Ranh Giới – Chương 54: Con cầu xin – Botruyen

Ranh Giới - Chương 54: Con cầu xin

– Nó sao rồi? – Anh Long châm điếu thuốc, rồi hất hàm hỏi Hòa đang đi lại.

– Chẳng biết nữa, nãy giờ cứ thấy đứng nhìn xuống sông! – Hòa nhún vai. Mặt đỏ phừng phừng hơi men.

– Này… có… có…. sợ nó nhảy xuống sông không? – Lâm lè lưỡi ái ngại. Trạng thái cũng có vẻ tây tây.

– Mày điên à, nó không quẩn đến mức đó đâu.

– Phụ huynh phải nhảy vào cuộc thì căng rồi! – Anh Hùng chép miệng lắc đầu.

– Ukm, em nghĩ vụ này cũng nan giải!

Hòa vừa nói vừa đưa mắt nhìn. Phía đằng xa tôi đứng đúi tay túi quần, châm thuốc, hút được vài hơi lại dụi. Rồi lại châm, sau đó lại đúi tay túi quần trầm ngâm cúi nhìn dòng nước chảy dưới gầm cầu Long Biên.

Sau khi nàng đi, hội bạn kéo tôi về xóm trọ. Vẫn tổ chức bữa nhậu như bình thường, nhưng thay bằng những niềm vui hồ hởi như ban đầu là bầu không khí nặng nề bao trùm. Mọi người gạ gẫm tôi uống để tạm giải tỏa những buồn thương trong lòng. Nhưng chẳng hiểu sao tôi không tài nào nuốt được, dù cũng muốn uống cho thật say.

Tàn cuộc nhậu cũng là lúc nửa đêm, tôi lấy xe phóng đi. Hội bạn đương nhiên là cũng rồng rắn bám theo, mặc dù ai nấy cũng lâng lâng hết thảy.

Mưa đã tạnh, khí trời man mác dễ chịu bao nhiêu thì trong lòng tôi lại lạnh buốt bấy nhiêu. Tôi cứ mông lung đi qua nhưng con phố đã chở nàng vãn cảnh. Lòng rồi bời những suy nghĩ…

“Chẳng biết giờ này nàng đã về tới nơi chưa? Bố nàng thế nào rồi? Tôi phải xử lý mọi chuyện ra sao? Và… điều quan trọng nhất, là làm thế nào để có thể gặp lại nàng…”

Trong đầu cứ chập chờn những câu hỏi như vậy. Nhưng bế tắc trong vấn đề trả lời.

Những diễn biến xảy đến quá nhanh, khiến tôi trước mắt không biết mình nên làm gì trong lúc này nữa…

Nên chỉ biết đi…

Thi thoảng dừng xe, ngoảnh lại đằng sau… Các anh em lại dừng xe ở phía xa xa quan sát. Tôi lại thở dài nổ máy đi tiếp. Họ nhiệt tình quá khiến tôi ái ngại, nhưng chẳng lẽ lại đuổi họ về. Mà có đuổi cũng chưa chắc mấy cái đuôi bất đắc dĩ ấy đã buông tha…

Lượn lờ chán chê, tôi mua bao thuốc rồi phi ra cầu Long Biên. Đứng ngẫm nghĩ.

Mấy lần cầm máy định gọi cho nàng, nhưng rồi lại thôi sau một hồi đắn đo. Bởi suy cho cùng chưa chắc nàng đã nghe được máy trong lúc này, kiểu gì mẹ nàng cũng kè kè bên cạnh. Nên tạm gác những lo âu và nhớ nhung đang ngày một dâng lên cồn cào trong lòng, dù mới chỉ có mấy tiếng xa nhau…

– Ọe ọe!!

– Khổ quá, đã bảo anh uống ít thôi mà còn cứ cố!

Tôi quay về phía tiếng làu bàu của Hằng. Cách khoảng mấy chục bước, Sơn đang vịn vào thành cầu nôn thốc nôn tháo. Hằng thì vừa nói vừa đỡ và vỗ vỗ vào lưng.

