Quỷ Long Thần Vương – Chương 33 BẢO KHÍ TẶNG NÀNG ! – Botruyen
  •  Avatar
  • 53 lượt xem
  • 3 năm trước

Quỷ Long Thần Vương - Chương 33 BẢO KHÍ TẶNG NÀNG !

“Ngọc Anh tỷ, cơ thể hắn không vấn đề gì cả, chỉ mệt mỏi vì sử dụng khá nhiều linh lực thôi, ngoài ra không bị tổn thương gì.”
Tuyết Nữ sau khi thăm khám gần nữa giờ đưa ra quyết định, đồng thời ném cho hắn hai viên an thần và hồi sức.
“Cám ơn cô.” Hắn nhận lấy thuốc rồi uống ngay.
“Mày cần điều động hợp linh quyết để khôi phục năng lực.” Hệ thống nhắc nhở hắn.
“Ta ngủ đây, các cô về nhà được rồi đó, ngày mai ta sẽ tự về.” Hắn hướng hai cô gái cất lời.
“Ngươi thật sự ổn chứ ? Cần người chăm sóc không hả ?” Vũ Ngọc Anh giọng nói vẫn còn chút lo lắng.
“Tất nhiên là ổn rồi, ta có tay có chân mắc gì cần người hầu kẻ hạ chứ. Hai cô về nghĩ đi.”
“Vậy được ! Ngươi nghĩ ngơi đi, chúng ta về.” Vũ Ngọc Anh kéo Tuyết Nữ ra khỏi phòng, trả lại không gian cho hắn.
“Ngọc Anh.”
“Ngươi cần gì sao ?” Nàng ngoái đầu nhìn hắn.
“Thật sự xin lỗi chị, hồ li tinh.” Lần này hắn khen nàng thật lòng.
Nàng đóng cửa phòng quay đi.
“Sao chị lại đi chung với hắn thế ? Áo của chị dính máu kìa.” Tuyết Nữ tròn mắt.
“Chị không sao, đêm nay sảy ra khá nhiều việc, khi rãnh chị sẽ kể cho em.”
“Điệp chưởng của chị đánh lên ngực hắn đúng không ?”
“Đúng vậy, và hắn ta là kẽ đầu tiên dính đòn nhưng vẫn sống nhăn răng.” Chính cô nàng đang nghi ngờ vào hiện thực.
“Em kiểm tra đi, kiểm tra lại nhưng không hề phát hiện thương tích nào nghiêm trọng từ hắn, chẳng lẽ hắn là một cao thủ biết thay đổi tu vi.” Tuyết Nữ giật mình.
“Chị không biết, hắn ta là một kẻ bí ẩn, chị chỉ biết hắn là một cô nhi xuất thân từ Phù Nam đến đây tham dự Hoa Hợp Chiến.”
“Hắn cũng là cô nhi sao.” Tuyết Nữ trong ánh mắt có vài phần rung động, cảm thông, chính nàng cũng là một cô nhi được thành chủ và phu nhân nhặt về nuôi dưỡng.
Chiếc xe thể thao về đến phủ thành chủ đã hơn 3 giờ sáng.
Hai nữ về phòng của mình nghĩ ngơi.
Vũ Ngọc Anh ngâm mình trong bồn nước ấm…
Hình ảnh một bé gái chỉ khoảng 4 tuổi đứng ôm chiếc ô trắng nức nở giữa trời mưa to sấm chớp…
Xung quanh nàng là biển lửa màu đen hung tàng ghê rợn đang bừng cháy…
Dưới chân nàng là những xác chết la liệt đầy kinh hãi…
Họ.
Những xác chết ấy chính là gia đình của nàng, là cha là mẹ là ông bà của nàng
Vũ Ngọc Anh từ một cô bé thông minh, hoạt bát, được sống trong sự yêu thương của cha mẹ, được ông bà chăm sóc nuông chiều…
Chỉ sau cái đêm định mệnh ấy, cô bé ấy mất đi tất cả.
Nó lấy đi không chỉ người thân, mà còn lấy đi tâm hồn, sự vui tươi, tiếng cười, cùng tuổi thơ của cô bé… Nó mang đến cho cô bé 4 tuổi ấy một vết thương in sâu vào tâm khản cả đời cô bé…
Sợ hãi…Bất lực…Câm phẫn… bủa vây lấy cô bé hồ ly.
Thứ mà gia đình để lại cho nàng chính là chiếc ô trắng, cái tên Vũ Ngọc Anh và quan trọng nhất chính là sinh mệnh của nàng.
Cô bé ấy được vợ chồng thành chủ Trà Lân tình cờ cứu sống, họ mang cô về nuôi dưỡng và dạy dỗ, cho cô bé một gia đình mới nhưng cái đêm hôm đó đã trở thành ác mộng theo cô bé trong suốt 50 năm liền…
Cũng từ khi ấy, cô bé đáng yêu ấy không còn thích mưa nữa mà rất sợ hãi mỗi khi trời mưa to, chớp giật vang trời… nổi đau đêm hôm ấy lại hiển hiện trong nàng
“Cái tên Lê Tư Thành cũng do cháu tự đặt lấy.” Lời nói của tên đó vang lên trong tâm trí nàng.
“Hắn không có gia đình, không cha mẹ, là bất hạnh hơn hay hạnh phúc hơn mình?” Nàng tự hỏi.
