Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất – Chương 112 [Phiên ngoại] Đàm Quải – Kính hoa duyên 4 – Botruyen

Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất - Chương 112 [Phiên ngoại] Đàm Quải - Kính hoa duyên 4

Editor: Đông Vân Triều

[05]

Dạ Đàm chợt nghe thấy tiếng gió.

Âm thanh từ bốn phương tám hướng tràn vào tai cứ như thuỷ triều giữa đêm hôm khuya khoắt, có chút đến từ song cửa sổ, có chút đến từ cổng, có chút lại mang theo mùi cỏ vây thơm ngát, có chút đượm hơi nước ven hồ… Gió đêm chuyên chở tin tức khác biệt, phác hoạ lên hình dáng cảnh vật chung quanh.

Hắn đột nhiên mở mắt, màn giường lẫn kết cấu xen kẽ giao thoa phức tạp của xà nhà, thậm chí từng đường vân gỗ cong cong hay các mắt lưới dệt màn, tất cả đều rõ ràng đập vào mắt hắn.

Dạ Đàm xoay người ngồi dậy, cảm nhận nội lực du tẩu dọc theo gân mạch quanh thân, thở phào một cái:

Thân thể rốt cục trở lại.

Ở bên người hắn, Quân Tuyền Hành vẫn say ngủ như cũ, hắn gấp rút muốn biết thân phận của người này, nhón lấy dây chuyền đeo trên cổ chủ nhân, cẩm bài được lôi ra, hắn như ý nguyện được thấy chữ “Quân” xiêu vẹo đầy đáng yêu ấy.

Suy đoán đã được xác thực hơn phân nửa, Dạ Đàm rốt cục yên lòng. Nhưng hắn không buồn ngủ mà cũng không định ngủ, chỉ muốn kéo dài khoảnh khắc ngắm Quân Tuyền Hành này.

Trong lòng hắn trào lên một niềm kích động chưa từng có, nó kêu gào khao khát, thúc giục hắn phải ngay lập tức ôm siết chủ nhân vào lòng, không bao giờ buông lơi.

Hắn vẫn luôn biết sức khoẻ của chủ nhân không tốt, cho nên đã rất lưu tâm chiếu cố, nhưng chỉ khi bị tráo qua thân thể, hắn mới tự mình cảm nhận được có bao nhiêu hỏng bét, kinh lạc Quân Tuyền Hành trống rỗng, bị hao tổn nghiêm trọng, cả người ê ẩm, đưa tay nhấc chân cũng phí sức giống như là người bị ngâm trong biển cát, đối với hắn là gió mát thổi qua yhif với y là cuồng phong rét lạnh quất vào mặt, sống đã là một loại giày vò.

Nhưng Quân Tuyền Hành lại chưa từng mở miệng phàn nàn qua.

Tim Dạ Đàm đau như bị dao cắt.

Là hắn thề sống thề chết muốn bảo vệ người cẩn thận, nhưng hoá ra hắn chả làm được gì cả. Quân Tuyền Hành dùng bí thuật từ bỏ nội lực là vì hắn, bị Nhị thiếu gia tra tấn cũng là bởi vì hắn. Hắn đã từng khờ dại cho rằng, chỉ cần mình đủ mạnh thì sẽ bảo vệ được y, hắn nguyện ý vì chủ nhân xử lý tốt mọi chuyện, chủ nhân không cần có võ công nữa.

Nhưng hoá ra những điều này chả là cái chó má gì cả.

Hoá ra chỉ có chính hắn được cứu rỗi, còn Quân Tuyền Hành từ đầu đến cuối đều đang phải chịu tội nghiệt.

Dạ Đàm nhìn y ngẩn người, chỉ thấy tay Quân Tuyền Hành bỗng nhúc nhích, túm lấy chăn trước người cuộn vào ngực, miệng hàm hồ gọi: “A Đàm…”

Là nói mớ.

Giống như muốn ôm, nhưng trước người y nào có ai, cho nên chỉ quấn vào người một đống chăn cho đỡ thèm.

Hành động ngây ngô, hoang đường này của y hoá thành lưỡi dao cắt đứt mọi phòng tuyến lí trí của Dạ Đàm, chờ hắn lấy lại tinh thần, Quân Tuyền Hành đã bị hắn ôm chặt, như thể muốn khảm vào máu thịt.

