Ranh Giới – Chương 52: Bản cam kết cuộc đời – Botruyen

Ranh Giới - Chương 52: Bản cam kết cuộc đời

Tôi ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc rèm vẫn bay lất phất theo mỗi đợt gió lùa vào. Trong đầu tôi hỗn loạn những suy nghĩ mông lung, những ý niệm chẳng rõ nét. Bởi mọi thứ tới quá đột ngột ở giai đoạn tôi không ngờ nhất. Nhưng vượt lên trên tất cả, trong tôi, điều mà tôi cảm nhận rõ rệt không phải là những thỏa mãn về mặt bản năng mà là một niềm hạnh phúc ở sự đổi thay lớn nhất trong cuộc đời.

Vẫn còn đang rất ngỡ ngàng với những gì đã xảy ra, đầu óc vẫn còn bay bổng, chưa tin vào điều kỳ diệu mà mình vừa chạm tới, nên đôi lúc tôi cũng phải tự véo mình một cái để khẳng định rõ ràng những gì vừa trải qua không phải là một giấc mơ.

Tôi âu yếm nhìn nàng gối đầu lên ngực tôi ngủ ngon lành… Khẽ mỉm cười rồi nhẹ vuốt lên mái tóc nàng, nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của nàng, thấy một cảm giác yên bình dâng lên bao trùm và xoa dịu tâm hồn. Nói thì hơi quá, nhưng đến giờ phút này dù có phải vào dầu sôi lửa bỏng tôi cũng chẳng có gì phải nuối tiếc.

Những gì đã đến và đi qua trong cuộc đời mang lại cho tôi những trải nghiệm cả vui buồn lẫn cay đắng, xót xa. Bao trùm lên tất cả là tình yêu của nàng mà tôi luôn giữ gìn và trân trọng nhất tận sâu nơi trái tim, như một sự cứu rỗi tâm hồn tôi trước những va vấp sóng gió của số phận.

– Anh… Em đói! – Bỗng nàng thủ thỉ.

– Em dậy rồi sao? Từ lúc nào thế? – Tôi nhìn đôi mắt nàng vẫn còn đang nhắm nghiền.

– Em dậy được một lúc rồi. – Nàng mở mắt ra, bàn tay nàng luồn nhẹ vào bàn tay tôi.

– Mấy giờ rồi anh?

– Tầm này chắc khoảng 11, 12 giờ đêm.

– Sao anh không ngủ?

– Anh cũng vừa chợp mắt được một chút.

– Anh đang nghĩ gì?

– Còn nghĩ gì khác ngoài em và chúng ta!? – Tôi vừa nói vừa mân mê năm đầu ngón tay của nàng rồi đưa lên môi thơm nhẹ.

– Anh đang lo lắng!?

– Một chút! Còn em?

– Em cảm thấy một điều gì đó rất khác…

– Khác như thế nào?

– Có cần phải hỏi kỹ vậy không?

– Em không muốn trả lời cũng được.

– Khác ở thể chất con gái và cả tình yêu… – Nàng ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt long lanh.

– Khía cạnh tình yêu thì sao?

– Thổn thức lắm! – Nàng mỉm cười.

– Bớt sự trừu tượng đi em.

– Cảm thấy yêu nhiều hơn… Nôm na là như vậy. Còn anh?

– Cắt nghĩa chuẩn hơn thì anh thấy nó đã vươn lên một tầm cao mới. – Tôi nâng cằm nàng lên và dịu dàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.

– Giờ tắm rửa, mặc đồ vào rồi mình đi ăn đêm, được chứ?

Nàng khẽ gật đầu, đứng dậy kéo luôn cả chăn trùm lên người rồi bước vào nhà tắm. Tôi phì cười trước cái sự mắc cỡ trẻ con của nàng. Thể chất giờ là đàn bà nhưng tâm lý vẫn chỉ là con gái mà thôi.

– Anh cười cái gì? – Nàng hơi nhíu mày.

– Không, tắm nhanh lên! – Tôi cố nín cười nói lảng.

– Trả anh nè! – Nàng ném luôn cái chăn lên thân hình đang trần như nhộng của tôi rồi đóng sầm cửa nhà tắm lại.

Tôi nghe tiếng nước xả trong nhà tắm mà thấy thòm thèm. Muốn vào tắm với nàng theo đúng mô tip lãng mạn của mấy bộ phim tình cảm Mỹ nhưng sợ nàng đuổi ra nên đành chép miệng nhịn lại.

