Sân đấu số 7.
Hoa Vũ trận đấu này tranh giành vị trí nhất bảng với đội Phong Châu.
Đối thủ của họ được dẫn dắt bởi một tên linh tướng sử dụng được cả 3 hệ linh lực là lôi, quang và phong, hắn là Kiều Công Tiễn, một thiên tài của nhân tộc tại Bắc Hà Đại Lục.
Tình hình trên sân hiện tại là 2 đánh 1, Hoàng Ngủ Phúc và Mạc Đăng Dung phối hợp tấn công hắn, 3 tên đồng đội của hắn đã bị Cao Thanh Quyên nhanh chóng loại khỏi cuộc chơi. Ngươi mạnh nhưng đồng đội quá yếu thì phải chấp nhận bị đối thủ hội đồng thôi.
“Xung Linh Thương Pháp.” Kiều Công Tiễn thi triễn thương pháp sắt bén tấn công dữ dội vào Đăng Dung hòng loại tên này khỏi cuộc chiến.
“Bá Đao Cuồng Vũ.” Đăng Dung cũng không chịu thua, hắn vất vả phản kháng lại đối thủ, sức mạnh của một vũ sư và thổ linh lực được hắn điều động hết mức.
Hoàng Ngủ Phúc không vừa, vận dụng lôi và phong tấn công đối thủ trợ giúp đồng đội.
KENG…KENG…
Một chọi 2 không rơi vào hạ phong, Kiều Công Tiễn thể hiện bản thân là một chiến tướng dũng mãnh.
Từ đầu thương của mình, Kiều Công Tiễn bắn ra những tia quang điện có sức công phá rất lớn, 2 tên đối thủ chật vật né tránh.
ẦM !
Một pha quét thương cực mạnh, hắn đã đẫy lui được Hoàng Ngủ phúc.
Một cái móc câu sắt bén gắn với sợi xích dài, đầu xích còn lại gắn với chui thương, được hắn phóng ra trúng ngay thân đao của Đăng Dung.
Ầm !
Đại đao tử cấp của Đăng Dung bị đánh gãy.
Mũi thương đâm tới, mục tiêu là ngực Đăng Dung.
KENG !
Mũi thương của hắn va chạm với mũi Ngân Long Thương.
“Đăng Dung rút lui.” Cao Thanh Quyên cầm Ngân Long Thương đối kháng với đối thủ, Đăng Dung không phải đối thủ của tên này.
“Ra mặt rồi sao, ta chờ cô đã lâu.” Kiều Công Tiễn ánh mắt sắt bén.
Cả 2 lao vào nhau, thương đấu thương không ai chịu nhường ai.
Thương pháp ủa Kiều Công Tiễn mang dáng dấp mãnh liệt và hung hãn của sư tử săn mồi, sẵn sàng cho đối thủ trả giá khi bất cẩn.
Cao Thanh Quyên thi triễn thương pháp nhẹ nhàng, uyển chuyển và đầy nét họa, nàng như một họa sĩ dẫn dắt khán giả vào không gian riêng của nghệ thuật, của cảm xúc, của một bức tranh tràn đầy xuân sắc, nhưng trong bức tranh tuyệt mĩ này chính là những đường nét sắt bén chí mạng có thể kết liễu đối thủ chỉ trong môt sơ hở.
Không ai nhường ai, mỗi người đều có một thế mạnh riêng…
“Tật Xung.” Cao Thanh Quyên bắn ra đòn ma pháp phá hủy tia quang điện đối thủ vừa bắn.
Cùng lúc đó Hoàng Ngủ Phúc đã tiếp cận hắn…
ẦM !
Hai lôi quyền va chạm nhau và kẻ bị đánh bay là Kiều Công Tiễn.
Hắn nhanh chóng phóng người ra sau, đồng thời tung móc câu phản công khi Hoàng Ngủ Phúc tấn công tới vị trí hắn vừa ngã.
Nhưng Ngủ Phúc đã kịp thời bắt lấy dây xích và kéo đối thủ lại phía mình.
Hắn bị kéo về phía Ngủ Phúc, trên đường di chuyển cũng thừa dịp tung ra vài luồng quang điện ra xung quanh.
“Giao Long Hình.” Cao Thanh Quyên hóa thành ngân long uốn lượn không quỷ tích.
“Muốn chết.” Nhận thấy mình sắp bị tên kia kéo lại gần hơn, Kiều Công Tiễn cùng lúc sử dụng 3 loại linh lực tiến vào mũi thương của hắn, quyết 1 thương kết liễu Ngủ Phúc…
Bốp ! Bốp ! Bốp ! Bốp !