“Khụ, khụ khục —— ta, ngươi —— khụ khụ…”

“Thật xin lỗi. Ta… Ta đã cố gắng khắc chế… Ta không muốn khiến chủ nhân bối rối…” Dạ Đàm khom người gối đầu lên đùi y, cuộn thành một cây nấm đáng thương. Hắn thoạt nhìn rất khó chịu.

“Ta lại không trách ngươi!!” Mắt thấy anh vệ tội nghiệp muốn chết, Quân Tuyền Hành xoa đầu hắn gấp, dùng sức vuốt lông, “Nói thẳng với ta không tốt sao, chịu đựng làm gì… Mà, mà cũng không phải không cho ngươi làm…”

Quân Tuyền Hành đẩy đầu Dạ Đàm xuống gối, dạng chân ngồi lên người hắn, hung hăng sờ lấy tiểu đệ hắn. Quân Tuyền Hành cũng không biết an ủi thế nào cho đúng, lo lắng trực quan thể hiện ở phương diện tốc độ vuốt ve, nhanh đến mức sắp gọt ra một lớp da của Dạ Đàm, còn ngại không đủ mà như bàn là ủi ngực hắn.

Dạ Đàm cảm thấy da thịt mình sắp cháy khét lẹt, rốt cục không nhịn được đưa tay đè y lại: “Đừng, đừng nghịch…”

Quân Tuyền Hành bắt đầu hoảng loạn nói linh tinh: “Ngươi đừng khổ sở, ta thật sự không trách ngươi. Kỳ thật ta đang rất vui đây… Ta cảm nhận được A Đàm thích ta nhiều như thế nào, ta rất vui… Với lại ta vốn rất thích A Đàm ôm ta… Cũng không phải chuyện xấu…”

Thân thể Quân Tuyền Hành có hạn, sức lực của một ngày không có nhiều, chậm chạp trong rất nhiều chuyện, cũng ít ham muốn. Y không có kinh nghiệm gì, còn tưởng XX hai, ba tháng một lần là chuyện bình thường, hôm nay mới biết là uỷ khuất bạn học Dạ Đàm rồi.

Y bắt đầu cởi quần áo Dạ Đàm, Dạ Đàm hiểu ý y, né tránh: “Không, không ổn đâu… Tháng trước chúng ta vừa, vừa làm…”

Quân Tuyền Hành vừa kéo vừa nói: “Ngươi cũng nói là tháng trước! Dựa vào cảm giác của ta ngày hôm qua, ta đoán một ngày ngươi đại khái cần tới sáu lần!”

Mặt Dạ Đàm đỏ bừng lên, xô xô đẩy đẩy Quân Tuyền Hành: “Không, không đến mức đó!! Cũng không —— như vậy, như vậy ——” hắn ấp úng nửa ngày, mấy chữ đằng sau quả thật không đủ mặt mũi nói ra khỏi miệng.

Dạ Đàm càng khó chịu, Quân Tuyền Hành càng sán vào, thậm chí y còn đè lại cổ tay Dạ Đàm, nắm cằm hắn hôn xuống.

Dạ Đàm không dám né tránh, bị chủ nhân giam lại trong không gian không tới một tấc vuông, môi lưỡi mềm mại giao thoa lẫn nhau, tràn ngập hơi thở trong veo, hắn bị liếm nhẹ hai lần, hô hấp đã nặng nề mất nhịp.

Hôn hụt cả hơi, Quân Tuyền Hành vuốt cằm nói: “A Đàm, ta cứ có cảm giác như đang cưỡng gian ngươi.”

Dạ Đàm đỏ mặt dời ánh mắt.

Quân Tuyền Hành: “Ngươi chưa có kêu “thật thoải mái!”.”

Dạ Đàm: “???”

Cầu Trời chủ nhân đừng bị mình dạy hư???

Quân Tuyền Hành duy trì tư thế nắm lấy cằm hắn, một tay sờ dọc theo phần bụng, cầm lấy vật đã sớm đứng lên của đối phương, chỉ là chưa hoàn toàn cứng ngắc, Dạ Đàm cũng theo đó run lên.

Quân Tuyền Hành cười xấu xa, ghé vào tai hắn thổi thổi: “Ngươi thế mà nhịn được à?”

———

Đông Vân Triều: Chương sau có H, chẹp chẹp.:>

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.