“Sau này quen rồi, ở cùng một nhà thì sẽ khác chứ!”. Tôi mỉm cười hào hứng với cái viễn cảnh đó rồi với lấy cái quần đùi mặc tạm vào, sau đó bước xuống giường, lại tủ lạnh lấy chai bia, tiện tay bật luôn điện sáng.

Sực nhớ ra cuộc gọi của Sơn, tôi lại bàn cầm điện thoại bật nguồn lên.

Định gọi cho nó nhưng nghĩ tầm này chắc nó cũng đi ngủ rồi. Tôi lại để máy xuống và cầm chai bia tu ừng ực.

Đang uống chợt tôi suýt sặc khi liếc thấy trên giường có một vũng… nho nhỏ.

Tôi bước lại nheo mắt nhìn kỹ, thấy một vài giọt hồng hồng nhỏ li ti điểm chấm trên chiếc ga trắng muốt như những cánh hoa.

“Ờ, nghe đồn đại lần đầu tiên của con gái sẽ có hiện tượng này.” Tôi gật gù rồi lại làm một ngụm bia nữa, cảm thấy trong lòng dấy lên một niềm hạnh phúc khó diễn tả.

– Anh, lấy em khăn tắm và túi đồ. – Nàng mở cửa thò cái tay ra vẫy vẫy.

Tôi liền cầm túi đồ vứt lên giường rồi lấy chiếc khăn, bước lại nhà tắm mở toang ra. Nàng giật mình lấy tay che chắn trước ngực.

– Anh làm gì thế?

– Để anh! – Tôi mạnh dạn bước vào.

Nàng hơi lùi lại đề phòng.

– Có cần phải như thế không? – Tôi tủm tỉm.

Rồi không để nàng phản ứng, tôi cầm khăn bước lại, âu yếm lau người cho nàng.

– Công chúa, tại hạ đã thuộc về người nên hãy để tại hạ chăm sóc người từ nay cho đến hết cuộc đời. – Tôi trịnh trọng nói theo kiểu phim cổ trang.

– Anh có biết hầu hạ công chúa không phải tì nữ thì là thái giám không hả? – Nàng khúc khích cười.

– Ấy chết, đừng dùng từ thái giám nghe không hợp lý chút nào! – Tôi cười ha hả rồi quấn khăn quanh người nàng, sau đó bế nàng lên đi ra khỏi nhà tắm.

– Đã hết ngại chưa? – Tôi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi nhìn thẳng vào mắt nàng.

– Tội vô lễ thì xử ra sao nhỉ? – Nàng mỉm cười, đôi má ửng hồng.

– Đằng nào cũng bị xử thì… tại hạ xin đắc tội hẳn luôn! – Tôi lại ôm ghì lấy nàng hôn tới tấp.

Lúc nãy lau người cho nàng, lòng đã rạo rực lắm rồi, giờ chẳng kìm chế thêm được nữa…

– Anh… Em vẫn còn… mỏi lắm mà… – Nàng cố né ra khỏi đôi môi tham lam của tôi.

Tôi khựng lại luôn.

– Anh xin lỗi… – Tôi bối rối gãi đầu.

– Mình đi ăn đi, em đói lắm rồi! – Nàng phụng phịu.

– Ừ, được rồi! – Tôi vừa nói vừa cầm túi mở ra lục lấy bộ đồ lót của nàng và chiếc váy hồng.

– Lại gì nữa đây? – Nàng tròn xoe mắt khi thấy tôi lúi húi cầm chiếc quần lót xỏ vào đôi chân thon trắng muốt của nàng.

– Cái này vẫn nằm trong gói phục vụ của tại hạ mà!

– Nhưng… ngược rồi kìa! – Nàng lại phì cười.

-Vậy hử!? – Đến lượt tôi đỏ bừng mặt, lóng nga lóng ngóng.

-Thôi để em, anh vào tắm đi. – Nàng vội đứng dậy nhẹ nhàng kéo chiếc quần lên, giật lấy cái áo lót tôi đang cầm rồi tự mặc vào, sau đó mặc váy.

– Còn đứng đấy làm gì nữa? – Thấy tôi vẫn đứng tần ngần, nàng sốt sắng giục.

-À… Ừ! – Tôi gãi đầu rồi toan bước đi.

Bỗng nàng kéo tôi lại rồi kiễng chân hôn nhẹ lên môi tôi.