Mũi thương của hắn chỉ cách đối thủ chừng 2 mét, thì Cao Thanh Quyên bất ngờ xuất hiện, tấn công vào tay phải, ngực, lưng và đùi phải của hắn.
Thương của hắn rơi trên mặt sân…
Mũi thương cô nàng chỉa thẳng sau ót hắn.
Nấm đấm Hoàng Ngủ Phúc trước mặt hắn.
“Ta thua.” Hắn khàn giọng cất lời, nếu 3 tên kia có ích một chút xíu thì tốt rồi, hắn đã không bị hội đồng đến thê thảm.
“Hoa Vũ chiến thắng.” Trọng tài hô to công bố kết quả trận chiến.
Hoa Vũ tiến vào vòng 3 với vị trí nhất bảng còn Phong Châu là nhì bảng.
Sân đấu số 2.
“Nguyệt Hạ Nhất Kiếm.” Lê Quý Đôn tóc trắng tung bay, từ trên cao chém xuống một kiếm, bầu trời tối đen duy chỉ có một mặt trăng treo phía trên nhưng nó không phát ra ánh sáng nào, chỉ trang trí cho đẹp.
ẦM !
Sân đấu rung lên, đối thủ của hắn chật vật tránh thoát khỏi đòn tấn công đó.
Lê Quý Đôn lướt kiếm tới trước, thân ảnh của hắn biến mất.
Bốn tên đối thủ của hắn chân vừa chạm đất đã đứng yên bất động.
Lê Quý Đôn xuất hiện trở lại, hắn đứng thẳng người, thu hồi linh lực, thanh kiếm cũng được hắn cất vào giới chỉ.
Hắn ung dung đi qua từng tên từng tên đối thủ một, tiến lại với đồng đội.
“Hề hề bạn thân, tớ làm tốt lắm phải không.” Hắn cười tươi với Lê Hạo.
“Giỏi, giỏi, mày là giỏi nhất.” Lê Hạo đáp cho có.
“Hí hí.” Hắn cười hít mắt trước lời ken của Lê Hạo.
“Giải ấn đi Tiểu Thố.” Triệu Thị Trinh cất lời.
“Dạ vâng.” Tiểu Thố tươi cười kết ấn, màn đêm được thu hồi, vầng trăng trên cao cũng vỡ nát, ánh sáng mặt trời trở lại với sân đấu.
4 tên đối thủ đang đứng bất động, đồng loạt ngã xuống bất tĩnh.
“Đại Gang Sơn chiến thắng.” Trọng tài miệng khô cất lời.
“Ai…ai có thể chặn lại bọn này đây ?”
“Sức mạnh của một hoàng sắc pháp sư khủng khiếp như vậy sao ?”
“Đây có lẽ là đương kim vô địch của giải đấu này rồi.”
“…”
Đại Giang Sơn chính thức đầu bảng bước vào vòng 3.
“Hời ơi, chán bỏ xứ.” Tư Thành chán nản.
Hắn dạo bước vòng vòng khắp nơi trong thành phố đã lên đèn, với bộ áo quần bụi bậm, nhếch nhác, tay cầm chai bia, hắn như một thằng vô gia cư xuất thân từ khu giang hồ.
Hắn đã thua trong cuộc đánh cược với Tuệ Nghi. Cô nàng vừa về tới khách sạn đã cảm thấy không khẻo và Minh Duệ ở lại chăm sóc cho cô ấy, mà hỏi bệnh gì thì nhận lại ánh mắt sắc bén ghê rợn của Minh Duệ cùng một chữ “Biến.”
Khánh Dư sau một đòn của hắn thì ở lại bệnh viện 1 đêm, ngày mai mới được cho về.
Hắn dừng lại bên một gốc cây ven đường, kế bên là lang cang che chắn cho dòng sông.
Nơi đây khá yên ổn, trăng thanh gió mát, không khí trong lành.
Một mình ngồi tu hết chai bia, suy nghĩ về thế thái nhân tình và chiêm nghiệm lại cuộc sống mới hơn một tháng nay của mình.
Cứ như là một giấc mơ ấy, mọi thứ đến với hắn quá bất ngờ và hắn đón nhận lại sự bất ngờ này bằng sự thích ứng cực kỳ nhanh nhạy.
Từ một kẻ không có gì cả giờ đây hắn có được hệ thống, có sức mạnh, có đồng đội và có người yêu.
“Thay vì đi vòng vòng như thằng ngáo, mày có thể vào Tháp Thí Luyện mà bem nhau kiếm đồ.” Hệ thống cất lời.
