Ranh Giới – Chương 55: Đừng khóc – Botruyen

Ranh Giới - Chương 55: Đừng khóc

– Kìa sao không ăn nữa đi? – Hòa vừa xì xụp tô cháo vừa quay sang tôi hỏi.

– Tớ đủ rồi! – Tôi vẫn châm thuốc như điên. Ngồi tựa lưng vào tường nhìn đám bạn lúi húi bên nồi cháo chân giò Mai vừa nấu.

– Mày hút thuốc lấy no à? – Lâm miệng đang lúng búng cục xương trong mồm cũng ngoác ra.

– Mai về lâu chưa? – Anh Hùng vừa xỉa răng vừa hỏi.

– Cũng lâu rồi anh!

– Anh lấy làm lạ, tự nhiên nó qua đây nấu cháo cho mọi người rồi về chẳng chào hỏi ai lấy một câu. Hay thật!

– Thì mọi người vẫn đang ngủ mà! – Tôi nhún vai.

Chợt có tiếng xe máy đi vào, Sơn đỗ xịch ở cửa. Lúc sáng nó dậy không kịp ăn, vội vội vàng vàng chở Hằng qua trường.

– Anh Sơn, còn nhiều cháo lắm, vào ăn cho nóng! – Hồng quay ra cửa vẫy vẫy.

– Thôi, anh đi ăn với Hằng rồi.

Trả lời Hồng xong nó quay sang tôi.

– Cafe đi đại ca!

***

Hôm nay trời vẫn ảm đạm, sự ảnh hưởng của những cơn mưa liên tiếp khiến bầu không khí trở nên mát mẻ se se một chút lạnh. Tôi trầm ngâm chống tay nhìn ra đường, ngắm những dòng xe chạy đi chạy lại, nghĩ ngợi miên man.

– Đại ca gọi được cho sếp chưa? – Sơn cầm thìa khuấy vu vơ ly cafe rồi hỏi tôi.

– Không liên lạc được! – Tôi lắc đầu, mắt vẫn nhìn hướng ra đường.

– Đại ca định như thế nào?

– Tao chưa có định hướng gì cả!

– Có muốn đi Sài Gòn một chuyến không?

– Hả?

– Đi thì em với đại ca đi!

– Tao với mày vào đó lúc này làm gì? Đến gặp bố mẹ Ngọc, quỳ xuống xin lỗi, năn nỉ ỉ ôi hay sao? Huống chi bố Ngọc không biết tình hình như thế nào, vào đấy chỉ tổ dại mặt. Vả lại mẹ tao cũng chưa bình phục, sao tao có thể đi??? – Dù cũng đang rất sốt ruột, nhưng tôi cũng đủ bình tĩnh suy xét mọi việc.

Tính huống này ngoài dự liệu của tôi, và đã đẩy mọi thứ ra ngoài tầm kiểm soát. Nhưng có sốt sắng nóng vội cũng đâu giải quyết được gì? Chi bằng chờ mọi việc dịu lại, tìm cách liên lạc được với nàng, xem tình thế ra sao rồi mới tính tiếp. Nhưng quả thật tôi không thể phủ nhận một điều rằng, tôi đang phải đối mặt với cả một núi trở ngại, và đang bị động về mọi thứ.

– Đại ca nghĩ vậy là chuẩn đấy! – Sơn giơ ngón cái lên ra vẻ đồng tình.

– Ngoài điện thoại ra đại ca với sếp còn phương thức liên lạc nào khả thi không?

– Thì vẫn hay lên mạng nói chuyện nữa, nhưng giờ này Ngọc còn tâm trí đâu… – Tôi thở dài ngán ngẩm.

– Địa chỉ nhà sếp đại ca biết không?

– Đương nhiên là biết.

– Ok! Chỉ cần vậy! – Sơn vỗ tay đánh đốp.

– Vậy thống nhất chờ vài ngày, có khi cả tuần và cả tháng đi! Rồi chúng ta nam tiến. – Nó nói tiếp.

– Ừm! – Tôi cầm ly cafe làm một ngụm. Rồi ngoắc cậu phục vụ lại.

– Thanh toán em ơi.

