Ranh Giới – Chương 26: Điều giản dị – Botruyen

Ranh Giới - Chương 26: Điều giản dị

_Ai vậy nè??? – Thằng Hòa đầu tóc bù xù, ngó ra tròn xoe mắt.

_Bạn tao – Ngó điệu bộ của nó tôi suýt phì cười.

_Chào bạn, mình là…

_Rầm..!!! – Nàng chưa kịp nói hết câu thì nó đóng sầm cái cửa lại, tôi với nàng nhìn nhau bối rối, thấy trong nhà loạt soạt và nghe tiếng Hòa hô hoán.

_Dậy dậy! Hiếu nó dẫn em nào về xinh lém!

“Bố khỉ, chắc nhà lại như cái bãi rác, và mấy ông lại đang bát ngát bao la” Tôi nghĩ thầm trong bụng, biết thế đã chẳng đưa nàng về đây làm gì.

_Có bạn gái mà giờ mới dẫn về đây ra mắt xóm sao? – Anh Long cách mấy dãy cũng ngoái ra nhìn, rồi cả cái Hồng cũng nhoai ra hóng, rồi lại thêm mấy cái đầu nữa thò ra thụt vào, xóm trọ đang yên tính bỗng xì xào huyên náo. Cứ như chuyện tôi dẫn bạn về chơi là một sự kiện trọng đại lắm không bằng.

_Không ạ! Em…! – Tôi đỏ mặt gãi tai, quay sang nàng cũng đang đỏ mặt không kém.

_Hello bạn! Mình là Thanh. – Thằng Thanh chắc mới ăn vận lại quần áo chỉnh tề bước ra đon đả.

_Mình tên Ngọc, thấy Hiếu có kể chuyện về các bạn rồi, giờ mới được gặp – Nàng mỉm cười.

_Bạn vào nhà đi, trời đang rét mà! – Cu Hòa đang vuốt lại mái tóc, chắc vừa chạy vào vuốt nước, nên đầu bết lại vì mấy ngày không gội, lấm tấm toàn gầu, nom phát kinh lên được.

Nàng có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng cũng bước vào phòng, tôi bước theo, đi qua thằng Thanh thì nó ghé vào tai gằn thầm mấy câu:

“_Con tó này, vãi thật, vớ đâu được em ngon thế, mấy hôm nay đi đâu..?”

Tôi chẳng buồn trả lời, lườm nó cái rồi bước vào kê ghế cho nàng ngồi. Vào phòng hôi như tổ cú, hằng ngày tôi quen rồi, nhưng bỗng hôm nay có sự hiện diện của nàng khiến tôi bối rối vô cùng, nhìn xuống gậm giường cơ man nào là quần áo bẩn hình như chúng nó vừa nhét vội nhét vàng xuống đấy, đảo mắt vào khu bếp vệ sinh thì một chồng bát cao như núi, vỏ mỳ tôm vứt vương vãi. Tôi thầm kêu khổ, biết thế điện trước cho chúng nó dọn dẹp thì đỡ ê mặt.

_Cuộc sống sinh viên nó lộn xộn vậy đó – Tôi gãi đầu chữa ngượng.

_Bọn tớ chờ Hiếu về giải quyết luôn một thể – Hòa bưng 1 cốc nước ấm ra đưa cho nàng rồi nhìn tôi nháy mắt.

_Giải quyết cái con khỉ, chúng mày ăn liên quan gì tới tao? – Tôi bực mình.

_Thì chẳng có lẽ tao với Hòa lại Solo với nhau à? – Thằng Thanh cười khà khà.

_Tao không biết! – Tôi ngoảnh sang nàng, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nàng. Tôi liền phân bua:

_Bọn anh ở đây phân chia công việc bằng… đánh phỏm, ai thua làm tất!

_Hihi, thật á? – Nàng tủm tỉm cười ra vẻ thú vị lắm.

_Thì toàn thành phần lười như nhau mà!- Tôi bĩu môi nhìn 2 thằng bạn chết tiệt.

_Cả anh nữa hử? – Nàng liếc nhẹ sang tôi.

_Ờ thì…

_Không! Nó chăm lắm…hội nào cũng thua để được rửa bát mà!- Thằng Thanh cũng bĩu môi mỉa.

_Ai hỏi mày đâu! – Tôi lừ lừ nhìn nó.

_Ngọc quen Hiếu lâu chưa? Sao không thấy nó giới thiệu với bọn mình bao giờ? – Thằng Hòa quay sang hỏi nàng.

_Thì bọn tớ…- Nàng ngại ngùng.

_Quen lâu rồi, bạn học cũ của tao, nhưng cố ấy đang sinh sống trong Sài Gòn.- Tôi sốt ruột đỡ lời.

_Ai hỏi mà mày cứ đớp lời thế nhỉ? – Thằng Thanh được dịp trả đũa. Rồi nó tiếp tục phỏng vấn:

_Ngọc ra đây chơi à? Chắc vừa rồi ra xem Seagame hử?

_Ukm, mình ra xem, và kết hợp thăm họ hàng ở Hà Nội.

_Thế khi nào bạn vào?

_28 là mình lại bay vào trong đó, không xin nghỉ lâu được!

