_Huỵch!!! – Tôi ngã sóng soài sau cú truy cản của cậu hậu vệ bên đội Thủy Lợi. Đội bạn có bóng ngay lập tức tổ chức phản công.
_Chết mẹ, rút…rút! – Thằng Bình hớt hải chạy về
_Chuyền sớm éo chuyền! – Thằng Toàn chạy qua hét toáng vào tai tôi đang lồm cồm bò dậy.
_Mày chạy chỗ như thế thì chuyền bằng niềm tin à? – Tôi làu bàu.
Bóng được đội bạn mau chóng triển khai về phía khung thành chúng tôi, một đường chọc khe tinh tế loại bỏ hai hậu vệ tới chân tiền đạo của họ đang ở tư thế chống trải, cú ra chân cực nhanh khiến cậu thủ môn đội tôi chẳng kịp phản ứng gì…
_Xong rồi! – Tôi thầm la hoảng.
_Bịch!! – Bóng bật cột dọc dội ra, cả đội thở phảo nhẹ nhõm. Đội bạn mà nâng tỉ số lến 2-0 thì trận này thua chắc, chỉ còn 10 phút nữa là hết giờ. Thằng Dũng lao tới đón bóng trước khi tuyến hai của đội bạn lao lên đá bồi, một cú ngoặt chân của nó thoát khỏi anh chàng tiền vệ đang lao lên đấy.
_Bóng sớm đi Dũng! – Tôi chạy về, tạt ra biên chỗ thuận lợi nhất rồi ra dấu xin bóng.
Nó không chút lưỡng lự lốp bổng về phía tôi, hơi đuối tí, nhưng tôi cũng khống chế được.
_Đằng sau kìa! – Thằng Toàn la lên.
Tôi bình tĩnh giật gót qua 2 chân cầu thủ đội bạn đang lao vào cướp bóng rồi khéo léo xoay người khống chế lại, tiếp tục dẫn bóng đi vào trung lộ, vượt qua một người nữa.
_Bình gọi…Hiếu ơi, Bình gọi! – Tiếng thằng Trung phím.
Tôi liếc sang cánh phải, thấy thằng Bình đang xâm nhập tới gần khu cấm địa, trâu bò thật, vừa chạy về cái đã thấy nó ở đấy rồi. Không chút đắn đo tôi thực hiện một đường xỉa bóng cho nó, đúng vừa tầm. Một cú sút bằng mu chân phải đưa bóng xoáy vào góc xa khung thành, thủ môn đội bạn nhoai người hết cỡ cũng không thể với tới được.
_Vàoooooo!!! – Cả đội hét lên sung sướng. 1-1 rồi.
_Được đấy!! – Tôi chạy tới đập tay với Bình.
_Chuyền tốt lắm. – Nó nhe răng cười
_Lúc nãy mày không ham bóng thì có phải 2-1 rồi không! – Thằng Toàn vỗ vỗ vào vai tôi giọng đầy phấn khởi.
_2 cái con khỉ! Tùy tình huống chứ! – Tôi nguýt nó cái rồi chạy về khu đội nhà. Đưa tay vẫy vẫy.
_Hùng ra thay cho bạn cái, mệt vãi!!
_Sao thế? Còn vài phút hết giờ rồi, đá cố đi! – Thằng Hùng trố mắt.
_Thôi…oải bỏ mẹ! – Tôi ngồi phịch xuống, cầm chai nước tu ừng ực.
_Nhanh lên có đá nữa không? – Mấy cậu đội bạn nhao nhao, giọng có vẻ bực.
_Ờ đây! – Thằng Hùng lật bật chạy vào. Đội bạn tiếp tục giao bóng từ giữa sân.
Tôi chống tay xuống ngẩng mặt thở dốc, rồi cúi xuống xăm soi vết xước bị ngã lúc nãy. Sau đó nằm dài ra bãi cỏ, nhìn trời.
“_Không biết giờ này nàng đang làm gì nhỉ”
Đấy, cứ rảnh ra tí là tôi lại nghĩ về nàng, cứ như một phần mềm lập trình mặc định sắn trong đầu vậy, với tay lại đống đồ lục lấy cái điện thoại giơ lên xem. Có 2 tin nhắn và 3 cuộc gọi nhỡ, đều là của nàng.