***

Rời quán cafe, tôi về khu trọ sửa soạn đồ đạc. Rồi trở về nhà. Đã mấy ngày qua không về rồi, dù vẫn điện về nhà liên tục cho mẹ yên tâm, nhưng dù sao tôi vẫn phải về. Ở lại cũng chẳng biết làm gì cho qua ngày vì mấy hôm nữa mới bắt đầu bước vào học.

Sơn cũng về cùng với tôi. Dọc đường hai thằng chẳng nói năng gì. Tâm trạng vẫn nặng trĩu.

Tôi vừa đi vừa ngoái nhìn lại những con đường, loáng thoáng đâu đó là hình ảnh tôi với nàng phóng xe qua. Cười nói tíu tít, mọi thứ cũng chỉ mới mà sao giờ nó cứ như là một ảo ảnh xa vời, khiến trái tim tôi lại nhoi nhói những bồi hồi.

Đưa Sơn về nhà nó xong tôi mới quay lại nhà mình. Khung cảnh ở nhà cũng đã vương vấn hình ảnh nàng mấy ngày lưu lại đây chăm sóc mẹ. Khiến tôi cứ đứng ngẩn ngơ một lúc.

– Hiếu về rồi à cháu? – Thấy tôi lách cách mở cổng, dì Thúy bước ra mừng rỡ.

– Vâng! Mẹ cháu đâu dì? – Tôi vừa gạt chân chống xe vừa hỏi.

– Mẹ cháu đang nằm xem tivi. Lên nhà nghỉ một lát, dì nấu cơm xong bây giờ đây!

– Vâng ạ!

Tôi bước vào. Mẹ đang tựa vào ghế sofa. Thấy tôi mẹ gượng dậy.

– Ấy mẹ cứ nằm đi! – Tôi vội chạy lại đỡ.

– Thôi, để mẹ ngồi, nằm nhiều oải hết cả người.

Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, lúi húi xoa bóp chân tay cho mẹ.

– Sao trông sắc mặt con không được tốt, mà má sao trầy xước thế này? – Mẹ nâng mặt tôi lên lo lắng nhìn.

– Dạ! Con bị… trượt cầu thang! – Tôi bối rối nói lấp liếm rồi lại cúi gằm mặt xuống.

– Đi đứng cái kiểu gì thế?

– Ôi, có chút xíu thôi mà mẹ, không vấn đề gì đâu! – Tôi gãi đầu cười.

– Đợi đến lúc anh ra vấn đề thì tôi mới phải gàn sao? – Mẹ dứ ngón chỏ vào trán tôi.

– Từ giờ con sẽ cẩn thận hơn mà! – Tôi lại lúi húi bóp chân cho mẹ tiếp.

– Ngọc bay vào trong Nam rồi hả?

Nghe mẹ hỏi tôi khựng lại.

– Vâng…! – Tôi hơi lí nhí trong cổ họng.

– Thôi con đi thay quần áo đã! – Không muốn tâm trạng mình bộc lộ quá, tôi vội đứng dậy nói lảng đi, và chuồn lẹ vào trong buồng. Mẹ cũng là người rất tâm lý nên tôi sợ mẹ sẽ nhìn thấy biểu hiện đang không bình thường lắm của tôi.

Một lúc sau, dì Thúy dọn cơm lên. Trong bữa cơm chiều mẹ và dì Thúy liên tục hỏi han về tình hình học hành sắp tới, và cả về nàng nữa. Muốn trốn tránh cũng không xong, tôi đành chọn cách trả lời lấp lửng cho qua chuyện. Cố gắng ăn dù chẳng còn tâm trí đâu mà nuốt nữa.

***

Tôi ở nhà với mẹ mấy ngày, trong mấy ngày đấy thi thoảng tôi vẫn liên tục nhắn tin gọi điện vào số máy nàng. Nhưng chẳng có hồi âm. Tôi ra cả mạng nhắn tin qua Yahoo, nhưng nàng vẫn bặt vô âm tín. Dần dần cái sự bình tĩnh trong tôi suy yếu, mất dần. Đổi chỗ cho nhưng lo âu sốt sắng lại ùa về choáng ngợp tâm hồn.