Tôi lại tiếp tục thở dài. Thế quái nào tôi là khổ chủ mà mấy anh em không gạ gẫm tôi uống được, quay sang chén tạc chén thù với nhau. Kết quả là ai cũng say, người vào nhà vệ sinh móc họng, người ộc luôn tại mâm. Sơn cũng ngật ngưỡng ra đến đây mới cho ra sản phẩm. Say vậy mà khi tôi phóng xe đi mọi người vẫn cố phi theo.. thật là…

– Đại ca…!

Sơn mắt đỏ ngầu ầng ậng nước. Đưa tay quyệt ngang miệng, lảo đảo gạt tay Hằng ra rồi loạng choạng bước lại phía tôi.

– Nhưng lúc cần say thì éo say… đại ca đang nghĩ cái quái gì…? – Nó nắm cổ áo tôi lay mạnh.

– Phun hết chưa? – Tôi nhếch mép nhìn nó.

– Đại ca… tất cả mới chỉ là bắt đầu! Đại ca đừng suy sụp như thế…? – Nó chẳng trả lời tôi mà vẫn tiếp tục lèm bèm.

– Nhìn tao suy sụp lắm à?

– Em không hiểu đại ca thì ai hiểu!?

– Mày chả hiểu cái mẹ gì hết! – Tôi gạt tay nó ra, rồi ngoắc cái Hằng chạy lại.

– Em đưa nó về đi, ngoài này đang gió!

– Vâng! – Hằng gật đầu rồi kéo tay Sơn đi.

– Bỏ anh ra, anh chưa say! – Sơn giật tay lại làm cái Hằng suýt ngã.

– Nghe tao này, tao ổn!. – Tôi đưa hai tay lên ôm đầu rồi cụng trán vào trán nó thì thào.

– Tao đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi, lúc bảo mày đặt vé ý. Thế nên không có gì phải lo lắng hết, chờ mọi chuyện dịu lại, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. Hiểu không? – Tôi liên tục trấn an nó.

– Vậy thì về nhà ngủ, mai tính! Đại ca cứ lượn lờ chỉ tổ làm các anh em lo lắng! – Nó cầm tay tôi khẩn khoản.

– Được… được…! – Tôi gật đầu rồi khoác vai dìu nó lại chỗ anh Hùng, anh Long và chúng bạn đang đứng ngồi lố nhố.

Tôi bảo Lâm lấy xe rồi đỡ Sơn ngồi lên. Kêu Hòa ngồi sau đỡ nó.

– Giờ tất cả sẽ về! OK – Tôi vỗ vỗ vai Sơn.

– Đại ca, cứ ngủ… mai em sẽ… sẽ… – Sơn chưa nói dứt câu mồm đã ngáp ngáp, rồi nó tựa hẳn vào lưng Lâm, mắt nhắm nghiền. Cái thằng cứng đầu nhất cuối cùng cũng xuôi rồi, thuyết phục được tôi về cũng là lúc nó phó mặc cho hơi men phát tác. Đến khổ…

Tôi ra hiệu cho Lâm phóng xe đi trước, rồi bắt tay anh Hùng và anh Long.

– Cảm ơn các anh và mọi người, giờ tất cả có thể về được rồi! – Tôi nhoẻn cười.

– Thế còn chú? – Anh Hùng nhíu mày nhìn tôi.

– Lúc này em chỉ muốn ở một mình, mong các anh hiểu!

– Liệu ổn chứ? – Anh Long vẫn tỏ vẻ nghi hoặc.

– Nhìn em có chỗ nào không ổn đâu anh? Các anh và các bạn cứ về trước. Em chỉ đi dạo một lúc cho thảnh thơi rồi sẽ về sau!

– Thôi được rồi, ở nhà vẫn còn mấy chai đang đợi chú. Lúc nãy chú uống thiếu nhiệt bọn anh không hài lòng lắm đâu!

– Vâng! Em biết rồi!

Anh Long với anh Hùng liền quay lại khoát tay ra hiệu mọi người lấy xe về. Hội bạn mới bạn cũ người thì gật đầu chào, người thì vẫn tỏ thái độ ái ngại nhìn tôi. Rồi tất cả lại ầm ĩ nổ máy phóng đi.

– Anh à! Nhớ về sớm nhé, chị Ngọc mà biết anh như thế này, chị ấy sẽ buồn lắm đó. – Thủy chở Hằng và Hồng ngồi sau, trước khi đi còn cố quay lại nói với tôi.

