Quỷ Vương Hay Là Dâm Đế? – Chương 22 2 Boss Chạm Chán – Botruyen
  •  Avatar
  • 94 lượt xem
  • 3 năm trước

Quỷ Vương Hay Là Dâm Đế? - Chương 22 2 Boss Chạm Chán

Cái nhà tang lễ gồm có tổng cộng 5 tầng nhà, mà tầng 1, tầng 2, tầng 3 đang có hai băng đảng xã hội lớn mạnh gây gổ với nhau, thậm chí họ còn sẵn sàng bỏ cả tính mạng mà lao vào bem nhau tới tấp. Tiếng xả súng, tiếng la ó,…vv….., các băng xã hội đen nhỏ yếu và những người vô tội khác không may cũng bị dính chưởng không chạy thoát được, bởi vì hai cái băng xã hội đen lớn mạnh kia rất là hiếu chiến, cứ nhìn thấy ai lạ mặt không phải là người họ thì xác cmn định, giờ chỉ có nước lấy bảng tên ghi tên cả Băng Đại Long và Băng Hoa Bản rồi đeo lên, có gặp tên đàn em nào của hai băng đó thì cứ giơ bảng tên lên cho họ biết mà khỏi chém mình.

Lúc này, ở trong nhà vệ sinh hiện đang có rất nhiều người đứng mà hai tay ôm bụng.

“Con mẹ nó! Mè làm gì ở trong đó mà lâu vậy! Mau lên dùm cái, tao chịu hết nổi rồi à” một tên đàn em đứng dựa vào cửa toilet nói.

“Chờ chút! Tao đang rặn à” cái tên đàn em ngồi bên trong toilet nói.

“Con mẹ mè! Đã uống thuốc xổ rồi mà còn rặn nữa! Bộ mè tính rặn ra ruột non của mè luôn hả?”.

“Á Á! Ông kia ngồi xuống cởi quần ra làm cái gì vậy ba?” một tên đàn em nhìn thấy một cái đàn em khác đang đứng ở giữa mà ngồi xuống cởi quần ra và xả shit ra ngoài với một khuôn mặt vô cùng sung sướng.

“Á đù! Thằng mắc zại! Nó dám ị ở đây luôn à!”.

“Tao ra ngoài, kiếm cái bụi cây đây à”.

“Cho tao đi theo với”.

“Tao cũng đi nữa”.

Lần lượt, mấy tên đàn em ôm bụng từ trong nhà vệ sinh ôm bụng chạy ra bên ngoài mà tìm một cái bụi cây để giải quyết, để lại vài tên vẫn đang ngồi ở trong toilet cùng với 1 tên mắc zại ngồi ị giữa thanh thiên bạch nhật.

Băng Bơm Ngựa của Giang Lục hiện đang ở tầng hai của cái nhà tang lễ này, hắn vẫn chưa cho nổ bom vì hắn vẫn chưa tìm được đường thoát thân, nếu mà cho nổ bom thì hắn cùng đồng bọn chắc chắn sẽ bị gạch đá đè chết, hắn phải đi thông đường thôi.

Giang Lục phân phát vũ khí cho từng người, người nào không giỏi đánh nhau thì được cấp cho cây súng lục, Lý Tiểu Thiên thì được phát cho một cây katana sắc bén, còn Vương Khắc thì hắn không cần một món vũ khí nào mà dùng tay không cân địch.

Từ một căn phòng nhỏ ở trên tầng thứ hai, Giang Lục đạp cửa cái “Rầm”, tất cả họ đều đeo mặt nạ đặc biệt của Băng Bờm Ngựa cho dễ nhận ra.

“Chúng ta đi xuống, những ai giỏi võ đi phía trước mở đường, ai cầm súng thì đi ở giữa với tao! Được rồi, chúng ta xuất phát!” Giang Lục ranh mãnh nói.

Những người đánh nhau giỏi nhất ở trong Băng Bờm Ngựa chỉ có Lý Tiểu Thiên và Vương Khắc, hai tên này rất nhanh liền dẫn cả băng đi xuống tầng 1, gặp nam nhân thì chém, gặp nữ nhân thì sờ mó một chút rồi mới thả đi.

Xuống tới tầng 1, eo ôi xác chết nằm rãi rác khắp nơi, mùi máu hòa lẫn với mùi shit tạo ra một loại khí vô cùng nguy hiểm mà ai hít vô cũng phải ngã quỵ, may là Băng Bờm Ngựa luôn mang theo mặt nạ đặc biệt bên mình.

Rầm! Pằng Chéo! Á!…..Ưa!.

Vẫn còn có tiếng đánh nhau ở trong phòng lớn tại tầng 1, mà Băng Bờm Ngựa nhất định là phải đi qua nơi này để ra được tới cửa chính. Khi tới nơi, thì ai ai cũng phải sợ xanh cả mặt bởi vì nơi này hiện tồn tại hai tên ác ma toàn thân dính đầy máu tươi, người nào lại gần họ đều bị cho 1 hit chết tươi tại chỗ.

“Giang ca! Để em xử hai tên đó cho!” một tên đàn em nhìn có vẻ rất trẻ trâu của Giang Lục, tự nhiên hăng máu lao tới Chư Thiên Phúc mà cầm khẩu súng lục bắn “Pằng Pằng”.

Keng Keng (tiếng sắt va chạm với sắt).

“Ủa ủa WTF? Đạn trúng vào người mà thế éo nào lại kêu keng keng vậy?” cái tên đàn em trẻ trâu thắc mắc hỏi.