Mấy ngày trôi qua cứ nặng nề kéo dài như mấy năm vậy. Dù thế nào thì ít ra nàng cũng phải tìm cách gì đó nhắn tin, liên lạc với tôi. Báo tôi biết tình hình chứ? Tại sao lại không có một chút hồi âm nào? Điều đó khiến tôi lại càng hoang mang hơn.

– Đoàng! Đoàng!

– Chết rồi, thằng Quân nấp trong vòm! Bố thằng chó! – Tôi bực mình giậm mạnh chuột xuống.

– Đại ca soi cho em cái! – Sơn ngồi cạnh loay hoay phím chuột điều khiển nhân vật trong game Half life.

– Ờ! – Tôi ấn phim View màn hình cho nó.

Nó hùng hổ nhảy vào, vừa chạy hình zic zăc vừa xả đạn. Kinh nghiệm chinh chiến giang hồ hổ báo như nào thì trong game nó cũng thế. Thằng Quân die không kịp ngáp.

– Còn thằng Sáng trong nhà hoa nữa! – Tôi ấn phím view tiếp.

– Được, cứ để đó cho em!

Sơn quay trở lại.

– Nó còn 13 máu thôi! – Tôi rỉ tai thì thầm.

Sơn chạy qua chợ, phi vào ngách đến trước cửa nhà hoa, thằng Sáng xả đạn ra liên hồi. Sơn lùi lại, rồi rút quả lựu đạn quăng vào.

– Ầm!!!

– Thôi xong!!! – Tiếng thằng Sáng la lên ở dãy máy tính bên kia.

– Hehe, còn mấy trận thắng nữa là được một chầu bia rồi! – Sơn cao hứng đập tay với tôi.

Ở nhà buồn buồn, Sơn rủ tôi tụ tập với đám bạn cùng lớp hồi cấp 3, lượn lờ chán, rồi tạt té vào quán game. Tôi cũng đi theo nó cho khuây khỏa đầu óc. Mấy thằng chia đội bắn nhau, bên nào thua thì lát đi uống bia trả tiền.

– Đại ca cứ toàn một mình một đường thế, thí mạng không à!

– Kệ tao! – Tôi cố chấp.

Đang say sưa với trò game bạo lực phổ biến nhất lúc bấy giờ. Chợt tôi giật mình khi thấy trong loa, lẫn với tiếng súng đạn là tiếng “Buzz” quen thuộc của hộp thoại Yahoo. Tôi giật mình thoát game vội.

Màn hình hiển thị là nick của nàng. Tôi vỡ òa sung sướng.

– Đại ca đâu rồi??? – Sơn la hoảng. Nhưng nó cũng im bặt khi nhìn sang màn hình của tôi. Nó cũng vội thoát ra.

– Hai thằng mày làm gì thế? – Thằng Quân hỏi với sang.

– Đợi bọn tao một lát. – Nó giơ tay ra hiệu ngừng, rồi kê ghế sát vào tôi.

– Em đấy à…? – Tôi run run gõ phím.

– Vâng! – Bên kia nàng cũng trả lời.

– Sao mấy ngày vừa qua anh gọi không liên lạc được, nhắn tin em cũng không trả lời?

– Em phải vào viện chăm bố mà!

– Tình hình bố em thế nào rồi?

– Vẫn chưa tỉnh anh ạ! – Nàng để biểu tượng khuôn mặt buồn.

– Thôi được rồi, anh hiểu, nhưng máy đâu mà sao anh gọi không được?

– Máy mẹ em giữ rồi!

– Vậy à? Anh biết ngay từ đầu mọi chuyện sẽ rất khó khăn, nhưng em đừng lo. Chờ bố em khỏe, mọi thứ im ắng rồi chúng ta sẽ tìm hướng giải quyết! Hãy tin ở anh! – Tôi vội trấn an.

-…

Mãi không thấy nàng trả lời, tôi sốt ruột quá gõ dồn dập.

– Em đâu rồi?

– Em à! Còn đó không?

Một lúc sau mới thấy nàng…

– Anh…!!!

– Anh đây, anh đây!

– Mình chia tay đi!

– Hả???

Tôi choáng váng ngoảnh sang Sơn, hai thằng bần thần nhìn nhau.