“Mai đi, ngày nào cũng đánh nhau không chán à ?” Hắn gắt lại.
“Thì tao chỉ nói vậy thôi, mày vẫn còn rất yếu, nếu muốn vô địch thì cần cố gắng hơn nữa đừng có quá ỷ lại vào Tinh Không Kiếm.”
“Biết rồi ! Mai tao sẽ bắt đầu luyện tập, hôm nay cho tao nghĩ ngơi một ngày đi người anh em.”
Từ xa xa âm thanh máy móc gầm rú vang dội cả một góc trời vang lên.
“Cái quái gì vậy ?” Hắn giật mình thốt lên.
Cùng lúc đó có khoảng vài chục chiếc xe hơi đủ loại kiểu dáng, đủ loại màu sắc, phóng qua trước mặt hắn với tốc độ khủng khiếp nhất, những tên thanh niên mở mui xe ra la hét trông rất phấn khích.
Chưa đến 1 phút dòng xe đã mất hút khỏi tầm nhìn của hắn.
“Bọn này tổ chức đua xe cơ à, thích thế.” Hắn có chút động tâm, hồi ở Việt Nam hắn có sở thích đua xe, hòa mình cùng với tốc độ, tay lên ga chân đạp côn phóng qua mọi nẽo đường…
Năm ngoái hắn được dạy lái xe từ một thằng đầu gấu trong xóm, qua 2 tháng hắn đã thành thạo và tự tin có thể đạp gas solo với bất kỳ thằng nào.
Cái cảm giác mà đạp gas chinh phục con đường mênh danh đẹp nhất Việt Nam ở Bình Thuận hiển hiện về trong hắn.
Cũng từ đó hắn cố tích góp những đồng bạc lẽ với mong ước có thể sở hữu một con xế hộp.
“Ê mày một chiếc xe hơi ở đây có giá bao nhiêu ?” Hắn hỏi thăm, đồng thời lấy tiền từ trong tài khoản ra đếm.
“Chiếc rẽ nhất là 100 long tranh ngọc, tương đương mười nghìn tử linh thạch.” Hệ thống đáp lại.
“Đắt đến thế cơ á.” Hắn trợn mắt, trong tay chỉ có 121 viên tử linh thạch.
“Ở đây mua xe, mày phải đóng cả 1 mớ thuế má, nào là thuế môi trường, thuế thu nhập cá nhân, thuế sửa chữa đường bộ, tiền uống nước cho nhân viên công vụ,…, nói chung muốn vác xem ra chạy mày phải ói ra một đống tiền thuế cho chính quyền.”
“Thôi để tao cuốc bộ.” Hắn lắc đầu.
Cũng lúc này một chiếc xe hơi từ phía xa xa tiến lại phía hắn. Đèn pha chiếu rọi làm chói mắt hắn.
Chiếc xe dừng lại trước hắn, đèn pha tắt đi, cửa kính ghế tài dần hạ xuống…
Bên trong là một cô gái với sắc đẹp trong veo đầy ma mị, cùng đôi mắt xanh lạnh lùng…
“Là cô, tiểu hồ ly.” Tư Thành há hốc mồm.
“Tiểu hồ ly ? tên hổn đãn bất lịch sự.” Vũ Ngọc Anh bước xuống xe, chữi hắn.
Nàng với một thân áo quần thể thao trắng ôm sát cơ thể khoe ra những đường cong chết người.
“Ờ ờ, xin lỗi, tại ta không biết tên cô.” Hắn cười trừ xin lỗi nàng.
“Không biết tên ? Thế cái danh sách thi đấu ngươi không đụng đến à ?”
“Ờ không, ta chưa bao giờ đụng đến cái đó cả. Ta là Lê Tư Thành hân hạnh làm quen cô.” Hắn chìa tay trái ra.
Nàng bắt lấy tay hắn, siết chặt…
“Ta là Vũ Ngọc Anh.” Nàng nhấn mạnh từng chữ, đồng thời càng bóp chặt tay hắn hơn.
“Vũ Ngọc Anh, tên đẹp lắm.” Hắn nghiến răng vận sức chống trả, cô nàng hồ ly này không phải dạng vừa.
“Ngươi làm gì ở đây như thằng bụi đời thế, mấy tên kia đâu rồi ?” nàng buôn tay hắn.
“Bọn họ đang ở khách sạn nghĩ ngơi, còn ta thì đi dạo hóng gió. Còn cô ?”
“Ta cũng đi dạo hóng gió cho tâm trạng đỡ hơn chút.” Cô nàng đi đến lang cang, hướng ánh nhìn ra dòng sông phía xa.
