Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất – Chương 12 Tráng sĩ – Botruyen

Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất - Chương 12 Tráng sĩ

Các bạn đọc chương 1 – 11 tại nhà FengBuMingTiao trên WordPress. Truyện được dịch rất mượt mà cần có sự ủng hộ rộng rãi của các bạn! Xin cảm ơn!

Chương 12: Tráng sĩ

Editor: Đông Vân Triều

Ta đi tìm Trạch Tước.

… Có trời đất chứng giám, lúc ta nói “đi uống trà tán gái” thật sự không phải là chỉ hắn.

Chỉ là CHEAT CODE không ở khách sạn, chưởng quỹ nói đồ đạc đã bị người của Chung Ly Uyển tịch thu. Ta nghĩ tới nghĩ lui, hẳn Trạch Tước là người rõ ràng nhất, hơn nữa lúc này tính mạng hắn ngàn cân treo sợi tóc, không biết tình huống thế nào.

Lết được đến cửa thành, khát khô cả cổ. Muốn uống trà mà lại không đem tiền ư ư:((.

Vừa vặn không biết hiện tại khinh công của mình thuộc trình độ nào, ta hào hứng nhìn tới nhìn lui đám đông trên đường định tìm người anh em nào đó mượn ít bạc tiêu tiêu phát.

Một người anh em thiếu gia du thử du thực[1] liền xuất hiện trong tầm mắt, cẩm y dưới lớp áo lông, ăn nói lỗ mãng, đang trêu đùa cô nương trước cửa Câu Lan viện. Ta bồng bềnh bay qua phía sau hắn, ung dung sờ soạng vài cái hầu bao liền tới tay.

[1] Du thử du thực: chơi bời lêu lổng.

Ta trốn vào góc ngoặt liền mở ra nhìn, quả nhiên bên trong vàng bạc nhiều tới mỡ màng. Ôm ý nghĩ tiền trà bánh cũng không đắt lắm, ta lấy mấy lượng bạc vụn, bọc túi lại nguyên trạng.

Ta ló đầu ra thấy tên ăn chơi này vẫn còn đang ve vãn tại chỗ, liền lại ung dung vòng qua, đem túi tiền nhét lại về bên hông hắn.

Người tài cao gan thường nở, lời ấy quả thật không sai.

Có tiền, ta ngẩng đầu ưỡn ngực vào trong quán trà. Tiểu điếm này tuy rách rưới nhưng được cái nước trà rẻ, chuyện làm ăn cũng coi như phát đạt.

Ngồi một lúc đã nhìn thấy đủ loại người thượng vàng hạ cám từ mọi tầng lớp trong xã hội. Lũ đại hán thô to tứ chi phát triển đang vung vẩy đánh quyền, phụ nhân đàm luận chuyện nhà, tiểu thương đỏ mắt mặc cả, tất cả đều là những cảnh tượng lần đầu ta được thấy.

Ta đã có trải nghiệm chăm sóc bệnh nhân cực kì đáng nhớ, kinh nghiệm có thể so với nhân viên điều dưỡng chuyên nghiệp, theo đường cũ đưa hắn về y quán, lại mượn chút ngân lượng.

Một đêm không thấy ta chắc Dạ Đàm sẽ lo lắng lắm, ta trên đường mua chút đồ ăn kèm mấy tờ giấy viết thư, nhờ người đưa về Trường Lạc. Đương nhiên ta không đề cập đến Chung Ly Uyển, không chắc bé Gấu Dạ Đàm này lại nhảy dựng lên tìm người gây sự.

Sau giờ Ngọ ta mới quay lại y quán, đại phu hướng ta thông báo, một chữ ta cũng nghe không hiểu, chỉ biết là Trạch Tước chưa tỉnh.

Ta ngồi bên giường hắn, lúc này mới tinh tế đánh giá dung mạo hắn, mày kiếm mắt sáng, Phượng biểu Long tư[2], là một hạt giống tốt.

[2] Phượng biểu Long tư: dung nhan đẹp như rồng, phượng.

Khẳng định đã bị Đại thiếu gia nếm qua OvO

Ta nghĩ ngồi đợi cũng không làm gì, thích thú độ chút nội lực cho hắn.

Quả nhiên không cần quá lâu, hắn nhập nhèm tỉnh lại, vừa thấy rõ người trước mặt là ai đã nhảy lên đòi liều mạng.

“Đại hiệp chớ kích động, ta có điều muốn hỏi một chút ngươi có thấy cuốn sách nhỏ của ta ở đâu không?” Phải đến lúc ta trùm chăn vào đầu hắn dọa không cho thở, hắn mới xem như đàng hoàng một chút, “Có điều thương thế ngươi nghiêm trọng quá, lại còn bị tra tấn… Chắc là do không bắt được ta, bị chủ nhân nhà ngươi vấn tội đi? Coi như ngươi có lỗi, nhưng cũng chỉ có thể trách ta quá mạnh…”

“Tự mình lĩnh phạt, liên quan cái lông gì tới ngươi.” Trạch Tước khịt mũi coi thường.

“Sao lại không thể là do ta quá mạnh? Vậy là bởi vì ta quá soái sao?” Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lí do này nghe hợp lí ra phết.

“Bởi vì ta đụng vào người không nên đụng.” Đại khái là do thương thế Trạch Tước quá nặng, âm thanh vô cùng khàn, “Nhị thiếu gia nói, ta không nên đụng vào Dạ Sát.”

… OK.

Là ta tưởng bở._.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.