– Em đùa à? Mọi chuyện đang rối tinh, lúc này không phải lúc đùa đâu. – Tôi run bắn người lên.

– Em nói thật…

– Ngọc!!!!!

– Mấy ngày nay anh Huy đã ở bên cạnh em, tận tình cùng em chăm sóc bố. Giờ em mới hiểu ra sự chân thành của anh ấy. Anh à… Chúng ta có quá nhiều khoảng cách! Mong anh hãy hiểu!

– Hiểu!? Hiểu cái gì, em có biết em đang nói gì không Ngọc? – Tôi luống cuống gõ phím, mặt đỏ bừng, tai nóng ran, hai thái dương giật giật, mọi thứ xung quanh cứ chao đảo như người say.

– Anh Huy cũng là một người tốt và biết quan tâm, em cũng là một người con gái. Cần một chỗ dựa vững chắc để lo cho gia đình sau này.

– Tốt! Tốt cái… – Sơn đập mạnh tay xuống bàn, văng tục.

– Em à, em đang không biết mình đang nói gì đâu! – Tôi mím môi.

– Em biết, và em chỉ nói đến vậy thôi. Từ giờ em sẽ xóa nick này. Và mong anh đừng tìm cách liên lạc với em nữa! Chào anh!

Tôi chưa kịp nói thì tiếng đóng cửa trong hộp thoại vang lên. Nàng đã out rồi. Tôi điên cuồng gõ muốn vỡ cả bàn phím, tuyệt vọng gọi nàng. Rồi cuống cuồng rút điện thoại ra gọi tiếp. Nhưng vẫn chỉ là thuê bao.

Đến lượt tôi đấm tay đánh rầm xuống bàn, tung cả bàn phím lẫn cốc nước.

– Sao thế!? – Thằng Quân đứng dậy trố mắt ngó sang.

– Thôi ngừng ở đây! – Sơn xua tay, rồi gọi thanh toán tiền…

***

Tôi hiểu điều gì đang diễn ra không?

Đương nhiên là không.

Đây phải chăng là cơn ác mộng, giống như những lần tôi đã từng mơ thấy?

Cũng không nốt, vì tôi thấy đau rát khủng khiếp khi cánh tay chà mạnh xuống đường. Tôi nằm vật ra đất, nhìn chiếc xe đổ kềnh càng, bánh vẫn quay tít.

– Ọc!!! – Chợt bụng dạ cồn cào, lợm giọng. Tôi chống tay lên nôn thốc nôn tháo.

Rồi lại nằm vật ra đất…

Tôi nhìn lên bầu trời đêm, tầm này cũng khuya lắm rồi. Nhưng dù cho không phải là ban đêm, ở đâu cũng thế, chỗ nào cũng thấy một mảng màu u tối đang bao trùm trong tâm trí.

– Tệ thật! – Tôi lẩm bẩm rồi lồm cồm bò dậy. Bước lại dựng xe lên để đi về.

***

– Trời, đi đâu mà về muộn thế cháu, lại còn nồng nặc mùi rượu nữa? – Dì Thúy chạy ra đỡ lấy tôi.

– Ngã xe nữa à? – Dì hốt hoảng sờ nắn bên tay áo rách bươm.

– Mẹ cháu… ngủ chưa? – Tôi đưa tay lên ra dấu hiệu im lặng.

– Ban nãy uống thuốc xong ngủ rồi, mày vừa đi đâu về mà ra nông nỗi này?

– Cháu không sao, xin dì đừng nói với mẹ. – Tôi vừa nói vừa lảo đảo bước vào.

Nghe loáng thoáng dì Thúy lẩm bẩm đằng sau, nhưng tôi đâu có màng. Tôi nằm vật ra giường, bật quạt rồi với chăn đắp…

Giấc ngủ chếnh choáng kéo đến, chập chờn. Kéo theo dư âm của hơi men, của những cơn đau ê ẩm khắp người, và cả một sự hụt hẫng vô tận không thể cắt nghĩa được bằng lời.

***

– Anh à!

– Gì vậy em?

– Lần này là sao băng thật nhé! – Nàng chỉ lên vệt sáng trên bầu trời.

– Lần này để dành điều ước đó cho anh! – Tôi nháy mắt.

