Phùng Ngô Mã hai chân run rẩy bẩy, hắn lúc này đang mặt đối mặt với Vương Khắc, bởi vì quá hoảng sợ khi nhìn thấy Vương Khắc 1 mình cân 50 tên đàn em của hắn.
“Tưởng bố sợ mè á? Chết nè con!” sẵn có cây chày sắt ở trong tay, Phùng Ngô Mã nhắm ngay đầu của Vương Khắc mà nện xuống.
Thấy thế, Vương Khắc thuận tay đấm móp luôn cây chày sắt, rồi xoay người dùng gót chân đá vào mặt của Phùng Ngô Má, khiến cho hắn từ trên tầng 2 trực tiếp bay xuống dưới đất nằm chổng mông lên trời.
Xong 1 Băng Ngựa Chiến.
Giang Lục cũng không tin vào mắt của mình, hắn cũng đã chuẩn bị kế hoạch để giúp đỡ cho Vương Khắc, nhưng ai ngờ Vương Khắc quả thật mạnh, hay là do Băng Ngựa Chiến yếu như sên nên mới bị một người đang say cân hết cả băng.
Nói về gia cảnh của Vương Khắc thì hắn cũng là số khổ, khi vừa mới lên 10 tuổi thì cha mẹ của hắn bị tai nạn giao thông mà qua đời, cô chú thì lợi dụng chiếm căn nhà của hắn rồi đuổi hắn ra khỏi nhà, thế là hắn trở thành một cái bụi đời, nhờ vào những kiến thức có được về Túy Quyền, hắn rất nhanh làm bá chủ của một khu phố nhỏ, nhưng khu phố này lại là thuộc địa bàn của Giang Lục. Ai cũng biết, Giang Lục là người như thế nào, khi gặp được người nào xuất chúng khí phách hơn người thì Giang Lục đều đi chiêu mộ họ vào băng nhóm của hắn. Không biết vì sao, Vương Khắc lại dễ dàng đồng ý gia nhập vào Băng Bờm Ngựa, đây âu cũng là cái duyên số cả thôi.
“Ê, không phải là người ta dùng rượu để bật Túy Quyền sao? Mà chú em lại dùng bia để bật vậy?” Giang Lục thắc mắc đi tới gần Vương Khắc rồi hỏi.
“Tại vì hết rượu rồi, hồi nãy ở trên bàn ăn có lấy trộm được vài lon bia nên đem ra uống luôn, Túy Quyền ra dùng cơn say để đánh thì uống cái gì cũng được, miễn sao say là được rồi” Vâng, một câu trả lời đầy tinh tế đến từ vị trí của Vương Khắc.
Ầm Ầm Ầm.
Ở bên dưới tầng 1, những âm thanh của một trận đấu khốc liệt được vang vọng đi khắp nơi của cái nhà tang lễ này.
“Ôi trời ơi, hai tên quái vật ở dưới kia đánh nhau gì mà khiếp thế? Đứng ở trên này rồi mà vẫn còn lung lắc dữ dội à” Giang Lục xanh mặt nói.
“Giang ca, chúng ta phải làm gì tiếp theo bây giờ?” Đào U Cửu lên tiếng hỏi.
“Hiện giờ, lối ra cửa chính đã không qua được thì chúng ta đi cửa phụ vậy” Giang Lục trả lời.
“Nhưng cửa phụ ở đâu vậy hả, Giang ca?” Đào U Cửu hỏi tiếp.
“Thì cứ đi tìm trước cái đã, chắc chắn là phải có đường để đi ra ngoài, còn không thì nhảy lầu chơi à, ha ha ha” Giang Lục nói với một vẻ mặt rất tỉnh và đẹp trai.
Quay trở lại tầng 1.
Long Chấn Khiên và Chư Thiên Phúc vẫn đang đánh nhau rất là ác liệt, Long Chấn Khiên vừa mới thi triển hai đại chiêu xong liền xuống sức thấy rõ, Chư Thiên Phúc chớp lấy cái cơ hội trời cho này mà trả thù cho cái nhát chém chí mạng, kẻ thủ người công, họ dần qua dần lại hơn mấy trăm hiệp, Long Chấn Khiên như một bức tường thành đầy kiên cố, hắn tính là cho Chư Thiên Phúc đánh hắn cho mệt rồi thì mới phản công lại.