– Như thế này là thế nào? Các em về lo cho mấy thằng bạn anh đi! – Tôi cười.

– Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà anh! Tình yêu sẽ vượt qua tất cả rào cản, em… xem phim và đọc truyện toàn thấy như vậy! – Hồng cố an ủi.

– Anh về sớm nhé! – Hằng nhìn tôi nhắc nhở thêm. Nó sợ thằng Sơn không thấy tôi sẽ làm loạn hay sao?

– Anh biết rồi! Các em về đi!

– Vâng!

Tôi đứng nhìn theo chúng nó cho đến khi khuất hẳn.

Giờ chỉ còn lại một mình, tôi lại đứng ngẫm nghĩ một hồi, rồi quyết định rút máy ra gọi thử…

“Thuê bao quý khách…”

Thực sự là không liên lạc được, tôi chán nản ngồi bệt xuống tựa vào thành cầu. Châm thêm điếu thuốc. Ngẩng mặt lên trời thả khói.

Bỗng tôi thấy một vệt sáng xẹt ngang qua bầu trời… Chả biết là sao băng hay vệ tinh nữa… nhưng…

“Anh à… Không có sao băng thì có ước được không…?”

Sực nhớ lại lời nói của nàng thoang thoảng trong đầu… Giờ này đêm qua chúng tôi còn đang ngồi ôm nhau ngoài lan can ngắm trời đêm cơ mà…

Bất chợt nước mắt tuôn rơi không ngừng, tôi mím chặt môi cố kìm tiếng nức nở. Hai tay bấu chặt vào vai…

Nhưng sự kìm nén là không thể…

Tôi bật khóc ngon lành…

Chẳng còn ai bên cạnh nữa… tôi thả sức cho những tức tưởi bộc phát…

Yếu đuối ơi, sao mày về trễ thế…?

***

– Cậu em, quán của anh sắp đóng cửa rồi!

-…

– Ông em à! – Một bàn tay đập đập vào vai tôi.

Đang nằm gục mặt xuống bàn tôi uể oải ngẩng dậy, đưa tay quyệt sợi nước bọt còn đang vương trên mép. Thấy xung quanh cứ chao đảo, sóng sánh như đang đứng trên thuyền.

– Có về được không? – Anh chủ quán nhìn tôi hỏi.

– Cho… cho em… thêm… một… một…! – Tôi lè nhè nói.

– Thôi, quán anh đóng cửa rồi. hơn 1h đêm rồi, khi khác uống tiếp! – Anh ấy xua tay.

– Em… trả tiền… mà!

– Anh biết, nhưng giờ muộn rồi. Anh đã dọn hàng vào hết, còn mỗi bàn em thôi. Khi khác nhé!

Nghe anh ấy nói vậy, tôi lẳng lặng đứng dậy thanh toán. Rồi bước ra ngoài, một cơn gió lạnh ập vào khiến tôi xây xẩm cả mặt máy, gáy hơi buốt. Tôi vịn vào cửa, rồi lảo đảo ra chỗ dựng xe.

– Có đi được không hay để anh gọi taxi, xe gửi đây mai quay lại lấy cũng được! – Anh chủ quán bước theo.

– Em… em đi được…

Tôi ngồi lên xe rồi nổ máy, loạng choạng phóng đi.

– Công chúa! Giờ mình đi đâu?

-…

– Ờ! Về nơi tình yêu… bắt… bắt đầu….

-…

Tôi vừa đi vừa lảm nhảm cười nói một mình như một thằng điên. Nãy với hội thì chả uống, giờ một mình lại thấy uống vào, những men cay thấm vào tâm can, cũng phần nào giải tỏa bớt. Nhưng lại đẩy tâm trạng tôi ngày càng tồi tệ hơn…

Khi rời cầu Long Biên, rồi tấp vào quán nhậu ven đường, tôi cũng điện thêm cho nàng mấy cuộc nữa, vẫn là thuê bao. Cảm giác bức tường trở ngại đang ngày một lớn dần lên rõ rệt, khiến tôi càng hoang mang hơn.

Đi đến ngã tư Tràng Thi, thấy đèn đỏ tôi cũng lao bừa.