“Anh dậy chưa, tối qua lúc anh nhắn tin em đang nằm với chị nên không tiện trả lời?”
“Sao không trả lời em thế, dỗi à?”
Tôi mỉm cười bấm máy gọi lại.
_Dạ em nghe. – Giọng nàng khiến cơn mệt mỏi của tôi tan biến ngay lập tức.
_Lúc nãy anh đá bóng mà, em dậy lâu chưa? – Tôi dịu dàng.
_Eo ui! Đá buổi sáng sớm hả, trời lạnh vậy mà…??
_Thì không thuê được giờ đẹp, phải đá tầm này thôi, chạy một chút là nóng người ngay ý mà! -Tôi cười cười.
_Vậy sáng nay anh không đi học à? – Nàng thắc mắc.
_Mai anh mới phải đi!
_Có mệt không? – Nàng tỏ vẻ quan tâm làm lòng tôi ấm lại.
_Mệt chứ…
_Thế sáng anh đã ăn gì chưa mà đá vậy?
_Ăn rồi, ăn từ đêm qua!!
_Gì mà từ đêm qua??
_Thế mới hay chứ! Một món ăn không chỉ khiến anh đủ sức đá banh, mà còn đủ cho anh đi suốt cuộc đời này với em – Tôi tủm tỉm.
_Món gì mà chẳng thấy mời em gì cả! – Giọng nàng phụng phịu.
_Em cũng đang thưởng thức đấy, món “Tình yêu” – Tôi nhẹ nhàng.
_Trời ạ! Anh vẫn lẻo mép thật đấy! – Dù qua điện thoại nhưng tôi có thể hình dung khuôn mặt kiều diễm của nàng đang ửng đỏ.
_Không phải sao?
_Thì em…không biết – Nàng ngượng ngùng.
_Coi kìa! Khẩu vị đó đâu có lạ với chúng mình đâu? Thế em đang làm gì?
_Em đang chuẩn bị thay đồ, rùi lát cùng với nhà bác đi về trang trại của bác ý ở Hòa Bình chơi.
_Hôm qua em ngủ ngon không?
_Không…!
_Sao vậy???
_Em cứ nghĩ về anh…chẳng thể nào chợp mắt được.
_Anh cũng thế…!
_Món quà của anh bất ngờ thật đấy, sau bao năm, anh vẫn lãng mạn và ngọt ngào như hôm nào…
_Anh có chuẩn bị được gì đâu? – Tôi ngạc nhiên.
_Ý nghĩa dòng chữ trên quả bóng mà anh thả lên trời đó, em chỉ hy vọng chúng mình sẽ được như vậy, bay cao, bay xa, và mãi mãi…-Nàng thỏ thẻ.
_À! À!! – Bỗng tôi thầm cảm ơn cậu bé bán bóng nọ, và thầm cảm ơn cái giây phút lơ đễnh của mình vô tình đem đến một điều thật ý nghĩa.
_Thôi chị đang giục dưới nhà, có gì em nhắn tin sau nhá!
_Ukm, em đi đi, mà đã mum sáng chưa?
_Ui, cái món “Tình yêu” ấy tối qua anh cho em mum rồi, sáng nay lại mum nữa…em còn tâm trí đâu mà nghĩ đến thứ khác..hihi! -Tiếng nàng cười thánh thót như chim oanh, khiến đầu tôi lâng lâng.
_Coi kìa vừa chê người ta lẻo mép, thế mà…-Tôi hạnh phúc bỡn cợt.
_Hiếu!! Cẩn thận bóng! – Tiếng thằng Hùng thảng thốt.
_Bốp…!! – Quả bóng với lực căng cực mạnh đập thẳng vào mặt tôi, văng cả điện thoại xuống đất, tôi nằm vật xuống, sao giăng đầy trời.
_Gọi cho đứa nào, mà nhìn mặt ngu ngu thế, không biết đường né à! – Thằng Dũng chạy đến cầm bóng, nhìn tôi nhe răng cười khả ố. Cả mấy thằng cầu thủ đội bạn cũng ha hả cười.