“Vì trận đấu sáng nay ư ?” Hắ tựu người vào lang cang.
“Một chút.” Nàng thở dài.
“Dường như cô rất nghe lời Lê Hoàn.” Hắn bất giác nhớ đến tên đó.
Nàng yên lặng, từng cơn gió mát rượi từ sông thổi vào làm mái tóc đen mượt kẽ động.
“Lê Hoàn là thiếu chủ của ta và trách nhiệm của ta là phải phò tá cậu ấy.” Nàng cất lời.
“Dù đó là việc sai lầm, cô không thích cũng phải nghe theo lời cậu ta luôn sao hở ?”
“Thành chủ và phu nhân có ơn cứu mạng và nuôi dưỡng ta, suốt đời này ta chỉ có thể phục vụ cho Lê Hoàn mà báo đáp ân nghĩa đó.” Nàng thốt ra từng lời.
“Hở ? Phục vụ ?” Gương mặt Tư Thành có chút đê tiện, hắn đang hiểu theo sát nghĩa nhất của 2 từ “Phục vụ.”
“Ngươi đang suy nghĩ gì đó ?” Nàng liếc mắt với hắn.
“Ờ không không, không có gì. Gió ở đây lạnh quá.” Hắn ho khan, cố ý đánh trống lãng.
Nàng yên lặng, tiếp tục nhìn ngắm mặt sông phản chiếu ánh trăng, rơi vào trầm tư.
Tư Thành cũng để yên nàng, hắn từ từ tiến lại quan sát chiếc xe cô nàng.
“Đẹp thế.” Hắn ngó nghiêng, di chuyển xung quanh, ngắm nghía từng chi tiết.
Chiếc xe thể thao với màu xanh dương chủ đạo, thon gọn, không quá cao, xe chỉ 2 ghế ngồi một ghế phụ và một ghế tài, 4 ống khói cho mỗi bên hông, hắn dám chắc chiếc xe này mà đua thì bá cháy lắm đây.
“Trông ngươi có vẻ thích nó nhể, có muốn dạo 1 vòng không ?” Vũ Ngọc Anh cất lời tiến lại bên cạnh hắn tự lúc nào.
“Đương nhiên muốn.” Hắn hớn hở, chỉ hận là không thể cướp xe mang về.
“Lên xe.” Nàng cất lời, không hiểu soa nàng lại mở lời với tên này, hắn là tên nam nhân thứ 2 bước lên chiếc xe này của nàng, kẻ đầu tiên tất nhiên là Lê Hoàn.
Là do mình muốn trả ơn với hắn sáng nay hay do nàng cảm nhận được hắn cũng yêu xe như nàng !
Hắn hớn hở mở cửa, ngồi vào ghế trống, không gian trong xe cũng rộng rãi thông thoáng và rất lạnh, hắn phải dùng Kim Quang Phần Hỏa di chuyển khắp cơ thể để sưỡi ấm.
Đương nhiên lạnh rồi, Vũ Ngọc Anh sử dụng băng linh lực cơ mà.
“Ngươi chịu lạnh giỏi đấy.” Nàng cất lời, khởi động chiếc xe.
Xe sáng đèn, sẵn sàng lăn bánh nhưng không hề phát ra một tiếng động nào.
“Hì hì ta có dị hỏa mà.” Hắn đáp lại nàng.
Chiếc xe chỉ rùng lên một nhịp rồi lao đi.
Kỹ thuật lái xe của Ngọc Anh phải nói rất thuần thục, động tác như lưu thủy hành vân, tốc độ xe bảo trì không đổi, di chuyển qua lại giữa các dòng xe rất chuẩn chỉ, không một xe nào có thể vượt lên qua mặt được nàng.
“Xe cô có thể lên đến tốc độ bao nhiêu ?” Hắn phấn khích lên tiếng.
“280 dặm một giờ, nhưng là trên lý thuyết, thật sự tôi chưa bao giờ dám chạy với tốc độ đó.” Nàng cất lời, đôi tay nắm chặt vào vô lăng.
“280 dặm tương đương với 450 cây số một giờ.” Hệ thống lý giải cho hắn.
“Khủng khiếp vậy sao ?” Hắn há hốc mồm.
Cô nàng lái xe vào đường cao tốc, lúc này mới đạp gas gia tăng tốc độ, vừa rời khỏi cao tốc nàng rẽ phải tiến vào lại thành phố, dạo quanh một vòng nơi đây, rồi chuyển hướng qua cung đường biển đầy thơ mộng.