– Em không ý kiến! – Nàng tủm tỉm.

Tôi kéo nàng vào lòng, ôm chặt.

– Anh ước điều gì vậy? – Hồi lâu không thấy tôi nói gì, nàng thỏ thẻ hỏi.

– Anh ước rồi, và đang tận hưởng điều đó. – Tôi siết chặt vòng tay hơn, rồi hôn nhẹ lên mái tóc nàng, lim dim đôi mắt.

Vẫn luôn là như thế. Ở bên nàng, tôi đã có tất cả những điều mình cần cho những lý tưởng cuộc đời rồi.

Bất chợt cảm giác mềm mại tan biến, tôi sửng sốt mở mắt ra. Thấy mình đang tự ôm lấy đôi vai mình.

– Ngọc… em… – Tôi hoảng hồn nhìn quanh, đang định cất tiếng gọi thì khựng lại.

Bởi quang cảnh xung quanh… nó lại là…

Gốc cây bàng năm xưa…

Và lại thế rồi…

MƯA…

Giấc mơ ơi, tao đâu còn nước mắt để mà khóc nữa???

Tim như muốn vỡ vụn, tôi ngồi thừ người ra. Rồi lấy tay ôm đầu…

Chợt nghe tiếng loạt soạt bên cạnh, tôi ngoảnh sang, thấy nàng đang chỉnh lại váy áo, dõi đôi mắt buồn sâu thẳm ra phía… hồ nước…

Bỗng nàng vụt chạy về phía hồ…

– Ngọc!!! – Tôi hoảng hồn chạy theo… nhoài người ra ôm chầm lấy nàng. Chúng tôi ngã sõng soài ra đất.

Tôi vội chống tay dậy…

– Em định làm gì??? Em…

Nhưng tôi lại một lần nữa im bặt. Khung cảnh hồ nước đêm trăng năm nào đã biến mất, thay vào đó cũng là một đêm trăng. Nhưng lại là đêm trăng ở Tam Đảo. Tôi nhìn ra ngoài cửa, gió vẫn thổi chiếc rèm vẫn tung bay lất phất, cuốn theo cả những cánh hoa tường vi mong manh bay tản mác vào phòng…

– Anh vẫn còn run kìa… – Nàng đưa tay vuốt nhẹ lên má tôi. Mồ hôi chúng tôi rịn ướt quyện vào nhau giữa hai cơ thể vừa trải qua những hoan lạc tột cùng…

Tôi nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt, nhưng vô cùng hạnh phúc của nàng…

– Em cũng vậy mà! – Tôi hoan hỉ cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Nhưng không phải sự mềm mại của đôi môi dịu ngọt quen thuộc đón nhận… thay vào đó là sự khô cứng, với dư vị khét lẹt của…. đường ray…

– Tu… tu… tu…

Nghe tiếng còi tàu hú vang. Tôi ngẩng lên, thấy mình đang quỳ trên đường ray ga tàu… bóng dáng con tàu xả khói đi dần xa hun hút trong ánh hoàng hôn chiều tà…

“Hoàng tử mít ướt của em”

“Đừng khóc…”

“Đừng khóc…”

“Đừng khóc…”

Lời nàng thoang thoảng trong một mớ tiềm thức đang hỗn độn trong đầu. Văng vẳng theo nỗi đau cứ kéo dài, dài mãi trong lòng tôi…

Tôi bừng mở mắt…

Trời đã tờ mờ sáng, không gian vẫn im ắng và tiếng tích tắc đồng hồ vẫn cần mẫn gõ nhịp thời gian.

Tôi ngồi dậy, vẫn chưa hết bàng hoàng. Nhìn xuống cánh tay đã được rửa ráy băng bó cẩn thận. Lại còn được thay cái áo sơ-mi khác nữa. Tôi thầm cảm ơn sự chu đáo của dì Thúy. Chắc dì cũng muốn giấu mẹ chuyện tôi ngã xe, sợ mẹ lo lắng.