_Đứa cái đầu mày, tát chết cha mày bây giờ! – Tôi lồm cồm bò dậy, điên tiết. Rồi chẳng thèm quan tâm đến tụi nó, vồ ngay lấy cái điện thoại lên.
_Alo..alo…!! – Không có tín hiệu trả lời, chắc cuộc gọi bị ngắt rôi, bỗng có tin nhắn đến:
“Em đi đây, đá xong nhớ mum cái gì nhé, món kia chỉ dành cho trái tim thôi, đừng quên cái dạ dày…yêu anh”
******
Sau đêm Noel, mọi người lại hối hả vào công việc, học hành, bươn chải…cái rét vẫn hoành hành trên mọi ngóc ngách Hà Nội, mọi người ra đường lúc nào cũng phòng thủ kín mít từ đầu đến chân để chống chọi lại, nhưng những đợt gió bất chợt ập đến vẫn luôn khiến cho tất cả phải rùng mình. Với riêng tôi thì chẳng nghĩa lý gì cả…đúng vậy, đối với tôi mùa đông năm nay ấm áp biết bao nhiêu, dường như cái lạnh đang rần lùi xa cùng với những trăn trở, nhớ thương, muộn phiền kể từ khi người con gái ấy trở về, nàng đã đem mùa xuân đến sớm hơn trong lòng tôi…
_Xem ai đến kìa! – Thằng Tú nhìn tôi đang lúi húi dựng xe, bĩu môi.
_Ốm đau thế nào cháu?! – Chú Thức bảo vệ tỏ vẻ quan tâm hơn.
_Cháu khỏi rồi chú ạ, cảm lạnh ấy mà! – Tôi mỉm cười nhìn chú.
_Ôm nhầm em xinh như mộng vậy mà cảm lạnh thì tao cũng thích – Thằng Tú ha hả cười. Tôi mặc kệ nó, bước vào trong thay bộ đồng phục. Chuẩn bị cho ca làm việc.
_Anh đã đỡ hẳn chưa, sao không nghỉ nốt hôm nay đi cho khỏe hẳn?? -Thay đồ xong vừa bước ra đã đụng ngay cái Nếp, thấy tôi nó sốt sắng hỏi.
_Anh ổn mà em! – Tôi cười trấn an.
_Mấy hôm nay chắc mọi người vất vả nhỉ?
_Ukm, cũng hơi mệt, nhưng cố một chút thì cũng trôi anh ạ!
_Hôm nay chắc ít khách thôi, sau ngày lễ ai còn bụng dạ nào đi ăn uống nữa – Tôi vừa vớ cái chổi lông gà phẩy phẩy mặt bàn vừa nói bâng quơ.
_Chắc là vậy rồi! À mà anh này…- Bỗng cái Nếp ngồi xuống quầy rồi chống cằm nhìn tôi có vẻ thắc mắc.
_Sao?
_Cái chị hôm nọ…hình như anh và chị ấy quen nhau thật à?
_Hả…? – Tôi dừng lại ngoảnh lên nhìn nó ngạc nhiên.
_Em thấy lúc anh đi vào chị ấy cứ nhìn theo…em thấy đôi mắt của chị ấy có vẻ vừa lưu luyến vừa thiết tha, em cũng là con gái nên không lầm được đâu, với lại anh cũng biết cả tên chị ấy mà!
_Không! Thật ra…-Tôi bối rối chẳng biết nói gì, đúng là con gái thường quan sát tinh tế thật, chẳng có như mấy thằng đầu đất kia.
_Hình như hai người là…-Nó nhìn tôi đầy vẻ nghi hoặc.
_Cô hôm nay đa sự quá đấy – Tôi bực bội ngắt lời.
_Ơ cái thằng Hiếu đâu rồi, không vào rửa rau à? -Tiếng anh Tuyền từ trong nói vọng ra, may quá, đúng lúc đang muốn thoát khỏi đứa nhiều chuyện.