Nghe nàng nói vậy, bỗng dưng tôi thấy tim đập thình thịch, cảm giác hụt hẫng lại ùa về, vậy là chỉ cón 4 ngày nữa chúng tôi lại phải xa nhau rồi sao? Lần này thì biết khi nào gặp lại, nàng vào trong đó..với người con trai ấy…mọi chuyện sẽ thế nào??

_Hình như, nếu mình không lầm thì bạn là nguyên nhân gián tiếp khiến thằng này tông vào xe rác cách đây không lâu thì phải? – Thằng Hòa nhìn cả tôi lẫn nàng tỏ vẻ nghi hoặc.

_Tông vào xe rác..? – Nàng khó hiểu quay sang tôi.

_A không…mày suy luận vớ vẩn! – Tôi đỏ dừ mặt. Nhớ lại hôm cổ vũ Seagame tôi chở nó, nhìn thấy nàng, không làm chủ được tay lái rùi bị xòe.

_Chuyện như nào vậy? -Nàng tò mò hỏi Hòa.

_Không có gì đâu em…nó huyên thuyên ý mà, ơ mà anh Kiên đâu rồi, nãy giờ quên mất! -Tôi lảng sang chủ đề khác.

_Phòng này có một ông anh nữa nhưng anh ý về quê có việc rồi, Ngọc có rảnh thì ở đây ăn cơm với tụi mình nhé, hôm nay ăn sớm còn lên phố đón Giáng Sinh chứ nhể? – Có vẻ như nhìn thấy vẻ khó xử của tôi nên thằng Hòa cũng chuyển luôn.

_Cảm ơn bạn, nhưng để khi khác, mình tới chơi cho biết thôi, giờ mình phải về có việc! – Nàng trả lời.

_Không ở lại ăn cơm rồi về được sao? – Tôi đưa mắt nhìn nàng khẩn khoản.

_Thôi anh, chị họ em gọi nhỡ cả chục cuộc chiều nay rôi, về sớm cho bác đỡ lo!

_Vậy từ hôm ấy tới nay em ở nhà bác à! – Bỗng nhiên tôi thở phào, thấy nhẹ nhõm hẳn.

_Vâng! – Nàng nhìn tôi trả lời.

_Thôi được rồi, vậy nhà bác em ở đâu anh đưa em về! – Tôi đứng dậy.

_Em ra đầu ngõ bắt taxi cũng được mà – Nàng có vẻ bối rối.

_Thôi để Hiếu đưa bạn về, trách nhiệm của nó mà – Hòa huých nhẹ tôi, ra hiệu.

_Nhưng…- Nàng ngập ngừng.

_Chả nhưng gì cả – Tôi kéo nàng dậy bước ra ngoài. Nàng ngoái lại:

_Bữa cơm hẹn khi khác nhé, chào hai bạn!

_Ờ thì không lúc này thì đành lúc khác thôi – Hòa cười đáp lại.

_Về nhé – Thanh nói với theo.

Tôi bước ra nổ máy, nàng cũng lên ngồi sau.

_Ơ về sớm thế! – Lại tiếng bác Long, tôi ngoảnh lại, cả dãy lại mấy cái đầu lố nhố ngó ra, độ hóng ở cái xóm này đúng là…

_Vâng, em chào mọi người ạ! – Nàng nhỏ nhẹ.

_Ui giời, kệ họ! – Nói xóng tôi vê ga phóng đi.

****

Cái lạnh se sắt của những đợt gió mùa không làm nguội đi không khí Giáng sinh trên khắp phố phường Hà Nội. Đi trong nội thành vào giờ này, dù trời chưa tối hẳn nhưng ta vẫn cảm nhận rõ một mua No-el đang tràn về trên khắp những con phố, những hàng cây và trên cả những khuôn mặt người hồng hồng rạng rỡ. Giáng sinh Hà Nội chưa bao giờ có tuyết và cũng không cần phải có tuyết. Cái lạnh đặc trưng ấy mới chính là bộ y phục tuyệt vời mà đất trời Hà Nội khoác lên để dự Giáng sinh. Từng làn gió đông, nếu ở trên nhưng cánh đồng sẽ dễ làm cho người ra phải run lên suýt xoa vì lạnh sau từng đợt, nhưng về đến thành phố thì nó lại mang một âm hưởng khác, lạnh một cách đặc biệt, có lẽ bầu không khí sôi động, háo hứng mong chờ đã khiến nó ấm lại. Cái lạnh ấy không phải là cái lạnh dưới 10 độ mà nó chỉ là cái lạnh khiến cho các cô gái chun mũi hít hà mùi ô mai gừng ấm nóng, thanh niên quây quần bên nồi lẩu bốc khói nghi ngút, nhâm nhi ly rượu nồng, và cái lạnh ấy khiến em bé nào ra đường cũng phúng phính đôi má hồng dễ thương, cái lạnh không làm cho các cụ lớn tuổi khổ sở vì đau nhức khớp mà vẫn có thể khiến họ cảm nhận được Giáng sinh cùng con trẻ…Trên những con phố, cửa hàng đã trang hoàng những cây thông, công chúa tuyết, ông già No-el. Đâu đâu cũng thấy vang lên những giai điệu rộn rã truyền thống của Giáng Sinh.