– Đây là phần thưởng cho sự đáng yêu và phục vụ tận tâm! – Nàng nhoẻn cười.

Tôi cũng mỉm cười, véo nhẹ lên má nàng một cái rồi cầm khăn bước vào nhà tắm.

***

Sau khi tôi tắm xong, chúng tôi bắt đầu đi khám phá thị trấn. Tam Đảo về đêm sương xuống khá dày đặc. Khí trời se lạnh, con đường vắng tanh vắng ngắt, thi thoảng mới có một chiếc xe máy chạy qua. Ánh đèn đường cùng một số đèn chùm nhấp nháy chiếu vào sương tạo nên một khung cảnh lung linh, huyền ảo.

– Ở đây yên tĩnh quá! – Nàng vừa khoác tay tôi dạo bước trên đường, nhìn ngắm xung quanh.

– Cũng muộn rồi thì chả yên tĩnh.

– Không biết còn chỗ nào ăn đêm không?

– Chắc là có! Em lạnh lắm không?

– Em thấy bình thường mà!

Dù nàng nói vậy nhưng tôi vẫn cởi chiếc áo sơ mi khoác cho nàng rồi kéo nàng vào lòng.

Đi lòng vòng một lúc mới bắt gặp một quán phở mở đêm. Chúng tôi bước vào. Tôi gọi liền ba bát.

– Chúng ta có hai người mà!? – Nàng ngạc nhiên.

– Giờ thì là ba rồi!

– Là sao?

– Em phải ăn thêm cho một người nữa! – Tôi tinh nghịch nháy mắt.

– Không đùa kiểu đó đâu nha! – Nàng đỏ bừng mặt.

– Anh nói thật mà.

– Không! Giờ chưa phải lúc bàn tính đến chuyện đó.

– Nhưng nhỡ đâu ý…

– Em không biết, anh làm sao thì làm! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.

-Hihi. Làm gì mà nghiêm trọng thế? Anh gọi thêm một cho anh, chứ ăn vậy sao đủ? – Tôi lè lưỡi.

-Nhưng… anh nhắc đến em mới nghĩ ra. Em… – Nàng cúi gằm mặt xuống, vẻ lo lắng hiện rõ.

– Đã bảo không phải lo rồi mà. – Tôi xua tay.

-Mời anh chị ạ! – Cậu phục vụ bưng ra ba bát phở nghi ngút khói đặt xuống.

– Chúng ta ăn thôi. – Tôi lấy đũa và thìa lau cho nàng rồi cầm đũa vục đầu vào ăn ngấu nghiến.

-Sao thế? – Thấy nàng cứ cầm đũa gẩy gẩy bát phở, khuôn mặt đăm chiêu, tôi thấy hơi hối hận vì lỡ đùa thái quá để nàng lo lắng.

-Cứ ăn đi. Sáng mai mình sẽ tính! – Tôi nghiêm túc nói.

-Vâng! – Nàng gật đầu rồi miễn cưỡng ăn.

Ăn xong, chúng tôi lại di dạo lòng vòng quanh thị trấn rồi mới quay lại phòng khách sạn. Dở giấc nên cả hai đều khó ngủ. Chúng tôi kê ghế ra lan can ngồi ôm nhau lặng ngắm trời đêm.

– Anh à!

– Sao em?

– Không có sao băng thì có ước được không?

– Sao băng chỉ là ý niệm, muốn điều ước thành sự thật thì mình phải chủ động theo đuổi.

– Khoảng 60 năm nữa mình sẽ ra sao?

– Anh nghĩ mình vẫn sẽ ngồi như thế này, cùng ngắm cháu chắt chơi đùa.

– Thật chứ?

– Thật mà, hoặc chúng ta sẽ cùng ngắm hoàng hôn, hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời.

– Và…?

– Và anh sẽ nói … phanh… phiêu… phem… Nói điều đó hằng ngày cho đến khi chúng ta nhắm mắt.

– Sao lại là phanh phiêu phem?

– Lúc ấy còn răng nữa đâu! – Tôi bật cười sảng khoái.

Nàng cũng cười rồi dụi đầu vào lòng tôi.

– Anh à…

– Gì nữa?

– Đó là điều em muốn ước.

– Được, anh sẽ thay sao băng minh chứng cho điều ước đó! – Tôi vừa nói vừa nhẹ hôn lên mái tóc nàng.