_Đây em vào liền! -Tôi nhảo bước vội vào, mặc kệ ánh mắt tò mò của nó.
Thực sự tôi chẳng muốn chia sẻ chuyện của tôi và nàng với ai cả. Vẫn còn nhiều điều phải giải quyết trước mắt, vẫn còn những chông gai đang chờ đợi, cuộc sống chẳng có thể nói trước được điều gì cả, tôi đã chiêm nghiệm ngay mấy ngày hôm nay rồi. Giờ điều chúng tôi chỉ có thể làm là cố gắng hết sức để bảo vệ tình yêu của mình trước những giông bão, cố gắng để không vuột tay nhau một lần nữa giữa cuộc đời mà thôi…
*****
_Ủa! Bác xuống lúc nào thế!? – Vừa bước vào phòng đặt balo xuống giường đã thấy anh Kiên đang lúi húi dưới bếp rửa bát.
_Vừa đi làm về hả em, anh xuống đầu giờ chiều, lúc chú vừa đi làm – Anh ngoảnh lên nhìn tôi cười.
_Vâng, hai thằng kia đâu rồi anh?
_Chúng nó lượn ra hàng net rồi!
_Sao đánh hội sớm thế mà không đợi em về hả? Táo ở đâu thế này? -Thấy đĩa táo trên bàn tôi nhón một quả ngoạm luôn một miếng.
_Đứa em xuống cùng anh vừa qua chơi nó mua đấy, ăn đi!
_Ô, em tưởng ra tết nó mới xuống ôn thi tiếp mà!? – Tôi vừa nhai vừa hỏi.
_Nó cứ đòi xuống đi làm thêm rồi ôn!
_Vậy cũng được, nhưng xuống đây thì nó ở đâu?
_Thì qua trọ cùng với mấy con bạn nó ở Cầu Giấy mà!
_Vâng! – Tôi đưa tay với thêm quả nữa.
_Để phần cho hai thằng kia nữa, không tí về nó lại gào lên. – Anh Kiên vừa xếp bát vừa nhắc.
_Kệ chúng nó, về muộn mất phần. -Tôi vừa xực tiếp vừa nhe răng cười đắc ý.
_Mà tối qua làm gì rơi vỡ hết cả bát thế?
_Hai thằng lắm chuyện này, trưa nay em ra mua một đống bát mới rồi mà, cũng đã đến lúc phải thay chứ – Tôi gãi đầu chữa ngượng.
_À hôm qua đưa em nào về thế? Chẳng thấy ra mắt anh gì cả! – Anh nhìn tôi tò mò.
_Bạn em…hì!! -Tôi đỏ mặt.
_Từ lúc ở cùng đến nay có thấy chú dẫn đứa nào về đâu? Chắc bạn “đặc biệt” lắm nhỉ?
_Tất nhiên! – Tôi vênh mặt.
_Hôm nào đưa qua đây anh xem mặt nhé, nghe Hòa với Thanh nó khen nức nở làm anh tò mò quá!
_Dạ…!! – Bỗng miếng táo tắc nghẹn ở cổ. Tôi bần thần.
Hôm nào là hôm nào?? 2 ngày nữa là nàng vào Sài Gòn rồi. Tình cảm mới nhen nhúm lại đã phải xa nhau, sao mà trớ trêu vậy chứ? Xa nhau lần này không biết đến khi nào mới gặp lại đây, biết là vẫn có thế liên lạc thường xuyên với nhau được, nhưng sao có thể khỏa lấp được nỗi nhớ chứ! Hai đứa vẫn còn 2 năm đại học ở phía trước rồi mới có thể đưa ra những quyết định quan trọng cho cuộc đời…Ôi 2 năm, lại là 2 năm…
_Táo ở đâu thế! – Thằng Hòa vừa về đã giật ngay miếng táo tôi đang cầm cho lên miệng nhai rôm rốp.
_Mày dạo này cứ như tắc ngơ ý, sao cứ ngồi lẩn thẩn thế? Có cần tao đưa đi khám không? – Thằng Thanh bước theo sau nhìn tôi khó hiểu.