Có lẽ câu hỏi này không ai có thể trả lời được cho nàng.


Lê Tư Thành sau 1 đêm vận dụng Hợp Linh Quyết thương thế đã ổn định hơn nhiều.
“Dị hỏa này cần được cung cấp thêm lửa mới có thể tiếp tục tồn tại và sử dụng.”
“Hết rồi sạc lại được không hử ?”
“Không, nhưng sắp hết có thể hấp thu hỏa linh lực để làm đầy, linh khí mày hấp thu quá ít lửa.”
“Xem ra tao cần phải tiếp kiệm sử dụng lửa, cơ mà này tao vẫn chưa có được một vũ kỹ nào luôn á.”
“Đi vét tháp thì may ra mày có thể kiếm được vài cuốn bí kỹ mà chơi, còn cửa hàng trao đổi thì mày cần phải đột phá linh tướng mới có nhé.”
“Hiện giờ tao đang có thứ gì quý giá nhất từ hệ thống hử ?”
“Có tao, thư viện sống cho mày, bất cứ thứ gì từng được ghi chép tao đều có.”
“Tốt ! Bất cứ thứ gì được ghi chép lại đều biết nhưng ứ có cái ghi chép nào về bí kỹ lần công pháp, mày đùa tao à ?”
“Những cái đó được ghi chép nhưng bị khống chế ở một nơi khác để tránh hiện tượng quá tải dữ liệu cho hệ thống.”
“Ồ ra là vậy. À mà mày chỉ xác định được tu vi với tộc thôi hả, không xác định được tên tuổi đối phương phải không ?” Đây là điều hắn thắc mắc.
“Đúng vậy, trừ khi mày dùng đến vét bản đồ thì thông tin đầy đủ của đối tượng sẽ được cung cấp.”
“Ngon ! Ớ đã 8 giờ sáng rồi sao, tao đói quá đi mất.” Tư Thành giật mình khi xem đồng hồ.
Hắn vệ sinh cá nhân sau đó ra khỏi đồn cảnh sát, hắn cố ý dạo quanh đồn một vòng để tìm vị sĩ quan đêm qua nhưng ông ấy không có.
“Ngươi chịu ra rồi sao ?”
Vũ Ngọc Anh trong bộ váy trắng không khiếm khuyết, mái tóc đen tuyền vén lên đầu, một đôi kính râm che đi đôi mắt băng lạnh, môi son đỏ, gò má phơn phớt ửng hồng, cô nàng đợi hắn trước đồn cảnh sát.
Hắn ngó nghiên cô nàng các kiểu, cũng xinh đấy nhể !
Nhưng mà dù có khoác lên mình cung trang lộng lẫy như nào thì nơi thần bí đó của nàng vẫn in dấu đậm sâu với hắn.
“Ăn sáng chưa ?” Tư Thành chỉ hỏi cô nàng nhiêu đó.
“Lên xe.” Cô nàng ra hiệu cho hắn.
Khoảng 20 phút sau…
“Ngươi ăn khỏe thật.” Cô nàng trợn mắt khi nhìn thấy hắn thi triễn thần công bào nát hơn 10 tô phở, tên này ăn rất từ tốn, không nhanh không chậm nhưng số lượng hắn bào thì đúng là lần đầu nàng mới gặp.
“Chị không ăn nữa à ?” Tư Thành nhìn sang tô phỏ của nàng vẫn còn hơn một nữa.
Tên này quyết định thay đổi chiến thuật cua gái, mỗi đứa phải dùng một chiến thuật mới hữu hiệu mà không nhàm chán.
“Không, chị ăn đủ rồi.” Ngọc Anh bất giác xưng hô theo ý hắn.
“Ừ, cho em xin.” Hắn cầm lấy tô phở cô nàng mà ăn rất ngon miệng dù tô phở đã nguội hẳn.
“Mỗi bửa ăn chỉ xãy ra một lần trong cuộc đời, cho nên hãy khiến mỗi bữa ăn trở thành bữa quan trọng nhất. Dù thế nào cũng không được lãng phí.” Hắn ngước nhìn cô nàng thốt ra.
‘Ngươi cũng lắm đạo lý lắm chứ.” Nàng bật cười, điều hắn nói có lẽ rất đúng, đối với những người khốn khó thì mỗi ngày được ăn là cả một ngày hạnh phúc.
“Đây là thực tế những gì em đã trãi qua rồi đúc kết cho mình chứ có là đạo lý cao sang gì đâu.” Hắn mĩm cười nhìn nàng.
Phải nói là con nhỏ nào càng lạnh lùng cười lên càng ngất ngay con trym.
“Ngươi ăn khỏe như vậy, thì vất vả kiếm tiền lắm ha ?”
“Ờ không ! Gần đây em mới ăn nhiều vậy thôi, trước đây ăn ít lắm.”
“Vậy sao.” Cô nàng nhấp một ngụm trà, không hiểu thằng quái này hôm nay bị làm sao mà lễ phép với nàng như thế.
“Hôm nay ngươi định đi đâu ?”
“Chị rãnh không, chở em đến Giả Kim Hội đi.”
“Tất nhiên rãnh, ta cũng đang không có nhiệm vụ, nhóc muốn tìm việc sao ?”
“Đi tham quan cho biết, còn những 6 ngày nghĩ cơ mà.” Hắn cười với nàng.