– Mai Ngọc, tôi nguyện 60 năm nữa vẫn là người hầu cận trung thành nhất bên cạnh em. Nguyện cùng em đi dưới mưa, ngắm hoàng hôn mỗi chiều, hôn lên đôi mắt em mỗi tối, hôn lên má em mỗi sáng, hôn lên môi em mỗi khi em cần và… nói yêu em vô điều kiện mọi lúc mọi nơi. Cam kết này sẽ được thực hiện cho đến khi tôi cùng em nhắm mắt và nó sẽ có hiệu lực sang cả kiếp sau. Đã ký tên, đóng dấu… ở đây.

Tôi cầm tay nàng đặt lên ngực mình, ở nơi trái tim đang đập rộn ràng.

Bỗng tôi thấy vai nàng khẽ rung.

– Sao nào công chúa?

– Để em khóc! – Nàng ôm chặt lấy tôi thổn thức.

Tôi cũng rưng rưng nước mắt, những lúc như thế này thật khó để kìm được cảm xúc huống chi cả tôi và nàng đều là những người đa cảm. Tôi ôm nàng, dịu dàng vuốt ve bờ vai, nước mắt nàng ướt đẫm ngực áo tôi.

Một hồi lâu không thấy nàng thổn thức nữa, tôi với chiếc áo đắp cho nàng rồi vừa ôm nàng vừa lẩm nhẩm ngân nga một ca khúc của Trịnh Công Sơn.

“Gọi nắng…

Trên vai em gầy đường xa áo bay

Nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say

Lối em đi về trời không có mây

Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy.

Gọi nắng…

Cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay

Cho tay em dài gầy thêm nắng mai

Bước chân em về nào anh có hay

Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới,

Tôi đưa em về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao,

Đời xin có nhau dài cho mãi sau nắng không gọi sầu

Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau.”

Muốn tìm một giai điệu vui vui cho không khí đỡ trầm mặc nhưng chẳng nghĩ ra được gì, thôi thì cứ gọi nắng cho cuộc đời thêm ấm áp và tươi sáng. Với lại nơi nào có nắng nơi đấy có hoàng hôn, có nàng… nghe cũng có vẻ hợp lý đấy chứ!

Vừa thì thầm hát, tôi vừa ngước lên nhìn trời, chợt thấy một vì sao le lói ẩn sau những đám sương mù…

– Ngọc! Có sao kìa em!!!

-…

– Ngọc…

Không thấy nàng trả lời, tôi lấy tay nhẹ nâng cằm nàng lên, thấy nàng đã ngủ từ lúc nào. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, những giọt nước mắt khiến tóc bết cả vào má. Tôi lấy tay vén nhẹ, nàng khẽ cựa mình rồi lại rúc vào lòng tôi phụng phịu như chú mèo con.

Tôi mỉm cười, thấy yêu quá đỗi sự dễ thương này.

Tôi nhẹ nhàng bế nàng vào phòng đặt lên giường, lấy chăn đắp cho nàng rồi bước lại khép cửa, kéo rèm.

Tôi lên giường nằm cạnh nàng, nhìn ngắm nàng một lúc rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nàng.

“Cam kết ngày đầu tiên nhé công chúa!”

Tôi khẽ thì thầm rồi với tay tắt điện ngủ…

***

Sáng hôm sau

Tôi đút tay túi quần đi loanh quanh trước cửa hiệu thuốc, đắn đo suy nghĩ một lúc rồi mới mạnh dạn bước vào.

– Anh cần gì ạ? – Cô gái bán thuốc trông cũng khá trẻ.

– Chị, bán cho em… – Tôi gãi đầu.

– Thuốc… thuốc… – Tôi ấp a ấp úng.

-Thuốc gì anh?

– À! Cho em một… vỉ Panadol. – Tôi luống cuống nói bừa.

-Vâng! – Cô gái với vỉ thuốc đưa cho tôi, cẩn thận hướng dẫn cách sử dụng.

Thanh toán xong tôi cầm vỉ thuốc lầm lũi đi ra, đi được mấy bước thì dừng lại rồi… vứt vỉ thuốc vào thùng rác. Lại gãi đầu đi lòng vòng tỏ vẻ sốt ruột.

Chợt thấy một thằng nhóc tầm hơn 10 tuổi đang đi tới, tôi mừng như bắt được vàng, vội túm ngay lấy nó.

– Này cu!!!