_Chắc đang nhớ em yêu ấy mà, anh vừa nhắc đến đã ngơ ngẩn rồi! – Anh Kiên hùa theo.
_Dẹp, dẹp hết, lo đại sự trước mắt đã! Hôm qua thiếu chân lại phải đi Giáng Sinh nữa nên chưa chốt được, đống quần áo kia giờ như nào? – Thằng Thanh cầm bộ bài trên bàn trộn trộn khiêu khích.
_Còn như nào nữa, anh Kiên cầm giấy bút ra đây! -Thằng Hòa trèo lên giường ngồi khoanh tròn.
_Ý chú Hiếu thế nào? -Anh Kiên nhìn tôi.
_À…ừ…chơi thì chơi! – Tôi miễn cưỡng trả lời, rút máy ra kiểm tra xem nàng có nhắn tin không, rồi cũng lên ngồi cùng chúng nó.
_Vậy chiến thôi! – Thằng Thanh chỉ chờ có vậy, hào hứng trộn và chia bài…cuộc sát phạt mới lại bắt đầu.
Chẳng biết giờ này nàng đã ngủ chưa, tôi toàn phải chờ nàng chủ động nhắn tin, để tránh sự truy xét của bà chị và gia đình ông bác khó tính kia, chúng tôi còn phải như thế này đến bao giờ nữa, đến bao giờ mới có thể thoải mái được yêu mà không còn vướng bận lo nghĩ gì? Tôi biết trong hoàn cảnh lúc này thì không thể nóng vội được, nhưng cũng chẳng thể gạt bỏ nhưng âu lo và trăn trở…
_Ê…ê…-Thằng Thanh đập đập vào vai.
_Gì thế! – Tôi giật mình.
_Không ăn thì bốc, mà ăn thì ăn đì, làm đếch gì mà nghĩ lâu thế? – Nó bực bội.
_À ờ…! Đánh gì thế? -Tôi bối rối.
_Mười bích!
_À…không ăn được! -Tôi xem lại bài, rồi với tay bốc.
Ngoài trời gió vẫn rít ào ào, càng về đêm càng lạnh…
*****
_Ối! -Đang say xưa xem một món đồ trong siêu thị, nàng hốt hoảng khi có một cánh tay kéo vào một góc khuất trong gian hàng quần áo, nàng đang định hét lên thì một bàn tay chặn miệng lại…
_Suỵt…!-Tôi đưa ngón trỏ lên miệng nháy mắt ra hiệu bảo nàng im lặng.
_Anh làm gì ở đây thế!???- Nàng tròn mắt tỏ ra hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, đầu lại đội mũ lưỡi trai lụp xụp rất bí hiểm.
_Nhỡ..mọi người nhìn thấy thì sao? – Nàng hoang mang ngó ra ngoài.
_Anh…-Nàng đang định nói tiếp thì bị tôi kéo lại và chặn câu nói đang định thốt ra đó bằng một nụ hôn nồng nàn…
Hơn hai năm cho một nụ hôn…!!! Phải, hơn hai năm kể từ đêm trăng hôm ấy, bên hồ nước…nơi lần đầu tiên nàng gọi tôi là anh…nơi lần đầu tiên chúng tôi gần gũi nhau…thân mật nhau đến độ suýt nữa tôi đã làm một việc có thể khiến tôi và cả nàng phải ân hận suốt đời…hơn hai năm, qua bao sóng gió, qua bao cách xa…mọi nhớ nhung yêu thương đã dồn nén quá lâu rồi. Thoáng chút sững sờ, đôi mắt đang mở to của nàng từ từ khép lại, đôi môi dần hòa theo nhịp với sự khát khao bỏng cháy của tôi…cả hai cùng lịm đi trong nỗi đê mê ngọt ngào…
_Bé Ngọc đâu rồi? -Bỗng tiếng một người phụ nữ trung niên cất lên. Khiến tôi và nàng giật mình buông nhau ra, chúng tôi bàng hoàng nhìn nhau, nhưng không giấu được sư yêu thương vô hạn trong mắt…tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chắc hẳn nàng cũng vậy.
_Con không biết, em ý vừa mới ở đây mà? – Là tiếng bà chị.