_Lâu lâu mới được thưởng thức bầu không khí này – Nàng có vẻ hào hứng.

_Ở đâu cũng có mà em!

_Trong Sài Gòn thiệt thòi hơn một chút vì không có cái lạnh như vậy, sự cảm nhận cũng không rõ rệt như ở nơi đây. – Nàng khẽ thở dài.

_Anh chẳng nhất thiết phải ở đâu, với anh nơi nào có em, nơi ấy có Giáng Sinh và cả mùa xuân nữa!

_…

_Sao em không nói gì vậy?

_Em cũng không biết nữa!

_Em có hối hận khi đã đi cũng anh 2 ngày qua không?

_Tất nhiên là không!

Tôi đưa tay ra sau cầm lấy tay nàng, đưa lên áp vào ngực mình.

_Anh biết mình còn phải đối mặt với nhiều thử thách phía trước, nhưng chỉ cần em luôn hướng về anh, thì anh nghĩ không gì là không thể vượt qua được…!

_…

_Đến đầu ngõ kia là dừng lại được rồi anh! – Nàng rụt tay ra chỉ về con ngõ phía trước. Tôi ngoành vào, rồi đỗ xe.

_Để em ở đây được rồi! Anh về đi! – Nàng bước mấy bước rồi quay lại nhìn tôi.

_Không! Em đi trước đi, rồi anh về! – Tôi đúp tay túi quần, đứng tựa vào yên xe, nhìn nàng lưu luyến.

_Anh cứ đi đi rồi em về mà – Nàng nhíu mày.

_Trời tối rồi, em phải về hẳn thì anh mới yên tâm. -Tôi cứng giọng.

_Anh bướng bỉnh thật đấy! Kệ anh!- Nàng bực bội xoay người bước đi.

Tôi đứng nhìn theo nàng, bỗng nhiên hình ảnh ở đồn công an năm nào lại hiện về, 4 đôi mắt trẻ thơ chúng tôi nhìn nhau, mà chẳng biết đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau…giờ sau hơn hai năm, tôi lại phải đứng nhìn hình bóng năm xưa ấy đang dần vuột khỏi tầm mắt…xa nhau lần này, biết đến khi nào gặp lại…

Đi được một đoạn, bỗng nàng bần thần dừng bước, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi quay lại nhìn tôi…từng cơn gió héo may khẽ cuốn đám lá khô xào xạc và cả mái tóc nàng…bỗng nàng ùa chạy về phía tôi. Thoáng một chút bỡ ngỡ, nhưng những yêu thương bỗng trào dâng cuộn sóng trong lòng không cho tôi lưỡng lự thêm một giây nào nữa, tôi cũng bước nhanh về phía nàng..đưa tay đón lấy…chúng tôi ôm chặt lấy nhau, mọi xúc cảm như vỡ òa…với tôi nơi đây không còn là phố xá ngột ngạt, mùa đông rét mướt nữa…chỉ có thảo nguyên và hồ nước cùng với những tia nắng đang về.

_Không phải lần cuối mình gặp nhau chứ…anh…! Em không thể chịu nổi khi nghĩ về điều đó…em không biết phải làm sao…em!! – Nàng òa khóc nức nở.

_Tất nhiên rồi! – Tôi nhẹ vuốt mái tóc nàng.

_Lúc nãy anh chẳng nói đấy thôi, chỉ cần trái tim em luôn hướng về anh, mọi trở ngại giữa hai ta đâu thành vấn đề.

Nàng vẫn thổn thức trong lòng tôi, nhưng tôi biết nói gì hơn nữa, chẳng phải hạnh phúc đôi khi cũng là nhưng giọt nước mắt sao?

Bỗng có ánh đèn pha chiếu dọi về phía hai chúng tôi. Một chiếc xe ô tô đang đi vào ngõ, chúng tôi tam rời nhau để nhường đường cho xe đi, nhưng chiếc xe lại dừng lại. Rồi cửa xe mở, có ba người hai nữ một nam bước xuống, bước lại phía chúng tôi.

_Ngọc!! Đã về rồi sao? – Một người con gái cất giọng. Tôi nhận ra cô ấy đi cùng với nhóm nàng hôm trước ở nhà hàng.

_Chị…!! – Nàng có vẻ bối rối.

_Lại là mày?! Em giải thích sao đây hả Ngọc? – Một tiếng nói hằn học cất lên.

Mọi người bước tới gần hơn nữa, tôi mới nhận ra người đàn ông vừa cất tiếng nói chính là Nhật Huy. Hắn trừng mắt nhìn tôi:

_Thằng chó đa sự này! Mày…- Chưa nói dứt câu hắn lao luôn về phía tôi.

_Không! Đừng..anh!!- Nàng hoảng hốt hét lên.

_Bịch!!! – Tôi đưa tay đỡ và nắm chặt cú đấm đang nhằm thẳng mặt mình. Rồi gạt ra.

_Bình tĩnh ông anh, không có lần thứ hai đâu, có gì cứ nói chuyện thẳng thắn! – Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn nói.