Lê Tư Thành để lại 2 viên tử linh thạch rồi cùng nàng rời khỏi quán ăn, lái xe về Giả Kim Hội.
Mặc dù rất muốn cầm lái thêm lần nữa nhưng khi vừa định mở mồm xin thì đã bắt gặp lấy nấm đấm đang xiết chặt của nàng hồ ly.
Trà Lân là một thành lớn thuộc khu vực phía đông của lục địa nên Giả Kim Hội nơi đây chính là trung tâm lớn của cả thành phố.
Không chỉ là nơi để các nhà giả kim tụ hợp trao đổi kiến thức, nguyên cứu chế tác hợp kim, thiết kế bảo cụ mà còn đảm nhận cả vai trò buôn bán, cấp bản quyền sản phẩm và cung cấp chứng chỉ hành nghề cho các nhà giả kim.
“Nơi đây rộng lớn đến vậy sao ?” Tư Thành đứng trước cổng vào Giả Kim Hội mà tròn mắt ngước nhìn cái kiến trúc hùng vĩ này.
“Chúng ta vào thôi.” Vũ Ngọc Anh kéo hắn vào.
Tiến vào cửa, không khí tươi mát trong lành phà vào mặt hắn, đầu tiên Lê Tư Thành nhìn thấy, chính là bãi cỏ xanh thật lớn, cảm giác như đang ở giữa cánh đồng ngày nắng xuân, trên bãi cỏ còn có một ít đại thụ cao lớn, lá cây xanh tươi cổ kính, một hồ nước với mấy nghìn mét vuông với những gợn sóng đập dờn trong gió, giữa hồ là một cái đình viện đầy trang nhã.
Phía xa xa nơi bãi cỏ xanh là một kiến trúc 5 tầng đầy lộng lẫy với màu trắng là chủ đạo, bức tượng hình rồng oai vệ trên nóc tòa nhà lấp lánh phát ra ánh sáng bảy màu.
Lê Tư Thành nắm tay cô nàng Ngọc Anh cùng cùng tiến về phía tòa nhà.
“Nơi đây náo nhiệt ghê ha.”
“Giả Kim hội bao giờ cũng vậy, nhất là ở các thành phố lớn.”
Trái với không khí yên tĩnh, dịu mát bên ngoài trong này chính là thế giới của sự ồn ào, náo nhiệt.
Những lão già tất bậc chạy đi chạy lại, các quầy hàng náo nhiệt trao đổi mua
Bán kỳ kèo giá cả, không thiếu những cô em chân dài tung tăng khắp nơi.
“Giả Kim Hội chào mừng hai vị quan khách.” Một cô gái chân dài, mặt xinh, dáng gợi cảm mặc lên thân đồng phục trắng ôm sát cơ thể, bên ngoài khoác một áo choàng đen đến tiếp đón họ.
Lê Tư Thành quan sát một vòng từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, hiển nhiên những địa điểm thần bí được hắn quan sát cặn kẽ nhất nhưng tên này đã lên một tầm cao mới của tia gái, hắn không tia bằng mắt mà tia bằng linh hồn.
Đối phương và người xung quanh còn lâu lắm mới biết được kỹ năng khốn nạn này của hắn.
Nàng ta vừa nhìn thấy Ngọc Anh đã đến tiếp kiến cô nàng, người của phủ thành chủ luôn được chào đón nồng nhiệt nhất tại đây.
“Hắn đến dự thi lấy chứng chỉ hành nghề, không biết làm thủ tục ở đâu vậy.” Ngọc Anh lên tiếng.
“Thi chứng chỉ hành nghề sao ? Không biết quý công tử có mang theo thư dự thi ?” Cô nàng quay sang Tư Thành dò hỏi.
“Ơ, em có muốn thi cái đó đâu ?” Hắn tròn mắt.
“Ngươi muốn tìm kiếm việc làm ở đây để kiếm tiền nuôi thân thì đầu tiên phải có chứng chỉ hành nghề rồi muốn làm gì thì làm.”
“Nhưng em chỉ muốn đến đây tham quan cho biết thôi mà.”
“Thế thì ngươi tham quan một mình đi, ta không rãnh.” Cô nàng gắt lên với hắn.
“Chịu thua chị đó. Mà thư dự thi, là cái gì ?” Hắn tròn mắt.
“Là lệnh bài đêm qua ngươi nhận lấy đó.” Cô nàng giải thích.
“Ờ là nó hả.” Tư Thành gật đầu.
Lệnh bài bạc xuất hiện trên tay hắn. Cô gái nhận lấy lệnh bài trong ánh mắt có một tia bất ngờ.
“Tay, cổ, tai, tóc và cả chân đều không có trang sức, cậu nhóc này có không gian giữ đồ ẩn sao ?” Cô nàng quan sát Tư Thành một vòng nghĩ ngợi nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần xác minh lệnh bài.
“Đã có thư dự thi, mời Lê Tư Thành công tử theo tôi đi làm thủ tục dự thi.” Cô nàng làm động tác mời sau đó dẫn đường cho họ.
Nơi thi lấy chứng chỉ là lầu 4 của toàn nhà, hiện tại nơi đây đang có rất nhiều thí sinh đợi chờ.
“Người anh em giúp đỡ nhau tí nha.” Hắn van xin hệ thống.
