắn! – Bỗng Sơn khẽ reo lên.

Cả lũ lại mừng mừng tủi tủi chụm đầu vào xem tin nhắn.

– Hy vọng bác Vina Phone không chơi đểu lần nữa! – Lâm hồi hộp.

– “Ngọc bảo mưa quá, mọi người đừng vào nữa!”

– Gì thế này? – Cả lũ thất thần nhìn nhau.

– Để tao! – Tôi giật lấy điện thoại trên tay Sơn. Nhắn lại cho Tiên.

– “Bảo với Ngọc là mọi người đã ở đây, Hiếu đã ở đây. Và cơn mưa sẽ không thay đổi được gì đâu!”

Nhắn gửi cho Tiên xong, chúng tôi lại tiếp tục chờ. Cũng phải 15 phút sau mới thấy bạn ấy nhắn lại.

– “Vậy thì 45 phút nữa, Ngọc nhắn Hiếu cẩn thận…”

Dòng tin nhắn của Tiên khiến chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Hai người họ hội ý hơi lâu, nhưng mấu chốt vẫn là đồng thuật với sự quyết tâm của chúng tôi. Chỉ cần có vậy. Giờ, sẽ chỉ còn cơn mưa là thử thách cuối cùng mà thôi…

***

Diễn biễn kế hoạch vẫn như tối hôm qua. Lâm với Hòa đứng cảnh giới, tôi với Sơn sẽ thực hiện việc đột nhập. Chờ thêm khoảng hơn 40 phút, chúng tôi bắt đầu thực hiện.

Để tiện việc leo trèo, tôi và Sơn phải cởi bỏ áo mưa. Hai thằng ướt như chuột lột ngồi vắt vẻo trên cây.

Nhờ có cơn mưa mà người đi qua lại đoạn ngõ này cũng ít hơn, có chăng thì cũng đi vội vã. Thế nên công việc của Hòa và Lâm hôm nay nói chung là nhàn hạ hơn rất nhiều. Chỉ có tôi và Sơn là vất vả hơn gấp bội, vì cành cây… đúng là nó trơn thật.

– Đại ca, cẩn thận nhé! – Sơn tỉ mỉ dặn dò tôi.

– Yên tâm đi! – Tôi vừa vuốt nước mưa trên mặt vừa trấn an nó. Sau đó bắt đầu trườn dần men theo cành cây. Lần này tôi phải buộc thêm một đoạn dây vào lưng, đầu kia Sơn giữ, để lỡ có ngã lộn cổ thì thằng Sơn sẽ cố gắng giảm thiểu tốc độ rơi tự do của tôi. Đó chỉ là trên lý thuyết, còn thực tế thì cũng chẳng biết là nó giảm thiểu được, hay là hạ cánh luôn cùng với tôi.

Tuy nhiên đã đến thời điểm này, thì mọi diễn biến may rủi và nguy hiểm, tôi đâu còn màng nữa.

Mưa càng lúc càng dày, tôi mím chặt đôi môi tím tái vì ướt lạnh. Cố gắng bấu chặt vào cành cây và nhích từng mi-li-mét một. Thằng Sơn chắc cũng đang hồi hộp không kém.

-“Ối!” – Bỗng tôi bị trượt tay, cả người xoay sang một bên.

– “Đại ca!” – Thằng Sơn la hoảng.

Tôi cố quắp chặt chân và cả hai cánh tay vào cảnh cây, nhưng giờ đang ở tư thế lộn ngược. Tôi thở hổn hển, tim đập thình thịch. Xém chút nữa là tiêu đời.

Tôi nghiến răng, cố xoay người trở lại. Cành cây rung lắc mạnh khiến những giọt mưa đọng rớt rào rào xuống đất.

– “Đại ca, từ từ đã!!” – Chợt Sơn nạt khẽ.

Tôi vội án binh bất động, vẫn trong tư thê lộn ngược.

Một chiếc xe từ đầu ngõ đi vào, chiếc xe lăn bánh chậm rãi. Và từ từ đỗ… trước cửa nhà nàng. Ngay phía dưới tôi.

– “Cái quái gì thế này?” – Tôi thầm kêu khổ. Nhìn về phía Sơn, thấy nó đưa ngón trỏ lên miệng.