_Tao không rảnh nói chuyện với mày! – Hắn bực tức quay sang Ngọc:

_Em nói đi, em bảo em về thăm bạn gái học cùng lớp cấp 3 ở Phúc Yên, sao giờ lại đi với thằng này? Sao hôm trước em nói là em không quen nó?? Thảo nào lúc anh bảo đưa em đi thì em lại nằng nặc đòi đi một mình? Em nói gì với anh đây? – Hắn tuôn ra một tràng.

_Huy từ hôm qua tới nay lo lắng cho em lắm đấy, cả hai bác nữa? – Bà chị khi nãy lại cất lời, mắt nhìn tôi dò xét.

_Em xin lỗi chị! – Nàng nhẹ nhàng trả lời.

_Thế tóm lại là em đi đâu? _Chị ý nghiêm giọng chất vấn.

_Thì đúng là em về Phúc Yên thật! Tối qua em chẳng điện cho chị bảo ngủ lại nhà bạn sáng nay về rồi mà. – Nàng bối rối phân bua.

_Thế còn cậu này?? – Chị lại quay sang nhìn tôi.

_Em tên là Hiếu, em cũng ở Phúc Yên, và cũng là bạn cũng lớp với Ngọc ạ – Tôi lễ phép.

_Là bạn trai em! – Bỗng nàng cầm lấy tay tôi. Tôi sững người lại, tôi đang loay hoay tìm cách diễn giải hợp lý nhất cho nàng đỡ khó xử thì nàng lại nói ra luôn. Ngoảnh nhìn ba người kia đang trợn tròn mắt nhìn chúng tôi mà tôi chẳng biết phải làm sao cả!

_Em…! – Gã kia mặt tím bầm lắp bắp không nói nổi nên lời.

_Em làm sao vậy Ngọc? Có biết mình đang nói gì không? – Giọng chị kia thảng thốt.

_Cậu ấy là bạn trai em từ hồi cấp 3, và bây giờ cũng vậy – Nàng trìu mến nhìn tôi.

_Cô…cô…! Cô nghĩ cái gì vậy? – Nhật Huy đổi giọng, hắn gầm lên như con thú bị thương:

_ Hôm trước thấy cô có biểu hiện không bình thường kể từ khi gặp hắn tôi đã sinh nghi, nhưng không ngờ cô lại có thể phũ phàng và trơ trẽn đến thế!! Tôi thật không tài nào hiểu nổi!? Cộ đã nhận lời yêu tôi mới chưa lâu mà giờ đã trở mặt, cô không biết là đang đùa với ai đâu!!!

_Nhật Huy!! – Nàng nhìn hắn thở dài:

_Em biết là có lỗi với anh, nhưng em không thể dối lòng mình được, ngay từ đầu em đã không hề yêu anh rồi. Em biết anh và già đình đã tạo điều kiện giúp đỡ bố em rất nhiều sau khi vào Nam, hai bác rất quý em, em biết. Em cũng rất quý anh, nhưng chỉ có vậy thôi, em nghĩ chính bản thân anh cũng hiểu điều đó mà!

_Tôi biết, nhưng tôi nghĩ chỉ cần tôi yêu cô là đủ, tại sao mới ra đây chưa đầy một tháng cô lại có thể…?? Nó! Cái thằng này…là ai..??? – Gã gào lên rồi chỉ thẳng vào mặt tôi.

_Mọi chuyện rồi sau này anh sẽ hiểu! Em…em yêu người này, yêu anh ấy từ rất lâu rồi, bây giờ và mãi mãi về sau vẫn vậy, xin anh! Đừng làm em phải khó xử nữa – Nàng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt tuôn trào trên má.

_Ông anh à! Em và Ngọc thực ra đã yêu nhau từ năm cấp 3, nhưng biến cố gia đinh Ngọc khiến chúng em phải xa nhau. Sau hơn hai năm đến giờ chúng em mới gặp nhau, mong anh hiểu và thông cảm cho Ngọc. Tình yêu mà không đến từ hai phía, chỉ là sự biết ơn, và vun vén của gia đình thì sẽ không bao giờ có được hạnh phúc – Tôi nhìn hắn dịu giọng.

_Câm mồm! – Hắn quắc mắt nhìn tôi:

_Cái loại khố rách áo ôm như mày không đáng để tao nói chuyện.

Tôi nghiến chặt răng, nắm tay run lẩy bẩy, không phải vì nàng thì tôi đã tương cho hắn mấy quả vào mõm rồi.

_Nói năng lịch sự đi anh, tôn trọng nhau một tí, em không phải chen ngang câu chuyện của anh, nhưng tình cảm của chúng em đã có với nhau từ trước khi quen anh rồi, anh lớn hơn tụi em nhiều, đã đi làm rồi, ít anh ra anh phải biết lý lẽ hơn chứ – Tôi cố giữ bình tĩnh.

_Em sẽ ăn nói sao với bố mẹ em và cả bố mẹ anh? – Nhật Huy chẳng thèm đoái hoài gì tới thiện chí nói chuyện của tôi, hắn tiếp tục dồn ép nàng.

_Anh à, cảm ơn anh đã quan tâm em rất nhiều trong thời gian qua, nhưng em mong sự quan tâm ấy hãy như là một người anh trai, mong anh hiểu cho! Còn về phần bố mẹ tự em có cách giải quyết, cuộc sống tương lai của em không phải là một cuộc trao đổi – Xiết chặt tay tôi hơn, nàng nhẹ nhàng giãi bày, nhưng thái độ dứt khoát.

