Chu Cẩn đứng chết trân tại chỗ, hắn ngước mắt nhìn người phụ nữ đối diện, bàn tay đang rũ xuống khẽ nắm chặt, gân xanh hằn lên, ngón tay trắng bệch.
Hắn không ngờ lại gặp cô trong hoàn cảnh này, bao đêm mộng mị, người con gái trong mộng ôn nhu dịu dàng khiến tim hắn run rẩy, giờ phút này, cô đang đứng đây, lại cảm giác được cô lại ngày càng xa, xa đến mức hắn không thể với tới.
Thư Mạch nhìn Chu Cẩn, khoé môi cô tươi cười nhẹ nhàng, làm bộ không biết cảm xúc biến hoá của người đàn ông này, chỉ thấy cô ôn hoà mở lời:
– Chào Chu tổng, rất hân hạnh được gặp ngài, tôi là kiến trúc sư thiết kế nội thất được công ty ngài mời đến.
Hắn chắc hẳn cũng biết, để mời kiến trúc sư nổi tiếng quốc tế phải khó khăn đến mức nào, lại không nghĩ đến người đó lại là cô.
Khi giọng cô cất lên, Chu Cẩn có chút thẫn thờ, hắn nhớ đến lần đầu mình gặp cô, cô gái nhỏ trong sáng nhút nhát, đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mỗi khi nói chuyện giọng cô đều rất rụt rè, cô nhỏ giọng tựa như thì thầm bên tai.
Khẽ lắc đầu, hắn chăm chú nhìn Thư Mạch, cô đã trưởng thành, không còn nhát gan cần bọn hắn bảo hộ, giờ đây cô tự tin hơn, khuôn mặt trổ mã ngày càng xinh đẹp, hơi thở ôn hoà trầm ổn, nghĩ tới đây hắn cong môi cười chua xót.
Hắn biết, hoặc có lẽ, những người anh em của hắn đều biết, mục đích cô quay về để trả thù, trả thù những người đã làm tổn thương cô, mà hắn, cũng không ngoại lệ.
Từ lúc cô đi, hắn đã sống trong dày vò, cũng tốt, cô muốn trả thù, hắn chỉ cần ngoan ngoãn nhận, thậm chí hắn còn mỉm cười sung sướng, chờ đợi anh em của mình chung thuyền.
Chu Cẩn nhịn không được cười nhạo, hắn nhớ tới biểu cảm bình tĩnh không chút thay đổi của đám bạn mà trào phúng.
Người như Thư Mạch, không ai có thể không động tâm, chỉ là nghĩ đến lần cuối gặp Thư Mạch.
Đó là một buổi chiều trong veo, cô mời đám người Lục Chu và Bạch Chỉ đến biệt thự dự tiệc.
Khi họ đến, cả căn biệt thự đã chìm vào biển lửa, Thư Mạch mặc chiếc đầm đỏ tươi xẻ tà, cô xinh đẹp như ác ma, khi nhìn thấy bọn hắn, cô chỉ cười khẽ:
– Lục Chu, Chu Cẩn, Giang Trì, Cố Miên, Mộ Mục, sống thật tốt nhé, ta sẽ quay trở về sớm thôi, nên nhớ, các ngươi đừng bao giờ động tâm với ta, bởi vì khi đó sẽ là ngày giỗ của các ngươi a.
Không đợi bọn hắn phản ứng lại, cô đã nhảy vào biển lửa, đôi mắt nhìn chằm chằm từng người, cơ hồ muốn nứt ra.
Chu Cẩn kịp thời phản ứng liền điên cuồng chạy về phía trước, mục đích muốn cứu cô.
Vì lửa quá lớn, Lục Chu chạy theo ngăn cản Chu Cẩn, mặc kệ hắn đấm đá vào người mình, Lục Chu hét to:
– Cô ấy sẽ không sao, cậu đừng kích động.
Bạch Chỉ chứng kiến tất cả cơ hồ hét lên, nàng ta giết người, nàng ta đã gián tiếp giết Thư Mạch, hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, Giang Trì bên cạnh nhanh tay đỡ cô ta.