_Hay qua bên kia xem sao?
_Ừ, tìm nó nhanh nhanh rồi về cho kịp bữa trưa? – Bà bác sốt sắng giục. Rồi tiếng bước chân hai người dần đi xa. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà chưa bị phát hiện. Hôm nay ngày thường nên siêu thị cũng vắng khách.
_Anh…-Đôi má nàng đỏ bừng, môi khẽ mấp máy, dường như vẫn chưa hết sửng sốt trước sự liều lĩnh của tôi. Thấy vậy tôi lại không kìm nén được, định cúi xuống…
_Thôi nào…! -Nàng khẽ đẩy nhẹ tôi.
_Anh liều thật đấy! – Mắt nàng long lanh nhìn tôi.
_Giờ như nào cũng được, kể cả trời đất sụp đổ…anh kệ! – Tôi ôm chầm lấy nàng.
_Khoan đã nào…-Nàng lại đẩy tôi ra.
_Sao anh lại ở đây? Sao lại biết em ở đây??
_Anh ngồi quán nước trước ngõ nhà bác em cả buổi sáng nay đấy, mãi mới thấy em ra, rồi lên taxi cùng bác và chị, nên anh bám theo…-Tôi nhìn nàng trìu mến.
_Trời ạ! Anh đạp xe mà đuổi theo taxi sao?? -Lúc này nàng mới để ý đến cái đầu đang bết mồ hôi của tôi.
_Mùa đông đạp chút cho nóng người có sao, mấy lần suýt mất dấu, cũng may có nhiều đèn đỏ nên anh mới bắt kịp được! -Tôi nhoẻn cười.
_Và rồi anh theo em vào đây? -Nàng xúc động khẽ đưa tay gạt chút mồ hôi còn chưa khô hết trên má tôi.
_Ừ, mãi mới có cơ hội tiếp cận được em -Tôi nháy mắt tinh nghịch.
_Nhưng mà…anh đi như vậy, nhỡ xảy ra điều gì, thì em biết làm thế nào? -Nàng ngước nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.
_Em không phải lo về điều đó, anh là chuyên gia luồn lách mà..- Tôi cầm tay nàng trấn an.
_Anh cứ nói vậy thôi…hôm trước nghe Hòa bảo anh bị ngã xe cách đây chưa lâu…giờ ra ngoài đâu nói trước được gì đâu, anh mà có làm sao…em..em…!!! -Nàng nghẹn ngào.
_Thôi mà…! Anh biết lỗi rồi, lần sau anh không như vậy nữa…anh biết rồi mà…! -Tôi cuống quýt xin lỗi.
_Cũng tại em mà khiến cho chúng mình phải khổ sở thế này! -Nàng buồn bã nép vào lòng tôi.
_Đâu phải tại em đâu…đừng nói vậy mà…-Tôi ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc.
_Anh sẽ đợi em chứ?
_Anh sẽ đợi mà, đừng nói hai năm, mà 20 năm, 200 năm nữa…anh vẫn đợi -Tôi bồi hồi.
_Ngốc ạ, anh mà sống được đến 200 năm sao? – Nàng ngước nhìn tôi bĩu môi.
_Hì, nói thế bởi vì anh không tin là ông trời lại bắt chúng ta phải xa nhau lâu thêm một lần nữa -Tôi véo nhẹ lên má nàng.
Bỗng điện thoại nàng đổ chuông.
_Là bác em đấy, chắc ko tìm thấy em nên bác gọi! -Nàng cầm máy lên xem, rồi hấp tấp lau vội nước mắt, chỉnh lại đầu tóc.
_Em phải đi rồi…-Nàng rướn người hôn nhẹ lên môi tôi, sau đó xoay người bước ra ngoài.
_Này…từ giờ đến lúc em bay, liệu mình còn gặp nhau không? -Tôi nói với theo.
_Không biết được nhưng em sẽ cố…! -Nàng quay lại nháy mắt, rồi chạy vụt đi, tôi ngẩn ngơ trông theo cho đến khi hình bóng thương yêu khuất hẳn sau những quầy hàng.
(Còn nữa)