“Đêm rồi còn đèn đỏ cái con…”

Đang lẩm nhẩm định văng tục chửi đổng thì bất chợt một chiếc xe hơi màu đen chạy cắt ngang… tôi luýnh quýnh cắt phanh vội.

-Ketttttttttt….

Vừa dứt mưa đường còn trơn…. chiếc xe rê bánh rồi loạng choạng… tôi ngã vật luôn ra đường… Má đập xuống đau điếng…Sao giăng đầy trời.

– Đi đứng kiểu gì thế? Muốn chết à? – Có tiếng mở cửa xe, rồi giọng một người đàn ông cáu gắt.

– Anh có sao.. ơ… – Là giọng con gái nữa.

– Anh Hiếu! Phải anh Hiếu không?

Nghe quen quen, tôi lồm cồm bò dậy. Mắt vẫn còn hoa… chưa nhìn rõ. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ tôi.

– Trời, anh đi đâu mà về muộn thế, lại còn toàn hơi rượu. Anh có sao không?

– Yến đấy à? – Tôi mỉm cười nhận cô em múa cùng nhà trọ ngày nào.

– Có sao không anh? – Một cô gái nữa chạy tới.

– Chào Thúy! – Tôi cười khà khà.

– Anh say quá rồi, chết thật! – Yên lo lắng cầm khăn chấm vết xước đang rỉ máu trên má tôi.

– Hai em đi đâu về muộn thế này? – Tôi vội hỏi chuyện.

– Bọn em vừa diễn xong thì anh Tuấn với chị Mai rủ đi ăn đêm. Đang trên đường về thì gặp anh.

– Mai à? – Tôi ngoảnh nhìn về phía chiếc xe. Thấy Mai đứng đó nhìn tôi. Sắc mặt không biểu lộ cảm xúc.

– Em chào anh Tuấn! – Tôi đưa tay lên.

– Tưởng ai hóa ra người quen cả. Vừa đi nhậu ở đâu vậy em? – Anh Tuấn cũng đã nhận ra tôi, liền bước lại cười hỏi thăm.

– Em đi… với lớp về anh ạ!

– Bảo với Hùng hôm nào anh em hội họp bữa nhỉ? – Anh Tuấn đon đả bắt tay tôi.

– Tất nhiên… tất nhiên… – Tôi cũng cười đáp lễ.

– Thôi giờ em xin phép nhé, có gì hôm nào anh em mình gặp nhau hàn huyên sau. – Tôi vừa nói vừa lúi húi dựng xe dậy.

– Ô, hay gửi xe đâu để anh Tuấn đưa anh về, say vậy làm sao mà đi được. – Thúy vội gàn.

– Đúng rồi em! – Anh Tuấn gật gù đồng tình.

– Không sao! Nãy say, nhưng đập mặt xuống đường cái giờ tỉnh như sáo rồi! – Tôi vội xua tay.

– Anh và mọi người cứ về đi. Em tự đi được mà!

– Nhưng….

– Muộn rồi, em xin phép đi trước nhé! Chào anh, chào các em! – Tôi ngắt lời Yến, rồi dứt khoát đề máy.

– Chào Mai! – Tôi nhìn về phía Mai khẽ gật.

Chỉ thoáng nhìn, nhưng tôi cũng có thể nhận thấy sự lo âu rõ rệt trong đôi mắt Mai, khắc hẳn với vẻ dửng dưng khi nãy. Bạn ấy định nói gì đó… nhưng tôi đã phóng xe đi mất rồi…

***

– Ộc..ộc…!

Chẳng biết tôi lết về phòng như thế nào nữa. Chỉ định hình ra được là mình đang úp mặt trút bầu tâm sự vào cái bồn cầu.

– Trời ạ! Anh lại đi uống ở đâu thế này?

Loáng thoáng nghe giọng cái Hồng phía sau.

Nôn xong tôi loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn trong phòng thấy Sơn, Hòa, Lâm đang nằm ngổn ngang, mặt ông nào ông nấy vẫn còn vật vã lắm. Hình như rượu càng lúc càng ngấm thì phải. Hằng thì lúi húi bôi dầu gió vào chân Sơn. Thủy thì cầm khăn lau nước bọt thi thoảng cứ đùn ra bên mép Lâm.

