Văn án:
Âm thanh ồn ào đinh tai,
Trong căn phòng cao cấp của trụ sở Ám Dục,
Năm người đàn ông tuấn mỹ ngồi xung quanh bàn rượu,
Nếu ai nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ nhịn không được tặc lưỡi, năm ông hoàng của thủ đô tụ tập lại, đủ làm rung chuyển tứ phương.
Chu Cẩn cà lơ phất phơ, đặc biệt hướng ngoại,
Hắn lướt qua bốn người anh em của mình, thầm cười nhạt, xảy ra chuyện năm đó, mà bọn hắn vẫn dửng dưng không chút hối hận.
Chu Cẩn hắn phục sát đất, hắn thì không được vậy, từng đêm mộng mị, không có giây phút nào xua đuổi bóng dáng trong trí nhớ kia.
Thường ngày đeo mặt nạ giả dối, ngay chính hắn cũng suýt lừa mình dối người.
Chợt nhớ đến cuộc gọi tối qua, ngón tay hắn khẽ run.
Thật ra bọn hắn cũng rất ít khi tụ tập, đa phần là việc quan trọng hay những ngày lễ mới hẹn gặp nhau,thường ngày công việc bận rộn, huống chi cả năm người đều cuồng công việc.
Lục Chu không muốn vòng vo, lạnh lùng hỏi thẳng:
– Nói đi, có chuyện gì mà đột xuất gọi bọn mình đến.
Hắn có cuộc hội nghị quan trọng cần phải đi gấp, vì nể mặt người bạn mới nán lại.
Chu Cẩn cũng không biết quan tâm phản ứng của bọn họ sau khi nghe hắn nói sẽ ra sao:
– Cô ấy đã trở lại.
Lục Chu thoáng cứng đờ, hắn trầm mặt không nói.
Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, loại yên tĩnh này quá mức quỹ dị, làm người khác lạnh sống lưng.
Một lúc lâu sau, người vẫn luôn im lặng là Giang Trì đột nhiên lên tiếng:
– Cậu lặp lại lần nữa?
Nếu cẩn thận để ý thì sẽ phát hiện giọng hắn đang run rẩy, đáng tiếc, năm người đàn ông đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện khác thường.
Cả năm người đàn ông đều tự nhận thức, \” cô ấy \” trong miệng Chu Cẩn là chỉ ai.
Nam nhân ánh mắt đào hoa cười khẽ, vốn dĩ trời sinh tuấn mỹ, mặt mày như hoạ, có thể điên đảo chúng sinh, nụ cười của hắn lại không đạt đến đáy mắt:
– Đã sớm biết có ngày này, con mèo nhu thuận của chúng ta đã sớm không còn, mèo nổi nóng cũng sẽ biết cắn người a.
Bọn họ lại không biết, thứ chờ đợi bọn họ là vực sâu ngàn trượng, mãi mãi không thể thoát thân.
Năm người đàn ông ngũ vị tạp trần, lúc đầu nghe cô trở lại thì có chút thất thố, lúc sau cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn như không ảnh hưởng gì, chỉ có lòng bọn hắn rõ, trong lòng gợn sóng.
Sân bay, bóng dáng người phụ nữ mặc đầm đen bó sát, dáng người uyển chuyển, làn da trắng nõn làm nổi bật trong đám người.
Thư Mạch ngước mắt nhìn khung cảnh quen thuộc, môi đỏ mọng chậm rãi nâng lên, phong tình vạn chủng, chỉ thấy cô mấp máy môi thì thào:
– Hoan nghênh trở về, Thư Mạch.