– Gì vậy chú?

– Muốn có 10 nghìn không? – Tôi nháy mắt.

– Dạ, sao hả chú?

– Chạy lại hiệu thuốc kia mua cho anh thuốc… thuốc tránh thai.

– Dạ, vâng! – Thằng nhóc gật lia lịa.

Tôi mừng rỡ rút ví đưa tiền cho nó.

Nó cầm tiền chạy lại chỗ hiệu thuốc, một lát sau đã thấy nó cầm một hộp thuốc chạy ra. Đưa thuốc và cả tiền thừa cho tôi.

– Chị dược sĩ có hỏi gì không!

– Dạ có! Chị hỏi mua cho ai?

– Em bảo thế nào?

– Cháu bảo mua cho mẹ!

Tôi cười phá lên rồi đưa cho nó 10 nghìn, xoa đầu nó.

– Anh cảm ơn nhé!

– Dạ!!!

Nó cầm tiền rồi nhảy chân sáo chạy vọt đi có vẻ khoái chí.

Tôi liền quay lại khách sạn, vừa đi vừa mở hộp thuốc ra, thấy có tận mấy vỉ. Tôi khựng lại.

“Quái, đợt trước nghe thằng Lâm nói với thằng Hòa loại uống sau quan hệ chỉ có hai viên, sao giờ nhiều thế này nhỉ?”

Tôi hấp tấp giở tờ giấy ghi cách sử dụng ra rồi vỗ đầu than trời.

“Chết mẹ, đây là loại uống thường xuyên mà, có phải khẩn cấp đâu?”

Vừa thầm kêu khổ vừa tự trách mình không dặn dò thằng nhóc kỹ càng, tôi lại quẳng hộp thuốc vào thùng rác rồi bước vội lại hiệu thuốc.

– Anh cần gì nữa ạ? – Cô gái bán thuốc có vẻ ngạc nhiên khi lại thấy tôi.

– Cho em… – Tôi hít một hơi thật sâu.

– Cho em một liều… liều thuốc… tránh thai… loại… loại… khẩn… khẩn… – Đã chuẩn bị tinh thần rồi mà khi nói tôi vẫn ấp úng như gà mắc tóc, mặt đỏ phừng phừng, hai tai nóng ran.

– Thuốc tránh thai khẩn cấp, đúng không ạ? – Cô gái nhắc lại một cách mạch lạc.

– À, ừ, đúng rồi, khẩn cấp! – Tôi vội gật lấy gật để.

– Quan hệ lâu chưa anh? Cái này chỉ có tác dụng trong vòng 72 tiếng thôi! – Cô gái cố nín cười.

– Mới… mới tối qua. – Tôi gãi đầu.

– Anh lấy loại hai viên hay một viên?

– Loại nào ít tác dụng phụ ý!

– Vậy em lấy cho anh loại hai viên nhé, nhớ bảo chị uống cách nhau 12 tiếng! – Cô gái vừa lấy thuốc vừa chỉ dẫn.

– Vâng! Cảm ơn chị!

Tôi cầm vỉ thuốc, trả tiền rồi đi ra. Thở phào nhẹ nhõm. Có thế thôi mà cứ loanh quanh nãy giờ, mệt hết cả người, lại còn mất tiền oan nữa.

***

– Em uống một viên trước nhé, viên sau 12 tiếng nữa hãy uống. – Tôi bóc lấy một viên thuốc đưa cho nàng.

Nàng cầm viên thuốc, có vẻ hơi đắn đo.

– Không vấn đề gì đâu! – Tôi vội trấn an.

Nàng khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn uống.

Thú thật là cả đời đây là lần đầu tiên tôi rơi vào tình cảnh này. Có lẽ nàng cũng thế. Sáng nay lúc dậy vào đánh răng, bước ra còn thấy nàng loay loay chấm khăn tỉ mẩn lau kỹ “hiện trường” trên ga đệm. Hỏi thì nàng bảo “Người ta lên dọn phòng nhìn thấy thì xấu hổ chết”. Tôi chỉ còn biết cười méo xệch.

***

Sau khi ăn sáng xong chúng tôi sửa soạn rời khách sạn, đi khám phá các địa điểm du lịch trên Tam Đảo.

Điểm đầu tiên là Thác Bạc với cột nước trắng xóa và những con suối chảy róc rách, trong veo.