Hai người họ vừa đánh vừa di chuyển khắp nơi trong căn phòng lớn này, Lý Tiểu Thiên vừa đang xem phim đối kháng vừa di chuyển núp ở nơi khác để tránh di sát thương từ hai tên quái vật kia. Lạ là ở chỗ, hắn di chuyển núp ở đâu thì hai tên kia combat ở chỗ đó, họ chỉ cần đánh nhau mạnh thêm chút nữa thì chắc chắn là Lý Tiểu Thiên sẽ bị ăn sát thương miễn phí từ các đòn tấn công.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết là có thật à?.
Lý Tiểu Thiên núp di chuyển rồi núp, chẳng mấy chốc hắn liền bị Long Chấn Khiên phát hiện, hắn nhìn Lý Tiểu Thiên có vẻ lạ, chính xác là không phải người của hắn, thế là hắn dùng Long Du Bộ để tránh xa Chư Thiên Phúc ra một khoảng cách an toàn.
Long Chấn Khiên lại đang rặn khí, hắn tiếp tục tung ra đại chiêu nữa chăng?.
Chư Thiên Phúc không có ngu như ở lần trước, hắn di chuyển ra khá xa để tránh dính sát thương.
“Cuồng Phong – Thiên Long Hóng!” Long Chấn Khiên là không dùng cây thanh Long đao mà thi triển kỹ năng nữa, lần này là hắn dùng miệng của mình để tấn công, hắn không có nhắm vào Chư Thiên Phúc mà lại nhắm tới một cái bàn ăn ở gần đó.
“Ủa, tên này? Rặn dữ quá bị ngáo đá luôn à?” Chư Thiên Phúc bối rối nói.
Thôi toang em rồi! Tác ơi kíu em với!.
Lý Tiểu Thiên không có đường thoát trong tình huống này, hắn muốn chui ra khỏi bàn ăn rồi dùng Quỷ Bộ chạy đi thật nhanh, nhưng đâu có kịp, đại chiêu của Long Chấn Khiên đã ngay sát đít rồi.
Ầmmmmmm!.
Một trận cuồng phong đi thẳng một đường, cuốn bay hết mọi thứ mà nó đi qua, lúc này thì Chư Thiên Phúc mới nhìn thấy được Lý Tiểu Thiên đang bị cuốn bay đi cùng mấy cái bàn ăn.
Con mẹ mè nhá! Lão tử sẽ quay lại trả thù mè!.
Lý Tiểu Thiên thế là bị cuốn bay đi mất, bây giờ trong căn phòng lớn này chỉ còn tồn tại hai người còn sống là Long Chấn Khiên và Chư Thiên Phúc.
“Ngươi cũng dư sức ha, dùng luôn đại chiêu với một con giun như vậy, thiệt là ta chẳng hiểu ngươi luôn á” Chư Thiên Phúc nói.
“Hắn là con giun, cũng là một con rết độc, ai biết là hắn núp ở đó mà cắn lén ta và ngươi lúc nào không ai hay đâu à” Long Chấn Khiên vẫn còn rất dai sức nói.
“Hứ, ngươi quá lo xa rồi, lại đây!”.
“Ngại gì vết bẩn!”.
Thế là hai tên quái vật lại lao vào pem nhau tiếp, còn Lý Tiểu Thiên là hiện đang nằm lên cái quan tài của tên đại ca của Long Chấn Khiên.
“Ôi mẹ ơi, giật cả mình!” Lý Tiểu Thiên nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cái lão bá, hắn hốt hoảng đứng dậy nói.
“Mình đang ở nơi nào đây? Ơ mà đòn tấn công lúc nãy của tên kia thấm vãi nồi, cả người mình đều ê ẩm hết rồi, ai ngờ tên đó thế mà lại tung cả đại chiêu vào mình, không cho người ta núp thì nói một tiếng chứ?” Lý Tiểu Thiên giận hờn vu vơ nói.