“Biết rồi, mày nói nữa tao lặng luôn cho mày tự bơi bây giờ.” Hệ thống gắt lại, tên này từ khi bước vào đây luôn van xin hắn.
“Tư Thành công tử đến bàn đăng ký dự thi, chọn cấp độ muốn dự thi và chờ đến ca thi, tùy vào cấp độ muốn dự thi mà sẽ có các mức lệ phí khác nhau.” Cô nàng chỉ vào một quầy đăng ký đang trống sau đó xoay lưng rời đi.
“Cám ơn chị, Thủy Kỳ Lân tinh .” Hắn gật đầu với cô nàng.
“Cám…cám ơn công tử.” Cô nàng lại tròn mắt một lần nữa.
Đây là thần thánh phương nào ? Có thể chỉ mới tiếp xúc mà nhìn ra được chân thể của nàng, thậm chí còn biết được cả thuộc tính của Kỳ Lân tộc thì chính là cao thủ trong cao thủ.
Nhưng tên này hắn chỉ là một Nhân Tộc linh tá thôi mà ?
Thế là cô nàng quyết định ở lại chiều cậu ta đến cùng…
“Hừ mới đó đã giở trò tán gái.” Ngọc Anh giận dỗi cho hắn một cước.
“Anh Thư, cho công tử Tư Thành đăng ký thi chứng chỉ hành nghề.” Cô nàng Kỳ Lân đưa thẻ bài cho cô gái trong quầy.
“Không biết Tư Thành của chúng ta đăng ký dự thi cấp mấy đây ?” Cô nàng tên Anh Thư tươi cười với cậu trai trẻ.
“À…ờ cho em đăng ký một xuất thi Đại Sư đi.” Hắn hơi phân vân không biết chọn giữa Đại Sư hay là Tông Sư đây.
“Cậu chắc chứ Tư Thành ? 20 tuổi dự thi Đại Sư, lệ phí tham dự của cậu là 15 tử linh thạch.” Cô nàng tròn mắt nhìn hắn, muốn hắn xác nhận lại những điều vừa nói.
“Tuổi trẻ chưa trãi sự đời.” Một tên thanh niên ăn mặc bảnh bao kế bên lắc đầu.
“Cứ cho nhóc con tham dự, cúng vài chục tử linh thạch cho khôn ra.” Tên khác phụ họa, hắn còn cười ngoạc cả mồm.
“Ta nghĩ lại rồi, ta sẽ không thi Đại Sư nữa.” Tư Thành giọng nói nhẹ nhàng.
“Có thế chứ, phải biết vị trí của bản thân chứ lỵ.”
“Ha ha anh mày phải mất những 40 năm mới thi đậu Đại Sư đây này và anh mày được gọi là thiên tài đấy nhóc.”
Hai tên kia vẫn cười to châm chọc.
“Nhóc đừng vì đám thất bại kia mà từ bỏ chứ, tiền chị mày không thiếu.” Ngọc Anh đá vào mông hắn một phát, đồng thời ném cho hai tên kia ánh nhìn sắc bén.
“Ai bảo từ bỏ, bộ chị nghĩ em là thằng thất bại như 2 tên kia à ? Cho em đăng ký dự thi Thánh Sư.” Câu cuối cùng hắn hét to cho cả hội trường cùng nghe.
“Ớ.”
Mọi người khắp cả hội trường nhìn qua hắn, có vài tên yếu đuối còn làm rơi cả đồ vật trên tay khi vừa nghe đến 2 chứ Thánh Sư…
Vũ Ngọc Anh trợn mắt há mồm trước hắn đôi kính râm rơi rớt hồi nào chả hay.
Cô nàng Kỳ Lân càng là không tin vào tai mình.
“Thằng điên nào đây ?”
“Tao nhớ lần cuối cùng giả kim hội cấp bằng Thánh Sư là cả trăm năm trước đó.”
“Đùa tao à ? Một thằng Linh Tá miệng còn hôi sữa mà dám dự thi Thánh Sư ?”
“Con mẹ mày, linh tá thì liên quan quần què gì tới Thánh Sư hả ?” Giọng nói dõng dạt cất lên làm chấn động đám thí sinh.
Một nam tử trung niên, oai vệ thân mặc đồng phục trắng, áo khoác choàng màu đen, trên ngực trái có đính viên kim cương 6 cánh đi tới.
Ông ấy là Thánh Sư Lý Đạo Tái.
“A, là ông bác.” Tư Thành reo lên, người đàn ông vừa đến chính là viên sĩ quan đêm qua giáo huấn hắn.
“Dự thi Thánh Sư sao ? Được lắm ! Anh Thư làm thủ tục cho nó đi.” Ông ta cất lời.
Đám kia vừa nghe những lời vị Thánh Sư này thốt ra sắc mặt càng thêm tím tái, tên này dường như có quen biết với Đạo Tái Thánh Sư.
“Vâng, vâng.” Cô nàng với đôi tay run rẫy đánh máy nhập thông tin mà tim đập thình thịch, 20 tuổi dự thi Thánh Sư ? Đây là lần thứ 2 sảy ra tại Đông Sơn Đế Quốc, nhưng là lần đầu tiên Trà Lân thành xuất hiện.
Kẻ kia cũng 20 tuổi và hắn thành công thi đậu Thánh Sư vào 200 năm trước, lúc ấy cái tên Vũ Kiệt nổi như cồn trong giới giả kim thuật, không ai không biết đến hắn. Nhưng khoảng 50 năm trở lại đây hắn đột nhiên mất tích, bạc vô âm tín.