Lê Tư Thành thích thú vô cùng, hắn vận dụng cả hồn lực để quan sát từng cử chỉ động tác của nàng, ở Việt Nam ít có cô gái nào có kỹ thuật như nàng.
“Ngươi có vẻ rất thích xe.” Nàng liếc mắt sang hắn.
“Đương nhiên rồi, tui rất đam mê đó, một ngày nào đó mà giàu xụ điều đầu tiên tui làm là sắm cho mình một chiếc xe như vầy.” Hắn hớn hở đáp lại.
“Ngươi biết lái xe à ?”
“Tất nhiên, nếu không thì tui mua xe làm gì ?”
Tốc độ chậm dần, rồi xe dừng lại.
“Muốn lái thử không ?” Nàng nhìn hắn.
“Tui ?” Hắn chỉ tay vào mặt mình, tim đập thình thịch.
Nàng gật đầu.
“Đương nhiên muốn, cầu còn không được.” Hắn reo lên, nhanh chóng mở cửa xe bước ra ngoài để đổi tài.
Nhưng…
Hắn vừa bước ra, Vũ Ngọc Anh đã đạp gas lao xe đi…
“Ơ…Ơ…thế là dư lào…ơ” Hắn há mồm ngơ ngác.
“Đuổi theo, thông chết mẹ em nó.” Hệ thống xúi giục.
Máu nóng nổi lên…
Hắn tung cánh lao đi với tốc độ cao nhất có thể.
Hồn lực vận chuyển vào đôi mắt, cố gắng tìm kiếm chiếc xe cô nàng hồ ly.
Kia rồi, hắn đã nhìn thấy xe, cố gắng bay tới tiếp cận.
“Tên này quả nhiên thú vị.” Vũ Ngọc Anh trong xe nở nụ cười, nàng hạ kính để nghe tên kia muốn nói gì.
“Nè nè nè chơi gì kỳ vậy má.” Hắn hét âm lên.
Nàng vẫn im lặng không nói lời nào, tốc độ vẫn duy trì.
“Ê, chơi vậy không vui nha, không cho mượn thì nói một tiếng chứ đừng có chơi trò mắc dại như vậy nhe.” Hắn la hét càng thêm giữ dội.
“Ê sắp hết giờ bay, chuẩn bị hạ cánh bạn ơi.” Hệ thống cất lời.
“Liều.” Hắn nghiến răng vận chuyển hồn lực và vân lực hết mức, bay qua xe nàng.
Hắn hạ cánh, liều lĩnh đứng chắn trên lộ trình di chuyển của nàng.
Đôi mắt nhắm lại, hai tay gian ra như một thằng ngu người vừa thất tình đi hại đời hại người…
“Tên này.” Vũ Ngọc Anh nhìn thấy hắn, cắn môi, đạp chân gas mạnh hơn nữa, lao đến hắn.
Khoảng cách ngày càng gần, tốc độ của nàng chỉ tăng chứ không giảm…
Hắn vẫn đứng đó như trời trồng…
KHÉT…
Tiếng phanh xe điếc tai kéo dài…
Mui xe chỉ cách hắn một đoạn nhỏ.
“Độ liều của mày có lẽ không đứa nào sánh bằng.” Hệ thống thở dài.
Vũ Ngọc Anh bước xuống xe, nhìn hắn thoáng chốc, rồi quay qua ngắm nhía chiếc xe.
“May quá không trầy xước.” Nàng thở ra một hơi nhẹ lòng.
“Hồ ly tinh.” Tư Thành vứt lại 1 câu, xoay lưng rời đi.
“Nè, nè hổ ly tinh là sao hả ?” Nàng lên giọng, gương mặt hơi đỏ, cái tên này sao khen mình ?
Hắn im lặng, bước đều bước.
Nàng lên xe, chạy theo kế bên hắn.
“Xin lỗi, ta chỉ đùa một chút xíu thôi mà.” Nàng hạ giọng từ trong xe năng nỉ hắn, có lẽ nàng đùa hơi quá lố.
“Hồ ly tinh.” Hắn bực tức đáp lời.
“Ta biết ta đẹp mà, ngươi không cần phải nói ra điều hiển nhiên đó đâu.” Nàng cười tươi.
Đẹp ? Khen ?
Rõ ràng mình dang chữi nhỏ này mày ta ?
“Đây không phải trái đất bạn ơi.” Hệ thống nhắc nhở.
“Ớ.” Hắn sững lại.
“Đậu xanh chẳng lẽ nơi đây hồ linh tinh là khen nó đẹp hả ?” Hắn hỏi lại.