Một người tài xế trung tuổi cẩm ô đi ra mở cửa sau cho một người bước ra.

Tôi không thể nhìn rõ là ai, vì ở ngay trên đầu họ và chiếc ô đã che khuất mất tầm nhìn.

– Kính coong! – Tiềng chuông cửa khẽ ngân vang.

Tôi vẫn cố bám trên cánh cây, im thin thít, chân tay mỏi rã rời.

Một lát sau có người ra mở cửa.

– Huy à con? Sao qua muộn vậy? – Là giọng của mẹ nàng.

– “Nhật Huy?? Hắn đến đây làm quái gì vào giờ này?” – Tôi sửng sốt, tim lại đánh trống trong lồng ngực.

– Con bận việc quá nên giờ mới qua được, thấy bảo hôm nay Ngọc không ăn được gì nhiều, nên con mua ít đồ ăn, toàn những món Ngọc thích! Ngọc đã ngủ chưa má?

– “Má!” – Nghe đến từ đó tôi suýt nữa hụt tay. Cố trấn tĩnh để gượng lại, nhưng trong lòng thì hoang mang tột độ.

– Trời! Sao phải vất vả vậy, mà Ngọc vừa mới ngủ, chẳng biết sao hôm nay nó bỏ ăn. Ép hoài không được. Thôi con cứ vào nhà đã kẻo ướt mưa.

– Dạ!

Nhật Huy theo mẹ nàng đi vào trong nhà, người lái xe chui vào xe đóng cửa. Tôi ngoảnh nhìn về phía Sơn, qua anh đèn đường nhập nhoạng giữa những tán lá, thấy vẻ mặt nó cũng hoang mang không kém.

Nửa đêm đến mà mẹ nàng vẫn mở cửa cho gã, nghe cách xưng hô thân mật thì mặc định như kiểu người nhà. Rõ ràng qua mọi chuyện đã xảy ra, Nhật Huy đã tiến một bước rất dài, và tôi cũng “đóng góp” một phần không nhỏ trong đó nữa.

– Soạt!!! – Đang mãi nghĩ ngợi mông lung, chân vô tình nới lỏng khiến bị vuột khỏi cảnh cây. Tôi giật mình bấu chặt tay, và từ tư thế lộn ngược, thành tư thế cheo leo kiểu đẩy xà đơn.

– Rào rào!! Lộp bộp – Những hạt mưa đọng rớt xuống nóc xe.

– Cạch! – Cửa xe mở ra.

– “Chết rồi!” – Tôi thầm la hoảng, chỉ một phút lơ đễnh mà nguy cơ bại lộ đã gần kề. Tôi nhắm tịt mắt lại.

– “Vậy là xong!” – Lúc này chỉ tôi cũng chỉ còn biết phó cho mặc số phận muốn tới đâu thì tới…

– Bụp!! – Chợt nghe một tiếng khô khốc vang lên phía dưới.

– Hai thằng kia! Đứng lại! – Tiếng người lái xe hét váng lên. Rồi tiếng bước chân dồn dập, tôi mở mắt ra, thấy người lái xe đang chạy ra phía đầu ngõ.

– “Hòa Lâm ơi, đêm nay hai cậu lại là chúa trời rồi!” – Tôi mừng rơn, rồi lấy hết sức bình sinh đu lên. Giờ mới thấy cái sự tập gym nó thật hữu ích, ít ra trong hoàn cảnh này.

Quắp được chân lại cành cây rồi, tôi lại tiếp tục gồng mình dướn người lên, Sơn cũng kéo mạnh dây trợ lực. Trong giây lát tôi lại trở về tư thế cũ. Tôi vội vã bò trở lại về phía Sơn.

– Đại ca, trèo lên, nhanh!- Vừa trở lại, nó đã thúc tôi luôn.

Hai thằng vội vã trèo lên cao nữa, để khuất hẳn tầm nhìn phía dưới.

Vừa yên vị thì có tiếng mở cửa.

– Chuyện gì thế? – Giọng Nhật Huy.

– Dạ! Tự nhiên có hai thằng oắt con trời đánh nào ném viên gạch vào đuôi xe. – Người lái xe vuốt nước mưa, quay trở lại, làu bàu. Rồi cúi xuống xăm soi phía nắp cốp xe.

– Có sao không?

– Hơi móp tí, cậu chủ ạ!