“Phí dự thi của cậu là 10 Long Tranh Ngọc.”
“Ớ những 10 Long Tranh Ngọc luôn cơ á ?” Tư Thành vò đầu bức tóc, hắn làm quái gì có số tiền lớn như thế.
“Tiền đây.” Vũ Ngọc Anh giao ra cho hắn 10 viên Long Tranh Ngọc lệ phí.
“Đừng làm ta thất vọng.” Cô nàng nghiến răng đe dọa hắn, có gì đó từ hắn mà cô nàng tin tưởng rằng hắn sẽ tạo nên pháp màu và hắn cũng có sức hấp dẫn riêng biệt đối với cô nàng.
“Mời công tử vào phòng 411, 20 phút nữa sẽ bắt đầu kì thi.” Anh Thư hướng dẫn hắn.
“Em sẽ không làm chị thất vọng đâu, mượn tạm chị 10 viên Long Tranh Ngọc vậy, ngày mai em trả cả vốn lẫn lời.” Tư Thành ánh mắt chân thành nhìn nàng, đồng thời hắn cũng giao cho nàng điện thoại di động của mình.
“Thi tốt, ta đợi ngươi ở đây.” Cô nàng tiến vào phòng khách đợi hắn.
Chát !
“Chúc may mắn.” Lý Đạo Tái tặng hắn 1 tát yêu thương, sau đó cùng với cô nàng Kỳ Lân rời đi.
“Cám ơn ông bác.” Hắn gọi to.
Lê Tư Thành bước vào phòng thi với sự hưng phấn của tuổi trẻ và một kho tài liệu sống !
Cả một gian phòng rộng lớn mà chỉ có một mình hắn thi, hắn được những 4 vị giám thị chăm sóc.
Phòng hội trưỡng …
“Ông có lòng tin vào cậu nhóc đó đến vậy sao ?” Cô nàng Kỳ Lân ngồi trên bảo tọa, tháo lớp mặt nạ ra, dùng diện mạo thật của nàng trao đổi với Lý Đạo Tái.
Lý Đạo Tái không đáp, ông ta chỉ ném cho nàng một thẻ bài lấp lánh giống như đêm qua ông ta giao cho Lê Tư Thành.
“Cô đoán xem trong đó gồm những thành phần nào.”
Cô nàng cầm lấy ngó nghiên quan sát vài phút.
“Xem nào! 70% đồng đen, 18% than chì cấp 3 và 12% bạc tinh luyện cấp 3.”
“4 phút 32 giây cho câu trả lời, thằng đó chỉ mất 40 giây đã có câu trả lời.” Đạo Tái ngó vào đồng hồ.
“Ông không đùa tôi đó chứ ?” Bản thân cô nàng là một Thánh Sư nhưng mất chừng ấy thời gian mới đưa ra công thức lệnh bài đó.
“Lập tức phong tỏa thông tin thằng nhóc đó gấp, ta có lòng tin hắn sẽ thành công”
“Chữ tài và chữ tai luôn đi với nhau.” Cô nàng gật đầu.
“Từ đâu ông kiếm được hắn ?”
“Một thằng trẫu mồ côi ham mê tốc độ bị bắt về đồn đêm qua, hắn bảo bản thân biết giả kim, đoán tạo lẫn chiêm tinh nên ta giao thư dự thi cho hắn, tạo điều kiện cho hắn lấy cần câu cơm.”
“Và có thể lòng tốt của ông lần này đã đi đúng chổ.” Cô nàng trầm ngâm.
“Dường như cô cũng hứng thú với nó.”
“Kẻ đầu tiên vừa gặp đã biết chân thể và thuộc tính của ta, một điều cấm kỵ của Kỳ Lân Tộc.”
“Ha ha ha, thú vị, thú vị !” Đạo Tái bật cười.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cô nàng cất tiếng gọi.
Một vị Tông Sư râu tóc bạc phơ, sắc mặt trắng bệch đôi tay run run cầm một sấp tài liệu hớt hải đi vào.
Lý Đạo Tái nhìn ông ấy như hiểu được vấn đề gì đó.
“Đưa ta xem.” Ông ta giật lấy sấp tài liệu trên tay vị Tông Sư già.
Lý Đạo Tái lật từng trang giấy, xem kỹ từng chữ một, gương mặt ông ta đặc sắc vô cùng.
Phải mất nữa tiếng ông ta mới xem xong hết đống tài liệu đó.
“Hắn mất bao nhiêu phút cho đống này ?” Hô hấp ông ấy bắt đầu dồn dập.
“2 tay 2 viết, thằng đó chỉ mất 64 phút cho bài thi này.” Vị Tông Sư già tim đập chân run kể lại.
“Lập tức thông báo hắn rớt kỳ thi Thánh Sư ra ngoài, mọi thông tin về hắn được bảo mật ở mức độ cao nhất.” Hội trưỡng tay cầm tài liệu, lập tức ra lệnh.
“Tuân lệnh hội trưỡng.” Vị Tông Sư già ý thức được vấn đề lập tức hành động ngay.
“Chúng ta đến xem hắn.” Lý Đạo Tái đẩy cửa ra chạy ra ngoài.