_Ngọc!!! Em mới đi xa về chắc mệt rồi, thôi vào nhà nghỉ đi, mọi chuyện sẽ nói sau! Anh Huy vô nhà ăn cơm luôn nhé – Chị Ngọc cố gắng lảng câu chuyện sang hướng khác.

_Thôi khỏi! Giờ anh đi có chút việc. -Nhật Huy nói, mắt vẫn không rời hai chúng tôi.

_Chuyện này giờ không bàn nữa, nhưng tôi nói để cho cô biết, cô mà không thuộc về tôi thì cũng chẳng thuộc về thằng nào cả! Hiểu chưa…-Nói xong hắn xoay người bước lại ô tô.

_Mày…!!- Tôi rít lên qua kẽ răng, định lao tới hắn nói chuyện phải trái thì nàng níu tay tôi lại, nhìn tôi lắc đầu. Nhật Huy lên xe lùi lại và phóng vụt đi. Không khí nặng nề bỗng bao trùm.

_Về thôi em, kẻo hai bác đợi cơm – Bà chị kéo tay nàng bước đi.

_Ngọc…!! – Tôi dảo bước theo định nói gì với nàng, nhưng chẳng biết nói sao cả.

_Câu về đi! Nơi này không dành cho cậu đâu – Chị ấy liếc tôi, rồi lại kéo nàng đi tiếp.

_Anh cứ về đi! Em không sao..! Có gì em sẽ nhắn tin sau! – Nàng quay lại trấn an tôi rồi mất hút vào sau cánh cổng.

Tôi cứ đứng nhìn theo, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Có lẽ giờ mới thực sự bắt đầu…Tạm tự nhủ với lòng vậy tôi lên xe phóng đi, trời tối hẳn, gió bắt đầu rít mạnh hơn, như dự báo những bão bùng phía trước đang sắp tới…

****

_Nghĩ gì thế cu? Không ăn đi – Thằng Hòa vừa nhồm nhoàm nhai, hất hàm nhìn tôi.

_Tao không đói lắm. – Tôi ngồi chống đũa trầm ngâm. Lúc này còn tâm trạng nào mà ăn nữa.

_Từ lúc mày về cứ kiểu gì thế, tưởng được đi chơi với người đẹp thì phải yêu đời hơn chứ?

_Không có gì đâu! Chỉ là tao mệt, vậy thôi! – Tôi uể oải nói.

_Thế tối nay có rủ bạn ý đi chơi Giáng Sinh không? Thằng Thanh nó lượn từ chập tối với con vợ nó rồi đấy.

_Tao không! Ở nhà với mày cho mày đỡ buồn! – Tôi cười.

_Ơ hay! Lát tao cũng lượn rồi – Nó vênh mặt.

_Đi một mình làm gì, chán chết!

_Ai bảo tao đi một mình hả???

_Đừng có rủ tao đi, tao ở nhà đắp chăn cho sướng!

_Ai bảo tao rủ mày đi!?- Nó gân cổ lên.

_Anh Hòa ơi, xong chưa..! – Bống tiếng cái Hồng gọi với sang.

_Đợi anh chút, xong ngay đây!

Tôi sững người ngạc nhiên, rồi gật gù nhìn nó dò xét:

_À thì ra mày…bố cái loại…!??

_Thì làm sao..hả..làm sao?? – Nó cười ha hả, và nốt miếng cơm, rồi nhảy lên giường lúi húi thay đồ.

_Từ bao giờ thế, sao tao không biết nhẩy? – Tôi nhìn nó hỏi.

_Mày thì biết cái quái gì, có người yêu thì cứ im ỉm, nên tao cũng vậy thôi à! – Nó vớ chìa khóa, quàng vội cái khăn rồi chạy ra cửa, ngoái lại nhìn tôi:

_Không đi đâu thì dọn dẹp rửa bát hộ bạn, tiện thể thanh lý luôn chậu quần áo càng tốt, lát bạn về bạn mua quà cho.

_Tao đếch thèm!

_Thế thì ra mua bộ bài mới đi đợi tao với thằng Thanh về nhá..hehe…! – Nói xong nó phi xe ra cổng đón cái Hồng.

Tôi cũng quẳng đôi đũa lên mâm, rồi phi lên giường chùm chăn vớ ngay lấy cái điện thoại, mở ra soi tin nhắn, nhưng rồi lại thất vọng, từ lúc về tới giờ nhắn cho nàng mấy tin mà chẳng thấy hồi âm gì cả, lo quá. Mấy lần định gọi nhưng lại thôi, sốt hết cả ruột, thi thoảng có báo tin đến lại mừng mừng tủi tủi mở ra, nhưng rồi toàn tin tổng đài, hoặc tin chúc mừng của mấy đứa bạn, người mong đợi nhất thì chả thấy đâu. Chả biết có chuyện gì không nữa?!!

Bỗng có tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến, tôi lại khấp khởi nhìn, nhưng lại chẳng phải nàng, là số nhà mình:

_Con nghe đây mẹ ơi!!

_Làm gì mà mấy hôm nay không điện thế?