“Đương nhiên rồi, ngươi muốn khen đứa nào xinh đẹp tuyệt trần cứ vác tộc của nó ra mà thêm chữ “tinh” vào.” Hệ thống diễn dãi.
“Vậy tính ra là tao đang khen nó hay chữi nó ?”
“Mày chữi nó, nhưng nó sẽ hiểu là mày đang khen nó.”
“Xin lỗi mà, ta chỉ muốn đùa một chút xíu thôi, ngươi có cần phải làm căng vậy không hả ?” Nàng bực tức.
“Cho ta mượn xe cô 2 tiếng.” Hắn chống tay lên cửa xe, đối diện với ánh mắt của nàng.
“Một tiếng hoặc ngươi cứ tiếp tục giận.” Nàng trả giá.
“Được.” Hắn gật đầu, trong ánh mắt có một tia đen tối.
Vũ Ngọc Anh bắt gặp dáng vẻ đê tiện này của hắn mà có dự cả không lành.
Tư Thành ngôi vào ghế tài, quan sát tổng thể một lượt, hệ thống cung cấp cho hắn toàn bộ chức năng cũng như cách vận hành chiếc xe.
Chưa bao giờ hắn yêu thích thằng hệ thống như bây giờ.
Vũ Ngọc Anh ngồi kế bên hoang mang, nàng cầu xin một giờ này trôi qua càng nhanh càng tốt, thằng này là thằng đầu tiên được ngồi vào ghế tài.
Xe thể thao lăng bánh, hắn đạp lên cân gas, lập tức chạy thảng tới đến đèn đỏ thì bất ngờ đạp phanh, chiếc xe chỉ rùng mình lên một chút rồi dừng hẳn, lốt xe phát ra âm thanh chói tai bên ngoài còn trong xe thì không hề nghe thấy.
“Cách âm tốt quá nhỉ.” Hắn cười lên dâm đãng.
Đèn đỏ vừa dức hắn liền đạp chân gas, phóng xe thông chốt.
“Chậm một chút thôi. Chậm thôi.” Vũ Ngọc Anh la lên, nàng đang sót thương cho chiếc xe bảo bối.
Hắn cứ thế điều khiển xe chạy hết cung đường biển, vòng quanh thành phố, hai mắt đảo quanh khắp nơi tìm kiếm cái gì đó.
Vũ Ngọc Nhi im lặng ngồi kế bên hắn, nàng hô hấp từng nhịp nặng nề.
Nhưng mà tên này lái xe so với nàng còn muốn hơn chứ không kém, chiếc xe được hắn vận hành trơn chu không một khuyết điểm.
Ự…c một tiếng, xe thể thao màu xanh ổn định dừng lại dưới một cầu vượt.
“Sảng khoái, thực sự quá sảng khoái, xe tốt quả nhiên không bình thường.” Tư Thành reo lên.
“Ngươi, ngươi còn 40 phút.” Vũ Ngọc Anh gương mặt đỏ bừng, nhưng nàng rất tự hào, bản thân nàng là con cáo yêu xe hơn tất cả. Chiếc xe này nàng đã phải tự tay đi làm để giành tiền những 2 năm mới sắm được đó.
Tư Thành mở cửa xe bước xuống đường.
Nàng từ trong xe nhìn ra bên ngoài, con đường dưới cầu vượt này đã tụ tập hơn chục chiếc xe đủ loại. Những chiếc xe này nhìn qua có vẻ giá thành không cao gì mấy, cũ kỹ, nhưng mà nhìn từ đầu đến cuối xe thì mới phát hiện chúng nó đã trãi qua những cuộc tân trang, chúng đang nổ máy gầm rú từng cơn say máu…
Vũ Ngọc Anh ngồi trên xe chỉ nhìn thấy Tư Thành đang trao đỗi chuyện gì đó với 1 đám gia hỏa ất ơ săm trổ đầy mình, gương mặt bặm trợn… dự cảm không tốt của cô nàng ngày càng tăng cao.
Không lâu sau, hắn quay trở lại xe.
“Xong rồi, chơi thôi.” Hắn cười với nàng, nụ cười đầy ghê rợn.
“Ngươi…Ngươi muốn đua xe ?” Nàng khó khăn cất lời.
“Tất nhiên.” Hắn thản nhiên trả lời.
“Ngươi tin ta gọi điện báo cảnh sát không hả ?” Nàng cầm lấy điện thoại nghiến răng nhin hắn.
“Xe cô.” Hắn chỉ tay vào vô lăng.
Nàng cạn lời…
Tư Thành không quan tâm đến nàng, hắn điều khiển xe vào đậu phía sau cùng của mười mấy chiếc xe,hồn lực lại một lần nữa vận chuyển, bản đồ cũng được hắn sử dụng.