Hội trưỡng để sấp tài liệu trên bàn mà theo sau ông ta, nàng sắp được chứng kiến một thiên tài tuyệt thế.
12 trang giấy thi với 300 câu hỏi tự luận, không một sai sót không một vết tẩy xóa, lượng kiến thức này được tính cả hàng ngàn năm của cư dân hành tinh này.
Thông tin về thằng ngáo cần Lê tư Thành đi cúng tiền cho Giả Kim Hội lan truyền còn nhanh hơn tốc độ mc nào đó khi thấy lũ về mà kêu gọi gây quỷ…
“Hội trưỡng, Đạo Tái Thánh Sư.” Các vị Tông Sư hành lễ trước đội Thánh Sư vừa đến.
Căn phòng này đối diện với phòng thi của Lê Tư Thành và được lấp kính chắn 1 chiều.
Lê Tư Thành đang làm bài thi thứ 2, hoàn thành bản thiết kế chi tiết một món bảo cụ tối thiểu nhất là Tử Cấp.
Lê Tư Thành vẽ lại bản thiết kế một cái găng tay cam sắc mà hắn đã chọn trong kho tài liệu mà hệ thống cung cấp cho hắn.
Vốn máu liều định chơi luôn Bạch Sắc cho nổi nhưng mà nếu chơi liều như vậy thì có lẽ sẽ gặp rắc rối không đáng có nên thôi.
Hệ thống của hắn chỉ có thể cung cấp đến Bạch Sắc Bảo Cụ còn cao hơn là Bán Thần Bảo và Thần Bảo thì hắn không hề có thông tin.
Vận dụng hồn lực có một không hai của mình hắn dể dàng tiếp thu lượng lớn thông tin và không chỉ đơn thuần là sao chép mà hắn còn thêm vào một vài ý tưởng của riêng biệt của hắn cùng với ý kiến của hệ thống để hoàn chỉnh bản thiết kế bảo cụ mới.
“Xong.!” Hắn thở phào nhẹ nhõm khi mất những 2 giờ đồng hồ để hoàn thành xong bản thiết kế.
Bản thiết kế nhanh chóng được chuyển qua cho phòng bên cạnh xem xét.
“Con mẹ nó, thằng này chơi cả bảo cụ Cam Sắc luôn à ?”
Cả phòng toàn các vị Tông Sư trở lên nghiêm túc quan sát từng chi tiết nhỏ nhất trên bản thiết kế của hắn. Họ đang tận mắt chứng kiến một bản thiết kế bảo cụ Cam Sắc hoàn mĩ.
Giờ khắc này Lê Tư Thành đã được họ công nhận là một tuyệt thế thiên tài.
Tư Thành tu một chai nước, hắn ngồi nghĩ tại chổ tiến vào trạng thái minh tưởng…
“Cái nào thích hợp cho Tuệ Nghi đây bây ?” Hắn quan sát hàng loạt bản thiết kế mà hệ thống đưa ra.
Đã tốn những 10 viên Long Tranh Ngọc thì phải làm cho đáng tiền, một món không đủ lời !
“Cô nàng là một Hoàng Sắc Pháp Sư khống chế, không sử dụng bảo khí để chiến đấu, ca này khó đây.” Hệ thống cũng thở dài.
“Khoan ! Nàng chiến đấu thường xuyên bằng dây tử đằng, nếu vậy một bảo khí có khả năng khống chế tầm xa và rộng, điều thiết yếu nhất là khoảng cách vị trí của nàng so với đối thủ phải được đảm bảo.” Tư Thành reo lên.
“Đúng rồi, cô ta còn có thuộc tính sinh mệnh nữa mà, roi chính là sự lựa chọn hàng đầu.”
“Đúng vậy, roi có thể thay đổi kích thước tùy ý nàng và trên thân roi sẽ có các vị trí để nàng cho hạt giống tử đằng vào, như vậy tầm hoạt động của Tử Đằng Đột Thứ Trận sẽ không còn trên mặt sân nữa mà sẽ ở mọi vị trí từ thân roi phát ra, năng lực khống chế của nàng sẽ phát huy tối đa nhất có thể.” Hắn vui mừng.
Tử Đằng Đột Thứ Trận của Tuệ Nghi chính là từ những hạt giống tử đằng mà cô nàng rãi ra trên khắp sân đấu, sau đó nàng vận dụng pháp lực sinh mệnh để làm hạt giống phát triễn thành những dây leo cứng cáp mà tấn công đối thủ. Cách chiến đấu rất hay nhưng cũng có không ít khuyết điểm.
“Cho thêm giấy thiết kế.” Tư Thành mở mắt hưng phấn hét to.
“Cậu đã nộp bài rồi mà, còn xin thêm giấy làm gì nữa ?” Vị giám thị cất lời.
“Thời gian thi vẫn còn đúng không ạ ?”
“Đúng vậy vẫn còn 1 giờ 30 phút cho phần thi này.”
“Được, vậy cho cháu xin thêm giấy làm bài, cháu vẫn chưa kết thúc phần thi này của mình.”
Những lời nói của Tư Thành cũng được phát lên trong phòng chấm thi bên cạnh.
“Cứ làm theo ý nó, chúng ta đang có một viên ngọc quý. Kho nguyên liệu sẵn sàng mở cửa cho nó bất cứ lúc nào.”Hội trưỡng ra lệnh.