_Con cũng bận quá, dạo này đang phải làm mấy chuyên đề cơ!

_Bận thì cũng phải điện về xem mẹ mày sống chết thế nào chứ!- Giọng mẹ có vẻ bực mình.

_Hì, con xin lỗi mà mẹ!

_Thế cuối tuần này có về không con?

_Con chưa biết, chắc là có!

_Nếu mà bận quá thì để tết dương về cũng được!

_Vâng ạ.

_Thế thôi nhé!

_Khoan đã mẹ ơi…con bảo…!? – Đang định nói thì tút tút đầu dây, mẹ lúc nào cũng vậy, toàn chưa gì đã dập máy rồi. Tôi đang định hỏi mẹ về vấn đề đấy, mà giờ cũng chẳng biết nó còn quan trọng nữa hay không…!?

Lại có tiếng chuông reo…lần này chắc là nàng rồi, chẳng cần nhìn tôi bấm máy nghe luôn:

_Em à! Sao giờ mới gọi!!

_Em..em cái gì!? Sao mấy hôm nay mày nghỉ thế? Không đi làm à – Là giọng thằng Tú.

_À..ờ!! – Tôi nhìn lại số thấy là số máy bàn của nhà hàng, liền chuyển giọng mệt mỏi:

_Tao ốm mấy hôm nay, hôm qua điện xin phép anh Tuyền nghỉ rồi cơ mà!

_Ốm thật không…mẹ! Làm mấy thằng chạy bục cả mặt, ốm đếch gì mà khéo chọn ngày thế. – Nó gắt gỏng.

_Thì thời tiết mà…hụ…hụ…- Tôi giả vờ húng hắng ho.

_Em Nếp muốn hỏi thăm mày đây này, giữ máy nhé!

_Thôi thôi…tao mệt…máy tao sắp hết pin rồi…thế nhé! – Nói xong tôi tắt luôn. Quẳng máy lên giường bước ra ngoài cửa. Dãy nhà trọ vắng teo, chắc mọi người cũng đổ ra đường hết rồi, chỉ có thằng tôi đây là ngồi tự kỷ một mình thôi. Chẳng biết giờ này nàng đang làm gì nữa…

Có tiếng chuông reo, tôi ngán ngẩm, chắc lại cái Nếp nó thấy tắt máy nó gọi lại, rõ là bực mình, kệ nó, gọi chán rồi thôi ý mà. Tôi bưng mâm bát đũa ra giếng rửa, trời càng về tối càng lạnh ghê thật đấy, lại còn phải mó nước lạnh nữa, nếu như có nàng ở đây kể ra cũng đỡ biết bao, tôi khẽ cười thầm nhớ lại hôm qua hai đứa cùng rửa bát ở nhà bà. Có xa nhau, có ngại ngùng đi mấy chăng nữa, thì cái gì đến nó cũng sẽ tự đến thôi, lẽ tự nhiên của tình yêu là vậy! Chỉ cần ở bên nhau thì mọi cử chỉ, hành động theo bản năng của ký ức sẽ tự bộc phát, ấy là chân lý của yêu thương, của nhớ nhung, của hai trái tim dù xa cách bao năm nhưng vẫn luôn hướng về nhau. Có lẽ nàng cũng đã chiêm nghiệm ra điều đó, nên mới dũng cảm đối mặt với tất cả mọi chuyện, khiến tôi cũng phải ngỡ ngàng.

Tôi bưng mâm bát vào, thấy máy vẫn đang đổ chuông! Quái lạ, con dở hơi này làm gì mà hôm nay gọi dai như đỉa, nhà hàng đang nhiều việc lắm mà…hay là. Sực nhớ ra, tôi lật bật chạy vào, bỗng vấp phải bậc thềm hẫng một cái.

_Chooanggggg…!! – Chồng bát rơi xuống vỡ tan tành. Tôi ngã sóng soài, nhăn nhó, may mà không chống tay vào mảnh vỡ nào, mặc kệ tôi nhao đến vồ ngay lấy máy. Cuộc gọi vừa dứt, xem lại thấy 7 cuộc gọi nhỡ, đúng thật là nàng rồi!!! Tôi bấm gọi lại ngay và luôn:

_Anh đây, anh đây!

_Làm gì mà em gọi mãi không nghe thế! – Giọng nàng có vẻ dỗi.

_Thì anh cũng nhắn mấy tin có thấy em trả lời đâu, nên anh đi rửa bát! – Tôi cũng trách lại.

_Hihi, lại thua bài đúng không?

_Không, hôm nay anh rửa tình nguyện cho chúng nó đi chơi Giáng Sinh – Tôi liếc nhìn đống bát vỡ ngổn ngang lè lưỡi.

_Lúc nãy anh nhắn tin, thì em đang phải ngồi nghe 2 bác giáo huấn! – Nàng thở dài.

_Vậy sao? Em có bị mắng không? – Tôi tỏ vẻ lo lắng.

_Có chứ sao! Cũng may là hai bác chưa điện cho bố mẹ em.

_Ukm, vậy tốt rồi!

_Nhưng sớm muộn bố mẹ cũng biết thôi!

_Vậy em định tính sao? -Tôi bống thấy hoang mang.