Và trong ánh mắt kinh hãi của Vũ Ngọc Anh, hắn vươn tay, nhấn vào màn hình điều khiển trên xe, mã số được hắn nhập một cách chính xác.
Lập tức một dãy phím với 3 nút đỏ, tím và đen xuất hiện kế bên cần số.
“Ngươi, sao ngươi lại biết đến cái này ?” Vũ Ngọc Anh hỏang hốt, cái này là hàng cấm mà, mã số cũng là do nàng đổi lại nàng tự tin xác nhận chỉ duy nhất mình nàng biết đến sự tồn tại của dãy số này.
Gặp quỷ rồi…
Hắn không nói không rằng, nghiên người tới nàng, bờ môi của hắn đặt lên môi hồng của nàng…
Va chạm chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi…
Nàng hai mắt mở to, đầy bất ngờ…
Bản năng của một sát thủ nhường chổ cho một tiểu cô nương yếu đuối…
Nụ hôn đầu đời của nàng bị hắn lấy đi như vậy đó…
“Hời ơi, có mà không dùng thì phí lắm đại tỷ à. Mà người ta nói trước khi làm việc quan trọng mà được hôn gái xinh thì mọi chuyện thuận buồm xui gió.” Hắn đáp lời nàng, liêm sĩ còn đúng 1 chút xíu.
Dàn xe trước mặt sáng lên, báo hiệu cho cuộc đua sắp bắt đầu…
Dưới cầu vượt có vô vàng âm thanh động cơ gầm rú vang trời, hơn chục chiếc xe, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi vòng quanh thành phố…
Tư Thành chân phải đạp lên chân gas, tay lái một chuyển một hồi, hắn điều khiển xe dần vượt lên các đối thủ.
Đoàn xe gầm rú vừa tiến vào cao tốc…
Hắn lập tức về số, đạp phanh, nhấn vào cái nút đỏ, chiếc xe rung lắc dữ dội sao đó phóng lên với tốt độ xé gió. Hắn nắm chặt vô lăng, đánh xe lạng lách vượt qua từng chiếc một. Cảnh vật bên ngoài xe nhòe đi không còn trông thấy rõ ràng.
Vũ Ngọc Anh mắt thấy không thể ngăn cản thằng điên này, nàng xiết chặt tay vào dây đai an toàn bảo vệ chính mình…
Đây chính là sai lầm chí mạng nhất trong hơn 54 năm qua của nàng.
Người ta nói mọi sai lầm đề phải trả giá đắt… liệu hôm nay nàng có trả giá cho sai lầm của mình không đây ?
Quang mang trong mắt Tư Thành sáng rực, hắn đang hưng phấn hơn bao giờ hết, khi xe gia tốc, hắn cho xe từ phía sau lao lên, nhiều lần xém đụng vào đuôi xe khác được hắn đánh lái né tránh gọn gàng. Phía trước hắn còn vài chiếc đang dẫn đầu.
Chiếc xe lắc lư rung động không ngừng, Vũ Ngọc Anh gương mặt trắng bệch…
Đột nhiên thân xe lao mạnh lên trước, mém xíu nữa dọa cho tim nàng hồ ly rớt khỏi lồng ngực. Nàng kinh hãi phát hiện chiếc xe của mình được hắn điều khiển đã lao lên con đường tốt nhất, vọt ra ngoài làn xe chạy.
Xe không dừng lại mà lao lên lề đường.
Toang…toang rồi…
Thằng điên này nó đang phóng xe lao lên lề đường đỗ xe khẫn cấp, bình thường căn bản không thằng nào chạy lên đây mà hiện giờ thằng điên này đang liều mạng…
Rồi tim nàng thắt lại sau khi nhìn thấy hắn ấn vào cái nút màu tím.
Áp suất máy móc tăng cao, chiếc xe lướt mạnh về phía trước, chiếc xe như được trang bị hỏa tiễn phóng mạnh lên trước, chỉ trong vài giây nó đã lên tới tốc độ 240 dặm một giờ.
Chỉ những ai tiến vào cảm giác của tốc độ hơn 240 dặm mới cảm nhận được những biến hóa có một không hai như này, cảnh tượng song song, lúc nhúc thay bằng tàn ảnh, không gian như bị vặn vẹo.
Tốc độ của chiếc xe không ngừng tăng cao, chỉ trong vài giây ngắn ngũi, Tư Thành từ trên lề đường đã vượt qua đoàn xe vươn lên dẫn đầu.