– Cậu… về… – Hòa ngồi dậy nhìn tôi, đang định nói thì vội đưa tay ôm miệng, rồi lại chạy vọt qua tôi chui vào nhà vệ sinh.

– Bảo bao nhiêu lần rồi có nghe đâu. Tôi cũng đến chết đây!

Tiếng cái Hồng gắt lên, xen với tiếng nôn khan của Hòa vọng ra.

– Anh, nằm xuống em bôi dầu gió cho. – Hằng với một cái gối đặt cạnh Sơn rồi bảo tôi.

– Thôi khỏi, lúc nãy anh uống ít mà, em trông nó đi!

Tôi vừa nói vừa đẩy cửa bước ra, rồi đi lên tầng bốn! Mở cửa phòng, thằng cu em Thái cũng đang gáy như lò kéo bễ. Tôi bước lại ngả lưng xuống nằm cạnh nó. Nhìn lên trần nhà cứ thấy quay cuồng…

Bỗng thấy nhớ cốc nước chanh và bàn tay mềm mại âu yếm đặt lên trán dạo nọ…

“Ngày hôm qua… mà giờ thấy xa… xa quá…”

Giữa dư âm của những thổn thức đan xen trong sự mệt nhoài và choáng váng… tôi nhắm mắt…

Trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn cảm nhận rõ hai dòng lệ ươn ướt tràn ra hai bên khóe mi mình….

***

Chẳng biết giấc ngủ vật vã mệt nhoài kéo dài bao lâu.

Nhưng trong giấc ngủ tôi lại mơ thấy nàng, vẫn đôi mắt đầy trách móc. Nhưng bàn tay thì ân cần cầm khăn lau mặt cho tôi.

– Anh xin lỗi, anh lại hơi quá chén rồi! – Tôi lẩm nhẩm.

Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi cầm tay tôi trầm ngâm.

– Sao không nói với anh? Anh đã xin lỗi rồi mà.

Chợt nàng đứng dậy rồi mở cửa đi ra ngoài.

– Ngọc, ở lại với anh, anh xin…

Tôi cuống quýt nhưng cánh cửa đã đóng.

Tôi choàng tỉnh, mở mắt ra, trời đã sáng hẳn. Cửa sổ mở toang đón những tia nắng chiếu dọi vào căn phòng.

Mình lại mơ rồi…

Tôi gượng dậy nhìn xung quanh, khẽ thở dài, Thái vẫn đang gáy khò khò, còn hội Sơn – Hòa – Lâm không biết đã tỉnh chưa?

Tôi đi vào nhà tắm, ngang qua chiếc bàn chợt thấy một cốc nước chanh đặt trên đó. Tôi khựng lại.

– Ngọc… Ngọc…! – Tôi gọi váng lên rồi lật đật chạy vội xuống dưới nhà.

Nghe có vẻ hơi hoang đường, nhưng không hiểu sao lúc này dù chỉ có một phần triệu hy vọng cũng có thể thổi bùng lên trong tâm trí. Về giấc mơ khi nãy phải chăng là sự thật…

Xuống tầng 3 mở toang cửa ra. Thấy Sơn với Hòa và Lâm vẫn đang nằm. Hồng ngồi trên bàn úp mặt xuống ngủ. Thủy và Hằng cũng trải chiếu nằm. Xem chừng mọi người vẫn đang ngon giấc.

Hy vọng càng được củng cố thêm nữa… tôi chạy tiếp xuống tầng 2. Mở cửa ngó vào tiếp…

Thấy anh Hùng cũng đang ngủ mê mệt. Cốc nước chanh là của ai?

Nghe tiếng lách cách dao thớt dưới tầng 1. Tim tôi đập thình thịch. Chẳng có lẽ nào…

Tôi bước vội xuống…

Đúng là nàng rồi!! Chiếc váy trắng, bờ vai thon quen thuộc đang lúi húi bên bếp. Làm thế nào mà nàng quay trở lại được đây?

Câu hỏi cũng chỉ thoáng qua vì tôi cũng chả bận tâm đến câu trả lời. Điều quan trọng là…

Tôi bước đến ôm nhẹ nàng từ phía sau…

Nàng thoáng giật mình, toan gỡ tay tôi ra.

– Để im một lát… xin em… – Tôi vừa thì thầm, tay ghì chặt hơn. Và dũi mặt vào mát tóc huyền ngát hương thơm.

