Editor: Đông Vân Triều
[06]
Dạ Đàm khó xử quay đầu đi, chủ nhân đã làm tới nước này, cho dù là sự nhẫn nại khiến hắn rất đắc ý cũng phải khuỵu gối trước váy lam nhan mang tên “Quân Tuyền Hành”.
Quân Tuyền Hành vuốt ve vật lớn qua một lớp vải vóc, cảm nhận rõ ràng kích thước đao súng hùng vĩ phình ra mấy lần, trấn an hắn: “Ngươi chờ chút đã.” Lục lọi trước người Dạ Đàm móc ra một cái hộp nhỏ, y kéo lưng quần xuống tới đầu gối, lấy ra một ít dược cao, giang hai chân đưa tay về phía hậu đình.
Động tác của y làm Dạ Đàm giật mình, một mặt muốn nói để hắn làm, mặt khác lại không nỡ bỏ lỡ thịnh cảnh kiều diễm xuân sắc này, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Dạo đầu trước kia đều do một tay Dạ Đàm làm, hôm nay Quân Tuyền Hành hạ quyết tâm đổi bản thân mình chủ động, không muốn lãng phí thời gian, y duỗi ngón chặn tại cửa huyệt, nhưng thân thể không hề động tình, hậu huyệt ngậm chặt từ chối loài người, thuốc bôi trơn cũng không vào được, Quân Tuyền Hành cố gắng hai lần không có kết quả, chân càng mở càng lớn, quyết tâm đâm vào cũng chỉ miễn cưỡng cắm ngập một đốt ngón tay rồi không động được nữa.
Trán Quân Tuyền Hành đã toát một tầng mồ hôi mỏng, Dạ Đàm rốt cục nhịn không được xoay người đảo khách thành chủ, giữ tay y lại: “Để thuộc hạ.”
“A Đàm…” Thanh âm của Quân Tuyền Hành so với bình thường còn mềm mỏng hơn ba phần, vừa giống như xin giúp đỡ vừa giống như đang nũng nịu, “Không vào được…”
“Đừng vội.” Dạ Đàm kéo tay y ra, cẩn thận hôn lấy y, như thưởng rượu mà dùng đầu lưỡi nhấm nháp từng tấc da thịt, cắn vành tai, ngậm ở trong miệng một lát, nhuộm nóng nó, hắn cọ chóp mũi dọc xuống cổ.
Hắn vừa mới không nặng không nhẹ gặm xương quai xanh, Quân Tuyền Hành đã hốt hoảng né đi, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng… Sẽ bắn mất…”
Không hề nói đùa, cổ của y cực kỳ mẫn cảm, quả thật đã có tiền lệ Dạ Đàm vừa hôn y đã bắn. Loại kích thích này không phải dựa vào kỹ năng, chỉ đơn giản là y thực sự thực sự rất thích Dạ Đàm.
Lòng Dạ Đàm nhũn ra, chuyển qua ngậm lấy điểm chu sa trước ngực y, mút một chút, Quân Tuyền Hành thoải mái mà ư hừ, biểu đạt niềm yêu thích. Dạ Đàm dùng miệng liếm láp, một tay trùm lên vật nhỏ đang có xu hướng đứng thẳng, trên dưới ve vuốt vuốt ve, ngón giữa của tay còn lại đè lên huyệt khẩu, xoa bóp vừa phải, Quân Tuyền Hành tách chân ra, tự giác dâng cơ thể mình cho hắn.
Quân Tuyền Hành luồn mười ngón tay vào tóc hắn, phóng túng không kiềm nén, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, chân thành tha thiết lại đáng yêu, Dạ Đàm sờ soạng hạ thể nóng hổi của y, mấy lần suýt cướp cò.
Dạ Đàm bảo, Kính Hoa nguyên có nhiều người như vậy, hai người bọn họ lại liên tiếp tráo đổi lẫn nhau, không thể nào là trùng hợp.
Cứ mang tin tức này đến cho Dương Khinh Chu, để chính hắn trải nghiệm một đêm với Dương Tố, hẳn là có thể tìm được phần hồn của đệ đệ Dương Tố.
Về phần vì sao Dương Tố rời nhà ra đi, giữa hai người còn có loại kỳ ngộ, trắc trở gì nữa, tìm nhau kiểu gì thì tính sau, không còn liên quan tới hai người nữa.
Đi được nửa đường, Quân Tuyền Hành đột nhiên nói: “A Đàm, hôm nay chúng ta vẫn còn năm lần.”
Dạ Đàm trượt chân, xanh mặt nói: “Không có!”
Quân Tuyền Hành không lên tiếng. Sau một lát, lại nói: “A Đàm, ngươi tự lột có được không?”
Sắc mặt Dạ Đàm càng xanh: “Không cần!”
Quân Tuyền Hành yên lặng một hồi, vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng: “Nếu không thì ngươi cứ coi ta như một loại búp bê ý, chúng ta chỉ cởi phần dưới thôi, để hạ thân ngươi tự động…”
Còn chưa dứt lời, Dạ Đàm đã vọt lên đầu cành chơi trò mất tích.
Quân Tuyền Hành đứng ngốc một lát, tức giận đấm ngực dậm chân: “Đồ trẻ hư này! Sao ngươi không chịu hiểu nỗi khổ tâm của ta chứ!!”
Nơi xa truyền đến tiếng gầm cáu tiết: “Ngài yên tĩnh chút đi!!!!!!”
[Hoàn]