– Chúng nó đâu?

– Chúng nó chạy nhanh quá em đuổi không kịp!

– Gì vậy con? – Mẹ nàng cũng bước ra hỏi.

– Dạ, tự nhiên có mấy đứa trẻ ranh ném đá vào xe má à!

– Chết thật, có sao không con?

– Không sao đâu má!

– Chắc là mấy lũ bụi đời vất vưởng, hết việc để làm đây mà!

– Dạ, thôi con về đây má, chắc em ý đã ngủ say rồi!

– Con lặn lội đêm hôm mưa gió mua đồ ăn qua mà… cái con bé này… thật là! – Mẹ nàng buông giọng trách móc.

– Không sao đâu má! Có lẽ con hơn vô duyên thôi, tầm này cũng muộn rồi, lại đến phá đám giấc ngủ. – Nhật Huy cười ha hả.

– Ừ, thôi con về nghỉ đi, mai mẹ sẽ hâm nóng lại đồ ăn, ép nó ăn bằng hết thì thôi.

– Vâng! Thôi má vào nhà đi ạ.

– Ừ, khổ thân con!

– Con đã bảo không sao mà! Con chào má!

Người tài xế mở cửa xe cho Nhật Huy. Sau đó bước vào xe. Chiếc xe quay đầu rồi lăn bánh đi. Mẹ nàng đứng nhìn theo một lúc rồi cũng trở vào nhà, đóng cửa.

Tôi với Sơn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

– Hòa, Lâm!! Yêu hai cậu nhất! – Sơn đập tay đánh bốp, ra vẻ khoái chí.

– Thế… giờ… sao? – Tôi xoa hai tay rồi áp vào má, run lập cập.

– Lỡ rồi, tiếp tục làm tới chứ sao nữa đại ca!

– Nhưng tao vẫn chưa hết hãi! – Tôi lè lười.

– Thế thì về nhé!

– Không! – Tôi nhăn mũi, cười.

– Vậy thì chờ thêm lát nữa, cho mẹ Ngọc ngủ đã.

– Ừ… hơ…hơ… hắt….

– Xoẹt..! – Sơn vội đưa tay bịt mũi ngăn tôi hắt hơi.

– Khiếp quá đại ca! – Nó vừa than vãn vừa chùi đống nước mũi tôi vừa xổ vào tay nó vào cây.

– Chắc tao muốn ốm trở lại mất! – Tôi vừa quệt mũi vừa thở dài.

– Xong vụ này cho đại ca ốm luôn cả tháng cũng được. – Nó cười nhăn nhở.

***

Đơi thêm gần tiếng đồng hồ nữa. Tôi mới dám hành động tiếp. Lần này kỹ năng đã qua chút tôi luyên nên có vẻ nhuần nhuyễn hơn. Nhưng cũng phải khá vất vả, tôi mới yên vị đứng ở lan can nhà nàng.

Tháo sợi dây ra cho Sơn thu hồi lại. Vuốt những giọt mưa bết trên tóc và mặt, hít một hơi thở sâu, tôi rút chiếc điện thoại được bọc cẩn thận trong túi ni lông ra nháy máy cho Tiên.

– Trời ơi! Ướt hết rồi nè! – Tiên rón rén mở cửa, ngó ra, thấy điệu bộ của tôi. Bạn ý khẽ la lên.

– Tất nhiên! – Tôi nhún vai, cố làm ra vẻ bình thản nhất có thể dù đang run lẩy bẩy.

– Vào nhanh đi, các cậu cứng đầu thật! – Tiên lôi tôi vào phòng rồi cẩn thận đóng cửa lại.

Trong phòng vẫn đang tắt điện tối om. Tôi chưa kịp định thần thì một cánh tay ôm chặt cứng lấy mình…

– Lần này thôi nhé anh, chỉ một lần này nữa thôi! – Nàng thút thít khóc, áp má vào tấm lưng ướt sũng của tôi.

– Ai rủ người ta vào vậy? – Tôi gỡ cánh tay nàng ra, xoay người lại ôm lấy nàng. Cảm giác bùi ngùi với khóe mắt cay cay.

– Em đứng từ trong nhìn ra mà muốn đứng tim, em xin lỗi, em xin lỗi!