– Anh tưởng sẽ không thể gặp lại em nữa… Anh mệt mỏi, anh kiệt sức vì cứ phải nghĩ mãi tới điều này. Em à… chúng ta… chúng ta bất chấp tất cả đi… mình hãy trốn đi đến một nơi nào đó thật xa. Anh chỉ cần được bên em… bên em thôi… Anh không nghĩ là em lại có thể quay lại nhanh đến vậy… Ngọc à!

– Anh vẫn chưa tỉnh? – Nàng đứng lặng người. Rồi khẽ nói.

– Nếu phải là giấc mơ thì anh cũng chả mong tỉnh lại nữa, anh sợ những điều đã phải đối mặt ngày hôm qua. Anh sợ lắm rồi. – Tôi vừa nói vừa hôn lấy hôn để lên bờ vai trắng ngần.

Chợt nàng dứt khoát gỡ tay tôi ra, rồi quay lại.

– Mai!!! – Tôi sửng sốt, đưa tay dụi mắt. Định hình lại một lần nữa.

Đúng là Mai thật. Bạn ấy nhìn tôi, mắt ngấn lệ, nhưng rồi lại mau chóng quay đi. Tay lén quyệt nhẹ những giọt nước mắt chực trào ra ngoài.

– Mai…! Anh… Hiếu, Hiếu xin lỗi. -Tôi bối rối gãi đầu, lòng hối hận tột độ vì hành động vừa rồi có thể đã vô tình gây tổn thương đến bạn ấy.

– Anh đã uống cốc nước chanh Mai để trên bàn chưa? – Mai vừa nói vừa lúi húi thái hành và rau. Mở vung nồi cháo đang sôi sùng sục trên bếp khuấy nhẹ.

– Làm thế nào Mai vào được đây trong khi mọi người vẫn đang ngủ? Từ khi nào vậy? – Tôi lúng túng hỏi lảng.

– Mai trèo lan can vào!

– Hả…?

– Mai gọi Thái xuống mở cửa, anh ngốc ạ! – Thấy tôi đứng nghệt ra Mai cười khúc khích. Quay lại giải thích. Đôi mắt đen láy vẫn ươn ướt lệ vương.

Tôi cứ đứng lặng nhìn Mai mà chẳng biết nói thêm gì nữa.

– Cháo xong rồi, anh gọi mọi người dậy ăn nhé. Mai có việc phải đi. – Mai vừa nói vừa rửa tay, rồi lại phía bàn cầm túi xách. Sau đó lúi húi đi đôi dép cao gót và vội vã đi ra cửa.

– Mai!!

Nghe tiếng tôi gọi, Mai đứng khựng lại.

– Hiếu… Hiếu… cảm ơn! – Tôi vừa nói vừa gãi đầu, mặt cúi gằm xuống.

– Chẳng biết anh và người ấy… đang có chuyện gì! Nhưng anh đủ chín chắn và bản lĩnh để giải quyết mọi chuyện… Mai… Mai không muốn gặp lại anh chàng nát rượu tối hôm qua. Anh hiểu chứ?

– Thực sự là… – Tôi ngập ngừng.

– Mọi thử thách khi xưa đều đã không làm khó được hai người. Thì những trở ngại phía trước dù có như thế nào Mai cũng vẫn tin là anh sẽ vượt qua được. Đừng lãng phí điều ước của Mai, và… và đừng… để Mai… thấy anh phải đau khổ… thêm lần nữa…

Mai vẫn không quay lại. Nhưng những lời cuối, thấy giọng Mai hơi nghẹn.

– Chào anh!

Có lẽ sợ tôi nắm bắt được tâm trạng đang bộc lộ của bạn ấy. Nên bạn ấy bước vội đi. Tôi cứ đứng tần ngần nhìn theo, lòng trào dâng những cảm kích và cả một nỗi buồn đau nhói không thể cắt nghĩa được.

Tôi lùi lại rồi ngồi bệt xuống chân cầu thang. Đưa tay lên vò đầu… Sau đó lần mò túi quần, rút bao thuốc lấy ra một điếu, châm, rít một hơi sâu. Rồi tựa vào tường, thở ra, mắt mơ màng nhìn những sợi khói bay vất vưởng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.