Editor: Đông Vân Triều
Khi Quân Lạc Thư đến Mạt Lăng, hắn và ta thường xuyên trao đổi thư từ.
Ta bây giờ đại tài khí thô, mực Huy Châu[1] nghiên Đoan Khê[2] bút lông Hồ Châu[3] giấy Tuyên Thành, mọi thứ đều là thượng phẩm. Nhưng bình tĩnh xem xét thì chữ của ta chính là hạ trong hạ phẩm._.
[1] Mực Huy Châu: mực tàu sản xuất ở Huy Châu.
[2] Nghiên Đoan Khê: một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
[3] Bút lông Hồ Châu: sản xuất ở Hồ Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Dạ Đàm tay chân lanh lẹ nghiền mực, đứng phía sau nhìn ta viết chữ.
Ta viết chữ như rồng bay phượng múa nhưng thành quả lại như bùa xua tà.
Hắn liếc nhìn, nói: “Đẹp.”
Xạo đến ta cũng kinh ngạc: “Ngươi mù chữ hay mù hẳn?”
Dạ Đàm nói: “Không biết chữ.”
Ta: “… Thất kính rồi.”
Ta lại nói: “Không đúng, trước kia ta còn thấy ngươi đọc sách.”
Dạ Đàm: “Bẩm chủ nhân, đó là truyện tranh.”
Ta: “…”
Ta: “…”
Ta kéo hắn ngồi xuống, viết hai chữ “Dạ Đàm” xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Đây là tên ngươi. Nhớ kỹ?”
Dạ Đàm thỏa mãn cầm chặt bút, viết hai chữ “Dạ Đàm” theo ta càng thêm xiêu vẹo.
Ta cười muốn ná thở, vỗ vỗ đầu của hắn rồi đi ngủ.
Sau ba ngày, Dạ Đàm đột nhiên nói hắn viết được tên rồi.
Ta cao hứng đến xem, vẫn là hai chữ xấu như gặp quỷ kia, lại còn giống chữ ta như đúc.
Dạ Đàm nín thở nhìn ta, chờ ta khen.
Ta thắm thiết ý thức được rằng Dạ Đàm là một tiểu hài tử ngoan, không nên hắt nước lạnh.
Ta đành phải mời tú tài đến dạy hai chúng ta viết chữ.
Tiên sinh nhìn hắn mặt như băng sương, kiếm khí uy nghiêm đáng sợ, có chút nơm nớp lo sợ, hỏi: “Không biết hai vị bây giờ đến trình độ nào?”
Dạ Đàm nói: “Để ta viết cho ngươi xem.”
Tiên sinh ló đầu liếc nhìn, líu lưỡi nói: “Xấu.”
“Làm càn!” Dạ Đàm hàn khí bộc phát, muốn giết người diệt khẩu. Tiên sinh sợ đến chạy trối chết.
Ta bận bịu ngăn cản hắn: “Ngươi làm gì thế!!”
Ta bận bịu ngăn cản hắn: “Ngươi làm gì thế!!”
“Chữ của ta cùng chủ nhân giống như đúc, sao có thể xấu!” Dạ Đàm cáu gắt, “Tên này dám nói chữ chủ nhân xấu, ta làm sao có thể nhẫn nhịn.”
Ôi, đúng là tính khí tiểu hài tử.
Ta bỏ ra không ít nước bọt trấn an tiên sinh dạy học, lại hạ lệnh Dạ Đàm phải thề không được đánh đấm, hai người hết sức không được tự nhiên bất đắc dĩ đáp ứng.
Dạ Đàm thiên tư thông minh, lại thêm chăm chú khắc khổ, tăng nhanh như gió. Tiên sinh cũng phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Ta không hề tiến bộ, vẫn là giun đất bò loạn. Tiên sinh cũng nhìn ta với cặp mắt khác xưa.
Dạ Đàm muốn an ủi ta: “Gân mạch chủ nhân bị hao tổn, không đủ lực vung bút cũng là hiển nhiên.”
Ta nói: “Nó lại hợp lý.”
Không tới nửa tháng, Dạ Đàm viết chữ Khải rất đẹp. Chỉ có chữ Thảo và Hành thư là không hề khởi sắc.
Dạ Đàm nói: “Cong cong vẹo vẹo, sao mà viết đẹp.”
Ta gào thét trong lòng, chữ ta cũng cong vẹo sao ngươi lại thấy đẹp?!!
Từ đó mỗi lần viết thư cho Quân Lạc Thư, ta liền giãy giụa từ bỏ, giao đét cho Dạ Đàm.
Có một lần Quân Lạc Thư hồi âm khen: “Thư gần đây chữ ngài càng cứng cáp mạnh mẽ, hẳn thân thể đã khỏe lên nhiều.”
Dạ Đàm giúp ta trả lời: “Không phải chữ của ta, có người viết thay.”
Quân Lạc Thư hồi âm hỏi: “Theo bên người công tử suốt sao? Không biết là ai vậy?”
Dạ Đàm đè lại chặn giấy, hỏi ta: “Chủ nhân, viết sao?”
“Ngươi liền viết, là chủ nhân khác của “Kiếm Các” đi.”
– —-
Đông Vân Triều: Phiên ngoại ngắn ngắn nên dịch luôn. Chiều sẽ có chương 20.