Quỳ Phục (Np) – Chương 2 – Botruyen
  •  Avatar
  • 92 lượt xem
  • 6 tháng trước

Quỳ Phục (Np) - Chương 2

    Thư Mạch trêu chọc hắn xong thì không chút khách khí xoay người ngồi cách xa hắn, Chu Cẩn cũng không ngăn cản động tác của cô, chỉ là trong lòng có chút mất mát.

  Chu Cẩn ra vẻ không để ý:

  – Em vừa trở về, có nơi để ở chưa?

Thư Mạch cũng bình tĩnh trả lời, như thể người phụ nữ quyến rũ lúc này không phải cô, cô như gần như xa, làm người khác không thể nắm bắt được.

  Nhưng Chu Cẩn lại không thể không thừa nhận, cô như vậy xác thực rất mê người, làm hắn càng lúc càng lún sâu.

  Thư Mạch của lúc trước rất mềm lòng, trái tim cô như làm bằng nước, cơ hồ từng chút từng chút một tác động vào lòng hắn, chỉ là lúc đó hắn không để ý, cũng không quan tâm, trong mắt chỉ có Bạch Chỉ.

   Khi hắn hối hận, quay đầu lại thì không còn cô nữa, trái tim cô giờ cũng thay đổi, trở nên sắt đá hơn, không người nào có thể tiến vào.

   Thư Mạch chợt dịu giọng gọi  hắn:

  – A Cẩn

   Lòng Chu Cẩn khẽ run rẩy, đã bao lâu rồi cô chưa gọi hắn như thế, hắn thầm chửi trong lòng, cmn, mạng này đều cho emcòn không được sao? cứ gọi thêm vài tiếng nữa, cmn thật là dễ nghe.

  Thư Mạch biết Chu Cẩn mềm lòng, mục tiêu đầu tiên của cô đương nhiên là anh, điều này đám người Mộ Mục cũng đã đoán được.

  Chu Cẩn cũng không ngốc, nếu không hắn cũng sẽ không đi đến địa vị ngày hôm nay, cũng sẽ không ngang hàng được với các ông hoàng của Đế Đô.

  Chỉ là hắn tình nguyện, tình nguyện bị cô lợi dụng, bị cô trả thù, hắn cũng vui vẻ chấp nhận, hắn đã thiếu cô quá nhiều, mạng này hắn cũng sẽ cho cô, chỉ cần cô trở về như trước kia.

   Thư Mạch ngước mắt nhìn hắn, cô chỉ thấy dường như bản thân đã trải qua một đời, lại dường như chỉ mới thoáng qua, thời gian không dài cũng không ngắn cũng đủ làm thay đổi mỗi người.

   Chu Cẩn đã trưởng thành lên không ít,cô cũng thấy bản thân mình như một người khác, trở thành người mà lúc trước cô không thể tiếp thu.

   Trong đầu cô chợt xuất hiện đoạn kí ức, chỉ thấy trong băng ghi hình, bản thân cô nhảy vào biển lửa, người có ý định chạy vào cứu cô chỉ có người đàn ông trước mặt này.

Thư Mạch như là nhận mệnh, cô thở dài:

– Chúng ta xem như không ai nợ ai, tôi đã quên chuyện trước kia rồi, tôi không muốn giữa chúng ta dây dưa điều gì nữa.

Điều Thư Mạch nói là sự thật, cô có thể trả thù Mộ Mục, Giang Trì, tất cả bọn hắn, nhưng lại không thể nào xuống tay được với người này.

Dù gì năm đó, chính anh cũng có ý định xông vào cứu cô, cô biết bản thân mình sẽ không xảy ra chuyện, nhưng cũng xem như nợ anh một mạng.

Sau này tốt nhất nước sông không phạm nước giếng, cô sẽ không đi trêu chọc anh, anh cũng xem như không biết cô.

Nói là dễ, nhưng làm sao Chu Cẩn có thể nghe theo? Vất vả lắm mới chờ người phụ nữ này trở về.

Hắn đã nằm sẵn thủ thế chờ mong cô trả thù mình, cứ thế trút giận lên người hắn.

  ps: chương này ngắn quá ha, tại t làm biếng quá mng ui

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.