_Em chưa biết, khi đó hẵng hay…mà anh không đi cùng các bạn sao?? – Nàng lảng tránh sang chủ đề khác.

_Chúng nó đi có người yêu, chẳng có nhẽ anh lại đi cùng được à?- Tôi thở dài thườn thượt.

_Có buồn không?

_Buồn chứ sao không?

_Lên Nhà Thờ Lớn Hà Nội đi, em đang ở bờ hồ nè.

_Sao em lại được đi thế? – Tôi ngạc nhiên.

_Đi cùng gia đình bác mà!

_Còn gã kia đâu? – Tôi dò xét.

_Em không biết nữa, giờ…em không muốn nghĩ tới nữa..- Nàng ngập ngừng.

_Nhưng mà…điện cho anh không sợ mọi người biết sao? – Tôi ái ngại.

_Ngốc ạ, phải chui vô nhà vệ sinh công cộng mới dám điện cho anh đấy, thôi lên đi, ở chỗ nào lát em nhắn tin. – Nàng sốt sắng giục.

_Được anh lên ngay…

_À nhưng mà này…mình không tiếp xúc với nhau nhé!!

_Nghĩa là sao? A không hiểu? – Tôi chột dạ.

_Trời, em phải chạy vào đây mới nói chuyện được với anh thì mình làm sao ở cạnh nhau được…Bác em vẫn chưa hết giận em mà!

_Thế thì như nào? – Tôi cũng chả hiểu ra làm sao nữa.

_Anh cứ lên đấy, đứng chỗ nào để em nhìn thấy anh, anh nhìn thấy em…vậy là đủ rồi! – Nàng thỏ thẻ.

_Vậy sao? – Tim tôi bỗng thắt lại.

_Anh không muốn nhìn thấy em sao? – Nàng có vẻ thất vọng.

_Không phải, được rồi, anh lên, anh lên ngay. – Tôi gạt đi mọi suy nghĩ trong đầu, mới tầm này năm ngoái tôi từng ước có thể đi cả nghìn cây số để được nhìn thấy nàng trong một phút giây, vậy giờ này còn mong gì hơn nữa. Mọi khó khăn chỉ mới bắt đầu mà…ôi, từ chập tối đến giờ không gặp, mà nhớ…nhớ không thể chịu nổi nữa rồi.

Tôi vội khoác tấm áo rét, đi giày rồi quàng khăn vào, quét tạm đống bát vỡ vào góc nhà, rồi phi ra ngoài ngõ bắt xe ôm.

*****

Trời Hà Nội càng về đêm càng lạnh, nhưng có lẽ, đây là thời điểm duy nhất trong năm người dân mong muốn và hào hứng tận hưởng cái không khí lạnh này. Càng rét, người ta lại càng cảm thấy thú vị khi dạo chơi trong đêm Chúa giáng sinh. Các con đường hẹp xung quanh Nhà thờ lớn (Hà Nội) đã cấm xe đi lại từ chập tối 24/12. Người đổ dồn về nhà thờ mỗi lúc một đông, những ánh đèn nhấp nháy, những cây thông lấp lánh rực rỡ và dòng người đông đúc pha trộn màu trắng, đỏ mùa Noel vui mắt và tạo ra không khí đặc trưng của ngày lễ.

_Anh nhìn kìa, đẹp quá – Một cô gái dắt tay người yêu, khẽ reo lên chỉ về phía Nhà thờ, nơi trung tâm của buổi lễ.

_Sao đẹp bằng em chứ.- Chàng trai hôn phớt nhẹ lên má cô gái, rồi hai người hòa lẫn vào đám đông.

_Phù..phù…!! – Tôi đưa tay lên hà chút hơi nóng cho đỡ lạnh, rồi lại rút điện thoại ra ngóng, chẳng biết nàng đang ở chỗ nào nữa, sắp tới giờ rồi mà.

Nhìn những đôi nam nữ tay trong tay, đi qua đi lại, đôi mắt ai cũng rạng ngời hạnh phúc mà tôi chạnh lòng.

_Anh ơi mua cho em quả bóng bay! – Một cậu bé cầm chùm bóng đến bên cạnh tôi mời chào.

_Không! – Tôi lạnh lùng xua tay.

_Đi mà anh, từ tối đến giờ chưa có ai mở hàng cho em! – Cậu bé khẩn khoản với anh mắt như van xin nhìn tôi, khiến tôi mềm lòng.

_Ừ thì cho anh một quả!

_10 nghìn anh ạ, anh lấy quả nào?

_Nào cũng được! – Tôi cũng chẳng để tâm đến, vừa rút ví trả tiền vừa nhìn tiếp xung quanh.

_Thấy anh đi một mình, cho anh quả hình trái tim cho sang năm có người yêu nhé, chúc anh Giáng sinh vui vẻ, cảm ơn anh! – Cậu bé cầm một quả bóng đưa cho tôi, rồi cười cười vẫy tay chào, sau đó mất hút vào trong đám đông.