Mộ Mục đứng im như khúc gỗ, hắn trời sinh thông minh, lại lạnh nhạt bạc tình, khàn giọng nói:
– Thư Mạch sẽ không chết, cô ấy sẽ quay về trả thù chúng ta.
Cố Miên cười nhạo:
– Động tâm? Người như chúng ta làm gì có trái tim.
Mộ Mục liếc nhìn hắn:
– Tốt nhất là vậy.
Cố Miên khẽ cứng đờ, hắn nhấc chân muốn rời khỏi nơi này, lại phát hiện chân nặng ngàn cân, không thể cử động.
Quay về thực tại, Chu Cẩn nhẹ bắt tay cô, bàn tay người phụ nữ nhỏ nhắn, xúc cảm đặc biệt mềm mại, hắn nhẹ véo.
Thư Mạch cười cười không để ý, cô chỉ tập trung vào công việc, bàn chuyện làm ăn.
Sau khi bàn công việc xong, Thư Mạch xin phép ra về, Lục Cẩn cũng nhanh chân chạy theo bắt tay cô lại:
– Tôi đưa em về.
Thư Mạch cũng không hất tay hắn ra, chỉ nhẹ giọng cười:
– Chu tổng, anh muốn theo đuổi tôi sao?
Chu Cẩn ngập ngừng nói:
– Mạch Nhi, anh…
Đã bao lâu Thư Mạch không nghe cách xưng hô thân mật này, trong lòng thoát co rút, bề ngoài lại vờ nghi hoặc:
– Chu tổng, anh nhận nhầm người a, tôi tên Yến Thanh.
Lúc nãy cô đã giới thiệu bản thân tên Yến Thanh, chỉ là Chu Cẩn nghe không lọt tai.
– Chu tổng, tôi đã có vị hôn phu rồi, đi với anh có lẽ không tiện lắm.
Chu Cẩn biết cô nói dối nhưng vẫn nhịn không được tức giận, hắn kéo cô vào trong xe, Thư Mạch cũng không từ chối, lặng lẽ đi theo.
Khi Chu Cẩn quay đầu nhìn đường, lại không phát hiện đôi mắt Thư Mạch lạnh băng, khoé môi cười trào phúng.
Maybach của Chu Cẩn ghế sau tương đối dài, hắn kéo cô vào trong xe, bàn tay nhanh chóng khoá cửa.
Chu Cẩn gấp gáp tìm đôi môi cô, mạnh bạo hôn lên, hắn hôn như cuồng phong, khiến Thư Mạch có chút chịu không nỗi.
Cô chậm rãi đáp lại hắn, điều này làm nam nhân mừng như điên, càng hôn sâu hơn, môi lưỡi hai người quấn quýt nhau.
Bàn tay Chu Cẩn cũng không chịu an phận, hắn vuốt sóng lưng cô, cả người cô có chút nhũn ra, bàn tay còn lại thuận thế ôm cô vào ngực, khiến tư thế cô thoải mái hơn.
Khi hai người buông nhau ra, không khí tràn đầy ái muội, Thư Mạch kéo ra sợi chỉ bạc, đôi môi cô sưng đỏ, đôi mắt ngập nước, thập phần mê người.
Chu Cẩn nhìn chằm chằm cô, yết hầu khẽ lên xuống, hắn cất giọng đầy tình dục, khàn khàn khiến phụ nữ muốn mang thai:
– Mạch Nhi, Mạch Nhi, Mạch Nhi.
Chu Cẩn khẽ nỉ non tên cô, như một tín ngưỡng mà hắn noi theo.
Trong lòng Thư Mạch có chút khác thường, cô cố che đi tia chua xót trong lòng, giọng nói đầy mị hoặc:
– Chu Cẩn, là em.
Chu Cẩn có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ cô sẽ thẳng thắn như thế.
Chỉ thấy Thư Mạch nâng ngón tay vuốt ve yết hầu, đưa môi kề sát tai hắn, nhẹ giọng thì thầm:
– Có nhớ em không? hửm?
Từ cuối cùng cô cố ý kéo dài, trong lòng Chu Cẩn có chút ngứa ngáy, cô thật sự rất mê người.