“Đây là thiên tài mà chúng ta cần phải giữ lấy cho bằng được.” Lý Đạo Tái gằng giọng.
Vũ Ngọc Anh một mình trong phòng chờ hắn, cứ cách vài phút cô nàng lại xem đồng hồ một lần, đã 4 giờ trôi qua rồi.
Không phải lần đầu cô nàng đợi chờ ở đây, 2 năm trước cô nàng cũng ở đây đợi Lê Hoàn đến thi lấy bằng Đại Sư, lần đó hắn mất 3 giờ để hoàn tất bài thi và hắn đã thành công.
Khách sạn Hàm Hương.
“Thằng khứa này làm quái gì mà mất tích nguyên ngày thế này, đã thế còn tắt điện thoại.” Trần Khánh Dư bực tức hét lên.
Hắn vừa xuất viện dự định hôm nay sẽ đi đấu tập cho lên trình với Tư Thành nhưng thằng này lại mất tích, còn 2 nữ nhân kia thì đóng cửa kín mít.


Giả Kim Hội, 8 giờ tối…
Lê Tư Thành mệt mỏi tiến vào phòng khách Ngọc Anh đang đợi.
“Sao rồi, tình hình thế nào ? Em làm bài được không ?” Cô nàng vừa nhìn thấy hắn đã vội hỏi thăm bất chấp.
“Cho em xin chai nước.” Hắn chỉ đáp lại nhiêu đó.
“Đây này.” Cô nàng kẽ phất tay, trên bàn đã xuất hiện vài chai nước ấm.
Tư Thành bắt lấy nốc như thằng chết khát lâu năm.
“Từ từ thôi, bị sặc bây giờ.” Vỗ lưng cho hắn, nàng như chị gái chăm sóc em trai mình.
“Đi thôi, em cần nhờ chị chút việc.” Sau khi tu xong vài chai nước hắn kéo tay nàng rời phòng.
Hắn dẫn cô nàng lên tầng 5 của tòa nhà, nơi đây chính là địa phương cấm, chỉ có những nhân vật cấp cao của Giả Kim Hội mới được bước vào.
Bước vào một căng phòng rộng lớn với các trang thiết bị và máy móc hiện đại đang sáng đèn, chỉ có cô nàng Kỳ Lân gặp lúc đầu và Lý Đạo Tái ở đây.
“Chị đeo nó vào thử xem.” Lê Tư Thành chỉ vào một cái găng tay trái bằng băng xanh thiết kế tinh xão, sáng lấp lánh đặt trên bàn.
Cô nàng nhận lấy và đeo nó vào tay trái của mình.
Găng tay được thiết kế thon gọn và ôm sát vào bàn tay nàng, không hề có một góc cạnh, các khớp nối trơn chu giup cử động linh hoạt, tuy được làm bằng băng nhưng nó không hề lạnh dù chỉ một chút xíu, trên mu bàn tay có 2 viên ngọc lấp lánh một xanh thẵm của băng thuộc tính, một vàng lấp lánh của kim thuộc tính.
“Rất vừa vặn, thoãi mái và không một khe hở.” Ngọc Anh cất lời.
“Tiểu thư thử tung đòn vào phiến đá này, không vận lực.” Cô nàng Kỳ Lân cất lời.
Ngọc Anh gật đầu, tung đấm vào phiến đá.
“129 tấn ! Chỉ đơn thuần tung đấm, không dùng lực.” Cô gái ghi chép.
‘Hãy dùng sức, nhưng không vận vũ kỹ.” Lý Đạo Tái yêu cầu.
ẦM !
Phiến đá rung động trước nấm đấm cô nàng.
“919 tấn ! Có vận lực, không vận vũ kỹ.” Cô gái thở ra một hơi
“Lần này hãy vận dụng vũ kỹ mạnh nhất của cô.” Lý Đạo Tái lại yêu cầu.
“Điệp Chưởng.” Vũ Ngọc Anh hét lên vận sức tung đấm vào phiến đá, hai viên đá trên mu găng sáng lên cộng hưởng với cô nàng.
ẦM !
Âm thanh chấn động được phát ra.
Lê Tư Thành sỡn gai óc, hắn thầm cám on cô nàng đêm qua trước tung chiêu đã cắt đức dây thần kinh của hắn, nếu không chắc hắn bị cơn đau hạ gục mất.
“Không có số liệu.” Cô gái giật mình.
“Tất cả lui ra.” Lý Đạo Tái lên tiếng.
Cả 4 người lui ra xa, ông ta ném cây bút chì về phía phiến đá…
Trước sự chứng kiến của 4 người, phiến đá thành những hạt bụi nhỏ.
Đối với Ngọc Anh chuyện này đã bình thường nên sắc mặc nàng vẫn điềm tĩnh như không.
Lê Tư Thành gương mặc xanh sao, không nói nên lời.
2 vị Thánh Sư kia không biết trưng ra bộ mặt gì cho phải.
Cái phiến đá trọng trường này đã tồn tại ở đây hơn ngàn năm, chưa có cái bảo khí nào đủ sức làm nức vỡ dù là một mảnh nhỏ, cả hội phải thay nhau bảo trì nó hàng ngày. Nhưng hôm nay, chỉ với một đòn đánh nó đã hóa thành bụi mịn.
“Mất mẹ một đống tiền.” Cô gái đôi mắt rưng rưng, thê thảm cất lời.