Sau đó qua nhà thờ cổ chiêm nghiệm những nét cổ kính rêu phong của thời gian.

Rồi tiếp đến chúng tôi cùng nhau lên đền Bà Chúa Thượng Ngàn thắp hương lễ bái.

Sau khi về lại thị trấn dùng bữa trưa, chúng tôi nghỉ ngơi rồi khởi động hành trình chinh phục đỉnh Thiên Nhị, nơi có tháp truyền hình của tỉnh và cũng là nơi cao nhất trong cả dãy Tam Đảo.

Dọc đường lên đỉnh Thiên Nhị, nào là hoa phong lan, hoa cúc quỳ và các loài hoa dại không tên khác nở đầy lối đi, màu sắc rực rỡ, tỏa hương thơm lạ,… Có cả những loại bướm đủ màu rập rờn trên hoa lá, đậu, bay theo chúng tôi trong suốt chặng đường.

Chúng tôi vừa leo từng bậc thang vừa thưởng lãm những khung cảnh nên thơ ở nơi đây.

– Đợi em với! Mỏi chân quá rồi!

– Coi kìa! Mới leo có chút xíu mà đã than! – Tôi quay lại cầm lấy tay nàng.

– Ngồi nghỉ tí đi anh!

– Ừ!

Tôi đỡ nàng ngồi xuống bậc thềm rồi ngồi cạnh nàng, mở chai nước nước lọc ra đưa cho nàng.

– Sắp lên đến đỉnh chưa?

– Anh cũng không biết.

– Chẳng biết đẹp như thế nào nhưng lát xuống là phải cõng em đấy nhé!

– Trời, sao cõng nổi?

– Em ứ biết, tại anh rủ rê em!

– Ô hay nhỉ? Đã lên đây là phải đi hết chứ? Chẳng phải lúc đầu em cũng hào hứng lắm mà? Với lại em nhìn cảnh vật xung quanh đi, không phải trên cả tuyệt vời sao?

– Không được cãi lệnh! – Nàng trừng mắt nghiêm giọng.

– Ok… Tại hạ Ok! – Tôi lè lưỡi.

– Được, phải vậy mới ngoan chứ! – Nàng đưa tay xoa đầu tôi.

***

Nghỉ ngơi một lát rồi chúng tôi tiếp tục leo những bậc thang dài tăm tắp lên tới đỉnh.

– Em ơi!!! Đây rõ ràng là thiên đường rồi còn gì nữa?

Vừa lên tới nơi, quên cả mệt nhọc, tôi reo lên và hào hứng nhìn ngắm cảnh vật. Từng đám mây bay là là dưới chân, cuộn xung quanh, xen cả vào những khóm hoa. Trông như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Từ trên đây nhìn bao quát cả một vùng rộng lớn. Xa xa thấy luôn cả Hồ Núi Cốc bên Thái Nguyên.

Nàng rút khăn ra chấm mồ hôi rồi cũng bước lại lau mồ hôi cho tôi, khuôn mặt hồ hởi không kém.

– Em cũng không nghĩ là nó lại hùng vĩ đến vậy!?

– Còn trách anh rủ rê nữa không?

– Không liên quan, lát nữa anh vẫn phải cõng em xuống.

– Thôi được rồi, lát… tính sau, giờ hãy tận hưởng phong cảnh tuyệt vời này đã.

Tôi vừa nói vừa dắt tay nàng chạy lên bậc thang, lên hẳn chân cột truyền hình.

– Hú hú hú ú ú ú…! – Tôi đưa tay lên hét vang vào khoảng không mênh mông những rặng mây trùng điệp trước mặt.

– Ngọc ơiiiiiiiiiiiiii!

Tiếng gọi của tôi văng vẳng vọng lại giữa không trung.

– Trả lời anh đi! – Tôi quay lại nhìn nàng.

– Dạ!

– Không! Phải hét to như anh ý.

– Em mệt lắm không hét nổi.

– Như vậy không được.

Tôi quàng tay ôm nàng từ phía sau.

– Để anh tiếp sức nhé!?

– Ngọc ơiiiiiii! -Tôi hét tiếp.

– Dạ ạ ạ ạ ạ…! – Nàng cũng cao hứng đưa tay lên hét lạc cả giọng.

– Phanh… phiêu phem!!! -Tôi giả làm giọng như người bị móm.

– Phem… cũng thế! – Nàng vừa nói vừa bật cười khanh khách.