– Thôi nào, mọi thứ đã ổn rồi và anh đang ở đây! – Tôi dịu dàng lau nước mắt cho nàng.

– Lúc nãy anh Huy và mẹ Ngọc lên gọi cửa, mà bọn tớ không dám trả lời! Coi như đã ngủ say rồi, sợ thật. – Giọng Tiên có vẻ vẫn chưa hết hoảng.

– Vậy bạn nên điều chỉnh âm lượng một chút. – Thấy Tiên hơi lớn giọng, tôi vội nhắc.

– Ừ, hai người tâm sự nhé! – Tiên vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài.

– Vẫn đang mưa mà! – Tôi vội ngăn lại.

– Đã xem dự báo thời tiết, nên tớ chuẩn bị món này rồi! – Tiên bật chiếc ô ra.

– Cảm ơn Tiên, Sơn đang dầm mưa ngoài đó, ra đấy tâm sự cho nó đỡ lạnh! – Tôi mỉm cười.

– Diễn kịch câm thôi, ai dám nới chuyện! – Tiên cũng phì cười, rồi bước hẳn ra ngoài đóng cửa lại.

Chỉ còn tôi với nàng trong phòng. Tôi dìu nàng đi lại ngồi xuống giường.

– Anh vào nhà tắm lấy khăn lau qua người kẻo cảm lạnh. – Nàng vừa vuốt nước trên tóc tôi vừa giục.

Tôi khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, rồi lần mò vào nhà vệ sinh. Cởi áo, vắt nước, rồi lấy khăn lau người. Sau đó quay lại giường. Ngồi xuống và kéo nàng vào lòng.

– Hôm nay bỏ ăn đúng không? – Tôi nghiêm giọng.

– Sao anh biết?

– Nghe mẹ và Huy đối thoại rồi.

Nàng lặng thinh, khẽ ngả đầu vào vai tôi.

– Vậy là thất hứa lần một nhé! – Tôi véo nhẹ lên má nàng. Chợt cảm nhận những dòng nước mắt đang lăn dài.

– Sao nào, đừng khóc nữa. Có gì nói anh nghe! – Tôi sốt sắng.

– Anh ơi….

– Anh đang nghe đây.

– Em sắp phải đến một nơi rất xa. Hoặc là chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể đi chung một con đường được nữa! – Giọng nàng hơi nghẹn.

– Gì chứ? Anh không hiểu? – Tôi xây xẩm mặt mày khi nghe nàng nói vậy.

– Mẹ em đang ép em sang Hà Lan với dì, và một lựa chọn nữa nếu muốn ở lại, là phải đính hôn với anh Huy. Giờ em không biết phải làm sao nữa?

– Em nói thật chứ? – Tôi gần như nhảy dựng lên.

– Nhưng em còn đang đi học cơ mà, cái gì mà đính hôn chứ?

– Mẹ bảo đính hôn trước rồi ra trường thì cưới nếu lựa chọn phương án hai! – Nàng tiếp tục nức nở.

Có vẻ như mẹ nàng đang muốn dồn nàng vào sự sắp đặt này.

– Lựa chọn nào thì cũng phải xa anh! Lựa chọn nào thì cũng phải xa anh… sao lại thế, sao lại thế…? – Trong nghẹn ngào, nàng liên tiếp lặp lại những câu hỏi.

Tôi vội đưa tay bịt miệng nàng.

– Đừng nói nữa! Em đã trả lời chưa?

– Lựa chọn nào cũng đẩy chúng ta về hai hướng khác nhau! Anh nghĩ giải pháp nào sẽ là ổn cho tất cả? Em đâu có thể trả lời… mà cũng không thể trả lời được, anh ơi!

– Nghe anh này, kể cả em sang Hà Lan, hay đính hôn với Nhật Huy, thì kết quả cuối cùng em cũng vẫn phải lấy anh ta. Tin anh đi. Anh nghĩ kế hoạch này là Nhật Huy đã tư vấn cho mẹ em rồi.

– Em cũng nghĩ vậy! Nhưng… nhưng tại sao anh lại đem kỷ vật em tặng anh cho Huy? Tại sao chứ??? – Nàng khá gay gắt.

– Sao em biết? – Tôi thêm lần nữa bối rối.

– Em đang hỏi anh! – Nàng nghiêm giọng.