“Chú mè, dám dùng súng bắn bố mày à!” Chư Thiên Phúc phi tới cái tên đàn em trẻ trâu rồi tung ra một cú đá vào mặt, khiến cho tên đàn em trẻ trâu bay tới chỗ của Long Chấn Khiên.

Còn Long Chấn Khiên thì trong tay đang cầm thanh Long đao, hắn tạo dáng một chút rồi nhấc cây thanh Long đao lên ngang vai, trực tiếp chém ngang một đường đem cái tên đàn em trẻ trâu của Giang Lục chia thành hai phần.

Ngu thì chết, chứ bệnh tật gì chết!.

“Tình hình này, chắc là có vẻ không ổn rồi a” Giang Lục toát mồ hôi lạnh nói.

“Giang Ca, lấy Rocket ra nã hai tên quái vật đó đi” Đào U Cửu lên tiếng.

“Chỉ sợ là hai tên đó trâu bò éo chết thì khổ” Giang Lục lo sợ nói.

“Ủa, hình như có một top nữa, từ bên ngoài đi vào nữa kìa” Lý Tiểu Thiên lên tiếng.

“Chậc, không biết là ở trên tầng còn bao nhiêu người nữa, tình huống này là chúng ta bị bánh mì kẹp thịt rồi” Giang Lục càng nói, mồ hôi của hắn ra càng nhiều.

“Vậy bây giờ, chúng ta phải làm sao?” Lý Tiểu Thiên cũng có hơi lo sợ hỏi.

“Hình như là ở dưới mấy cái bàn ăn, núp được đấy Giang Ca à” Đào U Cửu nhanh miệng nói.

“Ý, cũng được đó, núp trước cái đã, đợi quan sát rõ tình hình rồi mới tính tiếp” Giang Lục cũng đồng ý nói. Thế là Băng Bờm Ngựa liền âm thanh lặng lẽ mà núp hết xuống ở dưới mấy cái bàn ăn.

Cứ để cho họ chém nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi cũng được.

Rầm Rầm.

Một nhóm đàn em của Long Chấn Khiên từ bên ngoài vào tới phòng lớn này, họ là nãy giờ đi ra ngoài để phóng uế bừa bãi, xong xuôi hết rồi thì mới chịu chạy vô mà hộ giá, họ nhìn thấy được Chư Thiên Phúc thì lập tức lao tới tấn công, có vài tên cầm mấy khẩu súng SMG mà xả đạn vào người Chư Thiên Phúc.

Uỳnhhhh!……..Keng Keng Keng…..Keng.

“Quái lạ thật? Người tên này được làm bằng thép hay sao mà đạn bắn trúng vẫn kêu keng keng vậy?” Lý Tiểu Thiên đang ngồi núp quan sát thấy được nên nói.

“Chư Thiên Phúc! Ngươi vậy mà cũng mang áo giáp sắt à, còn không mau cởi ra!” Long Chấn Khiên nhìn thấy được tấm áo giáp sắt nên nói.

“Ngươi cũng tinh mắt đấy! Nhưng ngu gì mà ta chịu cởi nó ra, mắc cười” Chư Thiên Phúc giọng điệu mỉa mai nói.

“Tụi bây xông lên, chém chết hắn cho tao!” Long Chấn Khiên ra lệnh nói thì ngay lập tức bọn đàn em của hắn cứ thế mà vác hàng lao tới Chư Thiên Phúc, mấy tên cầm súng thì vứt súng luôn mà cầm vũ khí lên cũng đang lao tới.

“Mấy con gà này! Chúng mè thích gáy với tao à!” Chư Thiên Phúc vừa nói vừa điều chỉnh lại tư thế, hắn xoăn tay áo lên một chút rồi gồng mình, một tay nắm chặt lại thành cú đưa về sau thì ngay lập tức có gió cuộn tròn trên nấm đấm, chờ cho gió tập trung lại một chút cho mạnh rồi Chư Thiên Phúc mới hô lên “Thiết Phong Quyền!”.

Một cú đấm đầy uy lực, mang theo một cơn cuồng phong đánh ập tới bọn đàn em của Long Chấn Khiên một cái “Ầm”, Chư Thiên Phúc là đục 1 cái lỗ lớn lên trên tầng hai.

“Vãi chưởng, nếu ăn phải cú đó thì méo biết mình còn sống được hay không nữa?” Lý Tiểu Thiên há hốc mồm nói.

Keng!.

Ngay lúc này, Chư Thiên Phúc đang mất cảnh giác thì Long Chấn Khiên lao tới hắn như tên bắn, Long Chấn Khiên dùng thanh Long đao chém một nhát từ vai bên trái mà đi chéo xuống, nhưng vẫn không chém đứt được chiếc áo giáp sắt của Chư Thiên Phúc.

“Úi chà, ngươi vậy mà đê tiện dữ hen” Chư Thiên Phúc nhảy lùi lại mấy bước rồi nói.

“Đê tiện? Ngươi xem, ngươi đang mặc cái gì mà nói ta đê tiện!” Long Chấn Khiên chỉ tay vào người Chư Thiên Phúc rồi nói.

“Chiếc áo giáp sắt này, ta mặc hồi bé mà” Chư Thiên Phúc thanh minh nói.

“Bé cái đầu của ngươi đấy, xem ta đây!” Long Chân Khiến nhảy lên cao rồi giơ cao cây thanh Long đao lên trên đầu, hắn tập trung một cổ khí lực rất lớn vào lưỡi đao, xong nhắm thẳng tới vị trí mà Chư Thiên Phúc đang đứng.

“Cuồng Long Phá Sơn Trảm!” Long Chấn Khiên vừa đáp xuống vừa hô lên.

Ôi mẹ ơi! Chạy mau! Tầm này thì còn núp làm cái đếch gì nữa!.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.