Chúng tôi cầm tay nhau xoay mấy vòng trong niềm vui rộn rã.

– Cam kết tiếp theo nhé! – Tôi nháy mắt.

– Gì ạ?

Tôi kéo nàng lại rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu.

Từng đám mây trắng bồng bềnh nhẹ lướt qua bao trùm lấy tôi và nàng. Tiếng gió thổi vi vu, cỏ cây hoa lá cũng rung rinh như muốn chắp cánh thêm cho những xúc cảm hạnh phúc trong trái tim chúng tôi. Tôi mê mải đắm chìm vào những nồng nàn yêu thương đang lan tỏa trải dài theo những miên man vô tận, đi mãi… đi mãi… theo những cơn gió lộng thổi mây bay tới tận cuối chân trời…

***

Chơi đùa trên đỉnh Thiên Nhị một lúc, chúng tôi lại gấp rút trở xuống không thì không kịp trước khi trời tối.

– Mỏi chân chưa nào? – Xuống được hơn nửa đường, thấy sắc mặt nàng có vẻ tái đi, tôi dừng lại hỏi.

– Em… vẫn… đi được mà! – Nàng thở hắt ra nhưng vẫn cố trả lời tôi, nom thật tội.

– Không phải lúc xuống em sẽ bắt anh cõng sao?

– Em nói đùa thôi. Tưởng anh quên!

– Giờ nhớ rồi!

Tôi vừa nói vừa ngồi xuống.

– Nào!

– Thôi, em đùa mà!

– Giờ là thật, không lằng nhằng. – Tôi kiên quyết.

Nàng lưỡng lự một lát rồi cũng ôm lấy cổ tôi.

Tôi cõng nàng đứng dậy, cẩn thận dò dẫm xuống từng bậc thang.

– Đây là cam kết… khuyến mãi nhé! Không có trong điều khoản đâu. – Tôi nháy mắt.

– Nên đưa vào anh ha!? – Nàng mỉm cười.

– Còn phải xét!

Tôi chậm rãi đi xuống trong ánh chiều dần buông bao trùm lên vạn vật.

– Hoàng hôn trên này đẹp quá! – Nàng ngẩng nhìn những tia nắng le lói.

– Ừ, lại thêm một góc nhìn kỷ niệm nữa! – Tôi cũng say sưa ngắm nghía khung trời da cam rực rỡ mênh mông. Từ trên cao cảm thấy như cả tôi và nàng đang hòa lẫn vào ánh chiều tà…

– Em đã về với những tia nắng… cuối cùng…! – Tôi khẽ thì thào trong tiếng gió. – Và sẽ mãi ở lại chứ?

– Vâng!

– Nhớ đám nhóc ở bệnh xá không?

– Có ạ!

– Chục năm tới sẽ có một đám như thế cùng ngắm hoàng hôn với chúng ta! – Tôi lâng lâng thả trí tưởng tượng.

– Nhiều vậy cơ à? – Nàng cười lảnh lót.

– Đó là thù lao của anh, quyền lợi của anh mà!

– Khiếp chưa! Mới được 1 ngày mà đã đòi thù lao rồi!

– Không, sau này cơ mà! – Tôi bật cười.

– Anh à…

– Sao em?

– Nếu sau này, vài năm nữa đi, mình mà có con trai thì sẽ đặt tên là gì?

– Ôi, anh chưa nghĩ ra…

– Thế con gái thì sao?

– Con gái à? Ừm…

Tôi suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp.

– Nó… nó sẽ tên là Mỹ Uyên.

– Mỹ Uyên, tên đẹp quá, sao anh nghĩ ngay ra được hay vậy?

– Đó là cả một câu chuyện…

– Một câu chuyện?

– Phải, một câu chuyện dài. Anh sẽ kể em sau…

Tôi bước chậm lại, nhìn những cánh chim đang bay mải miết trong nắng chiều…

Chợt tôi lẩm nhẩm giai điệu một bài hát quen thuộc trong những ám ảnh tiềm thức cuộc đời mình…

“Mây và tóc em bay, trong chiều gió lộng

Trời làm cơn mưa xanh, dưới những hàng me

Em và lá tung tăng như loài chim đến và đã hát giữa phố nhà…”

– Tuổi đời mênh mông! – Nàng khẽ reo lên.

– Em à!

– Dạ!

– Mãi “yêu đời thiết tha” nhé!

– Vâng! Và mãi yêu anh…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.