Bỗng dưng có một giọng nói của một nữ nhân vang lên trong đầu của hắn “Chủ nhân ôi, xin người hãy cứu tôi ra khỏi đây ạ”.
WTF? Ai đang nói trong đầu của mình vậy?.
“Ai đó? Ra đây đi, đừng có mà dọa ma nhát quỷ ta, nói cho ngươi biết lão tử là ác quỷ chính gốc đấy!” Lý Tiểu Thiên hai chân run rẩy nói, mặc dù hắn là ác quỷ thật, như ma và quỷ không có giống nhau mà đây là lần đầu tiên hắn gặp ma nữa nếu như nhìn thấy.
“Chủ nhân ơi, tôi ở đây” giọng nói tiếp tục vang lên trong đầu của Lý Tiểu Thiên, nó phát ra ở rất là gần, hình như là ở ngay chỗ cái quan tài.
Định mệnh! Chẳng lẽ ông bác đó đội mồ sống lại sao?.
“Dạ, cháu xin lỗi bác ạ, là có người đã ném cháu lên quan tài của bác, nói thật tình là cháu không có cố ý đâu mà, mong bác tha cho cháu ạ” Lý Tiểu Thiên quỳ xuống liên tục dập đầu trước cái quan tài rồi nói.
“Không phải là lão ta đâu, tôi ở đây kia mà!” âm thanh trở nên giận dữ nói.
Phải mất tới 10 phút thì Lý Tiểu Thiên mới dám đi tới cái quan tài để xem xét, nghe theo lời của giọng nói mắc bảo, hắn vòng ra sau cái quan tài thì liền thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trên nắp hộp gỗ có ghi [Kỷ vật] thì hắn mới biết bên trong là đồ vật của ông bác đã đi chầu Diêm Vương này. Mở chiếc hộp gỗ ra, Lý Tiểu Thiên chỉ thấy có vài món linh tinh của đàn ông.
“Mò xuống bên dưới đi, tôi ở sâu lắm à” giọng nói lại vang lên.
Lý Tiểu Thiên liền nghe theo mà thọc tay xuống sâu thêm một chút, gạt mấy món đồ linh tinh sang một bên, ai ngờ hắn phát hiện ra là có vật gì đó tự động đeo vào ngón tay áp út của hắn. Lý Tiểu Thiên giật mình, vội vàng kéo tay ra thì rất nhanh hắn nhìn thấy một chiếc nhẫn màu đen, còn có gắn một viên đá màu huyết nữa đã được đeo vào ngón tay của hắn.
“Ơ, chiếc nhẫn này, tại sao lại tự động đeo vào vào tay của mình là sao thế nhỉ?” Lý Tiểu Thiên khó hiểu, bèn thử tháo gỡ chiếc hắc nhẫn này ra xem sao.
“Ui mẹ ơi, nó chặt quá! Chắc về lấy dầu ăn mà tháo ra xem thử quá” sau một hồi, cố gắng tìm mọi cách để tháo chiếc hắc nhẫn, Lý Tiểu Thiên nói.
“Đừng có tháo tôi ra mà!” Bỗng từ bên trong chiếc hắc nhẫn xuất hiện ra một cô gái trẻ trung xinh đẹp, với một mái tóc dài màu huyết, cô không mặc một cái gì cả, để lộ cái cặp vú G cup trắng nõn trần trụi, hai núm vú là màu đỏ, eo thon mông to, cao hơn Lý Tiểu Thiên vài cm, âm hộ không thấy một cọng lông nào cả không biết là nó có hay không nữa, cô không có tên, chỉ là một khí linh của chiếc hắc nhẫn này, cô hiện đang khoe cái body ngon ngọt ngay trước mặt của Lý Tiểu Thiên.
“Chào chủ nhân, hân hạnh được gặp mặt ngài” cô gái cúi đầu xuống chào Lý Tiểu Thiên.
Còn Lý Tiểu Thiên không gật đầu chào lại mà thằng em của hắn lại đang chào cờ.