“Nhóc nghĩ anh FA sao trời” – Tôi vừa nghĩ vừa cười thầm, nhìn quả bóng hình trái tim có in chữ Forever Love, cũng ý nghĩa đấy chứ nhỉ…

Người đổ về khu Nhà Thờ ngày càng đông, tôi cố căng mắt tìm kiếm mà chẳng thấy nàng đâu cả, thi thoảng cũng bắt gặp một vài hình bóng yêu kiều, nhưng khi dón dén lại gần lén lút ngó thì hóa ra lại không phải…Nỗi tuyệt vọng càng lúc càng lớn dần lên trong lòng.

Có lẽ đi cũng với gia đình ông bác khó tính ấy khiến nàng chẳng có cơ hội tiếp cận với tôi rồi…Mà giờ cũng chẳng biết hai thằng bạn quý hóa đang ở chỗ nào, kể ra gặp chúng nó cũng được, tôi đảo mắt xung quanh một lần nữa…

Bất chợt có tiếng chuông ngân vang, rồi giai điệu bản nhạc “Silent Night” thánh thót vang lên…

Tôi tuyệt vọng xoay người nhìn tứ phía, nào có quan tâm gì đến cái không khí này đâu cơ chứ, tôi phi tới đây chỉ có một lý do thôi mà! Đang lúc hoang mang nhất, bỗng tôi khựng người lại…Giữa những đám người đi tới đi lui, từ phía xa xa…một hình bóng quen thuộc đang dần hiện ra…có phải đó điều tôi đang mong đợi không?

Trong ánh đèn màu lung linh huyền ảo sặc sỡ sắc màu và giai điệu dìu dặt trang nghiêm của bản nhạc truyền thống Giáng Sinh…tôi ngây người đứng nhìn…người ấy cũng đứng nhìn tôi…

Cảnh vật xung quanh, từng dòng người qua lại trước mắt chúng tôi như mờ đi, nổi bật hơn tất cả, người ấy chính là nàng…

Nàng mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi, chiếc áo choàng dạ màu kem làm nổi bật chiếc mũ ông già Noel tinh nghịch trên đầu…trong bản nhạc đang ngân nga, nàng xuất hiện như một nàng công chúa cổ tích vậy, khác hẳn với lúc ban chiều còn lôi thôi sau một ngày đêm dầm sương gió với tôi…

Ánh mắt nàng nhìn tôi trìu mến, như lúc ngồi với nhau bên bếp lửa ở mái nhà tranh ngày xưa, không còn xa cách nữa rồi…Nàng đã thực sự trở về, công chúa mít ướt của tôi đã về…cảm giác thời gian như đang lắng đọng lại…chỉ còn lại tôi và nàng cùng với bản nhạc miên man bất tận như cộng hưởng với những cảm xúc của chúng tôi.

Giữa hoảnh khắc ngây dại tôi bỗng vuột tay…quả bóng bay vút lên cao…cả tôi và nàng cùng nhìn lên, dòng chữ “Forever Love” bỗng trở lên lung linh giữa bầu trời Giáng Sinh huyền ảo…Mọi người xung quanh thấy quả bóng bay lên tưởng tôi thả cũng ồ ạt thả theo. Không khí bỗng như vỡ òa.

_Merry Christmas!!!

_Giáng sinh vui vẻ nhaaaaaaaaaa…!!

_Chúc mừng năm mới!!!

_…

Từng lời hò reo, từng lời chúc tụng nhau cứ vang lên không ngớt, nhưng thế giới ồn ã vui nhộn này cũng không làm chúng tôi rời mắt nhau ra được, tôi thấy nàng khẽ mỉm cười, rồi đưa tay đặt nhẹ lên ngực, môi mấp máy như đang muốn nói điều gì đó…Không kìm được tôi nhẹ bước về phía nàng…

_Làm gì mà cứ đứng ngây người ra thế em! – Giọng bà chị ban chiều lanh lảnh vang lên, dập tan khung cảnh thần tiên.

Tôi giật mình quay ngoắt người lại, và kéo chiếc khăc lên trùm lấy nửa khuôn mặt…May quá! Suýt nữa bị phát hiện rồi. Cái bà chết tiệt, sao xuất hiện “đúng lúc” như vậy chứ.

_Xong buổi lễ rồi, về thôi cháu, nhanh về sớm kẻo lát không chen được đâu! – Giọng một người đàn ông đứng tuổi.

_Vâng ạ! -Giọng nàng không giấu được vẻ tiếc nuối.

Tôi kín đáo ngoái lại nhìn, thấy nàng cũng đang cố nhìn tôi, đôi mắt không dấu được niềm hạnh phúc hân hoan. Và tôi cũng vậy, dù có thể chỉ được nhìn thấy nhau trong giây lát, nhưng có thể cảm nhận được tình yêu chúng tôi dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu, tôi còn mong gì hơn thế nữa…??

Thanh với Hòa ơi, hai bạn đang ở bên người yêu, nhưng hạnh phúc đối với hai bạn nó quen thuộc đến quá đỗi bình thường, còn tớ…ấy là sự bùng nổ, bùng nổ của nhớ thương, của hơn hai năm xa xách, của những của những khúc mắc mới được tháo gỡ, của sự bất chấp tất cả để đến với nhau…dù hạnh phúc ây chỉ có thể trao nhau qua ánh mắt, nhưng nó là vô biên…các bạn làm sao mờ so sánh được..nhỉ..???

(Còn tiếp)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.