Tôi uể oải bước lại bàn cầm bình nước tu ừng ực. Rồi nhẹ nhàng lẻn xuống nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi tôi lại lên nhà, lấy giấy bút ghi lại vài chữ, nói với mẹ là lên Hà Nội gấp để chuẩn bị cho việc học kỳ tới. Dù sao thì ngày mai cũng đã nhập trường rồi. Mà cái quan trọng là tôi không muốn ở nhà để mẹ nhận thấy cái tâm trạng suy sụp này của tôi.

Sau khi để mẩu giấy trên bàn, tôi nhẹ nhàng dắt xe ra cổng. Đi được một đoạn mới nhấc máy gọi cho Sơn…

***

– Đại ca, tay làm sao thế kia? – Thấy cánh tay băng bó của tôi nó sốt sắng hỏi.

– Không sao, va quệt trầy xước tí thôi mà!

– Hôm qua đại ca uống nhiều quá.

– Đáng uống không?

Nghe tôi hỏi vậy nó im bặt, chẳng nói năng thêm gì. Tôi ngồi xích lại sau cho nó cầm lái.

– Đại ca, em không nghĩ là sếp nói thật đâu. Chắc phải có uẩn khúc gì lớn lao lắm nên bất đắc dĩ sếp mới phải đi tới quyết định như thế. – Đang đi trên đường nó quay lại bắt chuyện.

Điều nó nói đương nhiên là tôi hiểu. Biết bao nhiêu khó khăn cách trở mới tìm về lại bên nhau. Cùng nhau trải tiếp qua bao nhiêu sóng gió và cả những quãng ngày tuyệt vời thêm gắn bó. Tình yêu giữa tôi và nàng không thể kết thúc bằng vài đoạn chát ngắn ngủi lãng nhách trên mạng ấy được. Tôi không cam tâm. Không chấp nhận, không muốn nghe và cũng chẳng muốn nghĩ.

– Hôm nay là ngày thứ 4 kể từ lúc Ngọc vào Nam rồi! – Tôi thở dài nhẩm tính.

– Vâng!

– Tao không đợi thêm được nữa!

– Em cũng nghĩ vậy.

– Xuống Hà Nội và đặt vé đi. Để tao thu xếp nhờ hội thằng Hòa điểm danh hộ.

– Được rồi đại ca! Em cũng muốn nói chuyện với sếp cho rõ ràng. – Nó gật đầu đồng tình luôn.

***

Xuống tới Hà Nội, Sơn đi lo liệu việc đặt vé. Tôi tạt qua trường nghe ngóng thông tin lịch học, rồi trở về nhà trọ. Nói chuyện với Hòa và Lâm nhờ chúng nó thu xếp điểm danh hộ trong ít nhất là một tuần tới. Dĩ nhiên là tôi giấu nhẹm chuyện đã liên lạc lại được với nàng.

Sau đó đến buổi trưa, mấy thằng lại lôi nhau đi ăn. Vì 4 giờ chiều bay nên cả hội chỉ uống chút ít gọi là có tí men cay đưa tiễn.

Sau khi ăn uống xong, cả hội lại về nghỉ ngơi.

Đang trong trạng thái nôn nóng nên tôi chẳng thể chợp mắt được. Cứ nằm vắt tay lên trán suy nghĩ.

– Renggg! – Chợt có tiếng điện thoại reo.

Tôi bật dậy như tôm, lao tới cầm máy. Nhưng không phải số của nàng, là mẹ gọi.

– Alo, con nghe nè mẹ!

– Làm gì mà từ sáng mẹ điện không nghe máy, cũng chẳng gọi lại? – Giọng mẹ có vẻ trách móc.

– Dạ, con phải lên trường ạ!

Lúc sáng mẹ điện mấy cuộc, nhưng tôi lo ngại việc mẹ biết tôi ngã xe, điện hỏi han nên không dám nghe. Định tìm lý do nào phân bua rồi gọi lại cho mẹ sau mà quên khuấy đi mất.

– Thế bao giờ đi học?

– Dạ, mai ạ! – Tôi thở phào, chắc mẩm dì Thúy vẫn giấu hộ tôi. Chứ nếu mẹ mà biết mẹ chả tra khảo ngay từ câu đầu rồi.

– Sáng xuống sớm, đi chẳng bảo mẹ gì cả. Mẹ đang có chuyện muốn nói!

– Chuyện gì ạ?