Không khí trong xe dần dần nóng lên.
Hắn phóng xe xuống mặt đường chạy cho thoải mái và cũng để dể tăng tốc.
Tay trái hắn đầy mồ hôi gì chặt tay lái, đôi mắt tập trung nhìn thẳng quan sát còn hơn là lúc tia gái với đánh lộn, bản đồ được hắn quan sát tỉ mĩ không sót một chi tiết, bất ức lúc nào hắn cũng sẽ làm ra phản ứng nhanh nhất có thể. Huyết mạch trong cơ thể hắn tuôn trào mãnh liệt, hắn có thể cảm nhận được mình và chiếc xe đang hòa nhập cùng nhau, nó cũng đang rất hưng phấn đáp lại lời kêu gọi của hắn…
Nó thích tốc độ… hắn cũng thích…
Nó muốn được chiến đấu trên đường đua…hắn đang làm…
Nó muốn vượt qua cái gọi là giới hạn…hắn sẽ làm cùng nó…
Chiếc xe như nhẹ đi hơn nhiều, tốc độ của nó cũng tăng cao hơn rất nhiều, sắp chạm đến ngưỡng 280 dặm một giờ rồi.
Không bao lâu hắn đã bỏ xa các đối thủ của mình.
Xe cộ phía trước ngày càng nhiều hơn, nhưng hắn không quan tâm…
Lạng lách, cúp đầu, mượt mà như mái tóc nàng hồ ly bên cạnh… cứ thế hết xe này đến xe khác đã bị hắn vượt qua không một vết xước…
Sau khoảng vài phút…
Trước mắt hắn chính là địa điểm vừa bắt đầu cho cuộc hành trình, hắn chậm rãi hạ tốc độ về với vạch đích…
Đạp phanh thắng gấp, chiếc xe gầm rú lên 1 tiếng điếc tai rồi dừng hẳn, chưa có thằng nào về…
Hắn là kẻ thắng cuộc trong cuộc đua này…
Thời điểm Tư Thành mở cửa xe bước ra, nàng tiểu hồ ly bất chấp phóng qua ghế tài, quan sát tình hình cụ thể chiếc xe, và nàng kinh hãi phát hiện con số 292 dặm một giờ to tròn và rõ ràng trên màn hình xe.
292 dặm đó trời, trong khi xe mình trên lý thuyết là 280 dặm một giờ thôi đó, nhìn xuống lại 3 cái nút bấm, nàng liền thay đổi mật mã cất giấu nó…
“12 phút cho một vòng quanh thành phố. Chúng ta có một kỹ lục mới vô tiền khoáng hậu.” Một tên thanh niên phấn khích reo lên.
Tư Thành tim vẫn còn đập mạnh, người hắn nóng rực, hắn tựa người vào xe hít thở không khí xung quanh lấy lại bình tĩnh, giờ này khắc này hắn không còn lời nào để nói nữa rồi.
Vũ Ngọc Anh xuống xe với gương mặt trắng bệch, khóa xe, nàng liếc hắn như muốn gặm xương tên này, rồi nàng tìm một chổ kín kẽ trong bụi cây kia,…, nôn thốc nôn tháo, ăn tối được 1 tô phở thì bị thằng này hành cho nát mẹ rồi…
Chỉ sau vài phút đoàn xe về đến, bọn họ xuống xe, tay bắt mặt mừng với hắn, chụp ảnh giao lưu bên người chiến thắng và chiếc xe thể thao đã lập kỹ lục các kiểu,..,đồng thời một tên thanh niên trong ban tổ chức tiến lại đưa cho hắn một túi tiền nặng trịch.
Hắn nhẹ nhàng thu lại túi tiền vào không gian hệ thống, tiến lại bụi cây để giải quyết nổi buồn…
Hắn cỡi quần, hai tay vịn thằng nhỏ to dài, miệng huyết sáo, hơi thở đầy thõa mãn…
Xoay đầu nhìn qua bên trái…
4 mắt lại chạm nhau…
Nhưng giờ là sự ngỡ ngàng, không khí băng lạnh bùng phát.
Hắn thì đang chìa thằng em phun mưa tưới cây…
Còn nàng hồ ly đang giải phóng cho khe suối của mình tuôn trào…
Ánh mắt cả hai tên đặt lên những bộ phận thần bí của nhau…
“Cái đó to và dài vậy sao ?” Nàng đỏ mặt, tự hỏi chính mình.
“Múp…múp thế.” Hắn nuốt nước bọt, của nàng trơn nhẵn hồn hào trắng mịn, không một khuyết điểm, không một sợi lông…