Lý Đạo Tái thở dài vỗ vai an ủi cô nàng.
“Khả năng tương thích là gì ?” Đạo Tái cất lời hỏi Tư Thành, xua đi nổi đau mất tiền của hội trưỡng.
“Chị thử hồ hóa đi.” Hắn hướng Ngọc Anh yêu cầu.
“Như ý nhóc.” Cô nàng đáp lại đồng thời tiến vào trạng thái hồ hóa.
Găng tay sáng lên thay đổi theo cô nàng…
‘Ực, dạng này mà đâm nhau thì sướng phải biết.” Tư Thành ngây ngốc khi lần đầu tiên được chứng kiến cô nàng hồ hóa.
Hồ hóa hoàn tất, Ngọc Anh ngó xuống tay trái của mình, chiếc găng bao phủ cả cánh tay cô nàng, đầu ngón tay chính là 5 móng vuốt hồ ly sắc bén được hình thành từ kim thuộc tính.
“Chiếc găng cứ như được sinh ra cho chị vậy, có cảm giác như các vuốt này có thể luân phiên thay đổi thuộc tính giữa băng và kim vậy hơn nữa linh lực vận chuyển rất nhanh chóng và thông suốt, trước đây khi tung một đòn Điệp Chưởng cổ tay của chị sẽ chịu phản chấn một lực nhỏ nhưng hiện tại lại không hề có.” Cô nàng cử động bàn tay, điều động linh lực vào đôi găng.
Khẽ động ý niện, màu sắc chiếc găng thay đổi từ trắng xanh sang trắng vàng cô nàng lại cào vào một phiến đá, 5 vết rách để lại trên phiến đá đó.
Động thêm ý niệm nữa, chiếc găng trở lại thành màu trắng xanh nguyên bản, từ tay nàng tung chưởng phóng xuất hàn băng lạnh lẽo ra trước.
“Ngọc Anh tiểu thư, cô chỉ có băng thuộc tính phải không ?” Hội trưỡng lên tiếng.
“Đúng vậy tôi chỉ có băng nhưng chiếc găng này tôi có thể điều kiển được cả kim thuộc tính.” Nàng xác nhận.
2 vị Thánh Sư hít sâu một hơi.
Một bảo khí kết hợp 2 thuộc tính không có điểm tương đồng, mà người sử dụng chỉ có một thuộc tính nhưng có thể điều khiển được cả hai, đây chính là sức mạnh vượt trội của một bảo khí Cam Sắc.
“Với tư cách là hội trưỡng Giả Kim Hội Trà Lân Thành ta tuyên bố, Lê Tư Thành chính thức thông qua khảo hạch Thánh Sư.” Cô nàng dõng dạc lên tiếng.
“Em…em đậu rồi !” Vũ Ngọc Anh tròn mắt nhìn hắn, tim nàng đập liên hồi, gương mặt đỏ bừng…dù cho có lạnh lùng và tâm lý vững chắc như thế nào đi nữa thì giờ khắc này đối với nàng rất lạ lùng và khó hiểu…
Hắn là kẻ thành công, tại sao nàng lại vui mừng còn hơn cả hắn ?
“Cám ơn người anh em.” Tư Thành thở ra một hơi nặng trịch, hắn đang cảm nhận được cái gọi là sức mạnh của tri thức.
“Tính ra thì 40% cái găng tay đó do mày tự thiết kế và làm theo ý tưởng của riêng mày. Xem như mày cũng có chút tài năng ngoài khoảng liều mạng và tia gái.” Hệ thống hiếm khi cất lời khen ngợi hắn.
“Em không làm chị thất vọng phải không, à mà nè chị đặt lên cho cái găng đó đi.” Hắn cười với nàng.
“Đặt tên ? Ý em là cái này do em làm ra sao ?” Nàng lại bất ngờ thêm nữa.
“Cháu được mang bảo khí về đúng không ông bác ?” Hắn hướng Đạo Tái hỏi thăm, cái này hắn cũng chả biết có hay không.
“Đúng, nhưng mà bản thiết kế phải để lại Giả Kim Hội.” Đạo Tái trong ánh mắt có một tia thưởng thức, tên nhóc này quả thật là thiên tài vạn năm có một, thậm chí còn hơn cả Vũ Kiệt năm đó.
“Đấy! giờ nó là của chị rồi đó.” Hắn tranh thủ nấm lấy tay cô nàng hồ ly.
“Nhưng em không có bảo khí, cái này lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy, em phải giữ lấy dùng chứ.” Cô nàng buôn tay hắn, định tháo chiếc găng trả lại.
“Em đang dùng một bảo khí vượt qua cả Bạch Sắc.” Hắn không nhanh không chậm đáp lời nàng.
Tĩnh lặng…
3 người cùng trợn mắt nhìn hắn, nhịp tim cả 3 như ngừng đập…
Lam – Lục – Hoàng – Hồng – Tử – Kim – Bạch.
Vượt qua Bạch Sắc ?
Chính là cấp độ Bán Thần Bảo hoặc là Thần Bảo.
Nếu như cách đây 12 tiếng đồng hồ, hắn nói những điều này thì họ sẽ không bất ngờ mà sẽ bậc cười ngất ngay, cho rằng đó là chém gió, đó là phê cần…
Nhưng hiện tại hắn là ai ?
Hắn !
Thánh Sư Lê Tư Thành.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.