– Thôi, để lần tới về. Lo mà học đi! Thế nhé!

Tôi đang định hỏi thêm về “câu chuyện mẹ muốn nói” thì mẹ đã tắt máy rồi. Tôi thở dài đặt máy xuống rồi lại nằm nghĩ vẩn vơ.

– Tít… tít…!

Nằm thêm một lúc thì lại có tin nhắn, tôi lại vồ lấy máy mở ra. Nhưng rồi lại thất vọng, không phải nàng nhắn. Là Mai.

– Anh ổn chứ?

– Cảm ơn Mai, mình vẫn ổn! – Tôi nhắn lại.

– Vết thương trên má còn đau không?

Tôi đưa tay lên sờ má, rồi lại nhìn cánh tay băng bó của mình, cười méo xệch.

– Anh không sao, trầy chút xíu thôi mà! – Tôi nhắn lại tiếp.

– Mai ghét nhìn thấy anh trong bộ dạng như thế… Anh tệ lắm…!

Thấy Mai nhắn vậy, tôi cũng chẳng biết phải nói sao. Mỗi khi bạn ấy manh nha những bộc lộ trong lòng đều khiến tôi khó xử vô cùng. Tôi ngần ngừ một lúc rồi đặt máy xuống, đi vào nhà tắm vục nước rửa mặt.

Rửa mặt xong tôi nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ chiều rồi. Xuống nhà gọi thằng Sơn dậy rồi đi thôi, phải ra trước 1 tiếng để còn làm thủ tục nữa.

Đang định mở cửa bước xuống cầu thang, thì lại nghe tiếng chuông reo. Chắc Mai không thấy mình trả lời nên gọi lại đây mà. Tôi quay lại cầm máy lên.

Không phải số của Mai, là số lạ…

– Alo? – Tôi bấm máy nghe.

– Anh Hiếu phải không ạ? – Giọng một cô gái nói tiếng miền Nam.

– Vâng… Ai vậy nhỉ? – Tôi hơi chột dạ.

– Dạ, em là Lê Chi bạn của Mai Ngọc ạ!

– À…! Chào bạn! – Tôi giật mình nhớ ra nàng đã nói dối gia đình về nhà bạn này ở miền Tây để bay ra đây với tôi. Tóm lại bạn này cũng là đồng phạm đối với bố mẹ nàng, nhưng lại là đồng mình với tôi và nàng.

Tôi khấp khởi mừng rơn vì đã có đầu mối khác để liên lạc với nàng khi vào Sài Gòn.

– Anh à… – Lê Chi có vẻ ngập ngừng.

– Sao bạn biết số mình? Bạn gặp Ngọc chưa? Tình hình thế nào rồi? Ngọc sao rồi bạn? – Tôi sốt ruột hỏi dồn.

– Mai Ngọc đang… đang cấp cứu trong bệnh viện…

– Hả??? – Tôi nghe như có tiếng sét đánh ngang tai.

– Ba của Ngọc… bác ấy… bác ấy mất rồi… mất hôm kia. Sáng nay đưa tang xong, Ngọc đi đâu ý làm mọi người bổ đi tìm. Đến trưa thì có người thông báo bạn ý bị tông xe… đang… đang rất nguy kịch… – Lê Chi thút thít.

-…

Tôi xây xẩm mặt mày, chân tay bủn rủn, lảo đảo cố vịn vào bàn để không khỏi ngã khụy… Chiếc điện thoại rơi xuống đất…

-…

– Alo…

– Alo…

– Anh Hiếu…

Giọng Lê Chi sốt sắng văng vẳng phát ra từ chiếc điện thoại đang nằm dưới đất…

Nhưng tâm trí tôi…

Đâu còn nghe được gì nữa…

– Alo…

– Alo…

– Anh…

Lê Chi vẫn gọi. Sau đó là tiếng tút tút, rồi lại tiếng chuông reo nữa. Nhưng gần như mọi tri giác của tôi đã bị tê liệt hoàn toàn mất rồi. Có chăng sự cảm nhận, chỉ là một tiếng thì thào khe khẽ như gió thoảng không đến từ thực tại…

“Đừng khóc…”

*

*

*

(HẾT PHẦN 3)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.