– Chuyện còn dài, đó là một sai lầm. Nhưng nếu em đồng cảm với tâm trạng của anh khi ấy, em sẽ hiểu! – Tôi lại kéo nàng vào lòng.

– Bây giờ quay lại vấn đề hiện tại nhé! – Tôi nâng cằm nàng lên.

– Thực tế gia đình em vẫn đang khủng hoảng. Mẹ em muốn em đi tới một nơi xa, hoặc ràng buộc cái gì đó. Để khuây khỏa, và để… quên anh! Em hiểu chứ?

– Vâng.

– Giờ nếu phải lựa chọn, ta nên chọn cách trì hoãn việc em đính hôn với Nhật Huy trước tiên!

– Nghĩa là…

– Em sẽ sang Hà Lan.

– Không, khoảng cách hàng nghìn cây số đã là quá đủ. Giờ nửa vòng trái đất, em làm sao chịu được! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.

– Một vòng trái đất cũng chẳng thành vấn đề. Anh hứa là anh sẽ tìm bằng được em, dù ở bất cứ nơi đâu, và bất kỳ giá nào. Đừng nghĩ mọi thứ đã là tồi tệ, tất cả cũng chỉ là thử thách mà thôi. – Tôi vừa nói nói vừa vuốt nhẹ mái tóc nàng.

Nàng im lặng không nói gì thêm, có lẽ nàng vẫn còn rất hoang mang.

– Dì đã dự định ngày chưa?

– Em không biết, nhưng làm thủ tục chắc cũng lâu.

– Rồi, vậy thì mọi thứ sẽ như anh đã tính đi. Giờ quan trọng nhất vẫn là sức khỏe. Và anh cũng cần em bản lĩnh lên.

– Dạ!

– Từ giờ trước lúc em đi, anh sẽ thu xếp vào thêm một lần nữa.

– Nhưng mà…

– Còn gì nữa?

– Dì đang tính đưa em và mẹ về Đà Lạt nghĩ dưỡng mấy tháng. Bởi không khí trong nhà vẫn còn đang nặng nề quá.

– Trời, lại còn thế nữa. Bao giờ?

– Chắc qua 49 ngày bố em.

– Cũng chẳng sao, Đà Lạt thì Đà Lạt. Có khi về đó, cơ hội gặp nhau lại càng thuận lợi hơn.

– Anh nghĩ vậy thật sao?

– Anh đang ở đây, trước đó em có bao giờ mơ tới điều này chưa?

– Đã từng mơ, khi chúng ta chưa gặp lại nhau! Có lẽ em tự huyễn hoặc mình trong nỗi nhớ. Đôi khi sự chắp vá hoài niệm trong cơn mơ, đưa em quay lại khung cảnh ở chốn cũ, nơi làm báo tường. Nơi có anh đang ngủ gật! – Nàng thỏ thẻ.

– Cái gì cơ!! Em cũng mơ thấy những điều đó?

– Vâng!

– Đúng là như có một sợi dây kết nối giữa hai chúng ta, giữa những trò đùa của số phận nghiệt ngã này.

– Có lẽ vậy!

Tôi xiết chặt vòng tay hơn. Như muốn níu giữ mãi cái khoảnh khắc hiện tại. Quả thật chúng tôi luôn đồng cảm trong tiềm thức và cả những hồi tưởng về ký ức, giấc mơ.

Nghĩ tới đó, xúc cảm trong tôi lại trỗi dậy.

– Hoàng hôn đã quay về, và nó sẽ luôn ở lại trong tim chúng ta, ở trong những kỷ niệm, những yêu thương và hy vọng em à! Hãy nghĩ về điều đó, luôn nghĩ về trong tất cả những cay đắng xót xa… để có thể vượt qua tất cả mọi chuyện… để…

Nói lải nhải tới đó tôi cũng nghẹn giọng luôn, nước mắt rưng rưng, tay vẫn ôm chặt lấy nàng, nhìn vào khoảng tối mịt mùng trước mặt. Từ nãy tới giờ cố gắng cứng giọng để trấn an nàng, nhưng thực tế tôi cũng chẳng kém phần hoang mang.

– Hoàng hôn ở lại… – Chợt nàng cất giọng bồi hồi.

– Anh à! Mình sẽ phải trải qua bao nhiêu nỗi nhớ nữa đây?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.