Chấn động mãnh liệt…
Cả sân vận động rung chuyển liên tục…
Vị Lam Sắc Pháp Sư cùng 2 tên phụ tá lục sắc gia cố kết giới sân đấu không cho nó nức vỡ…
“Má nó, lại là thằng trẫu này.” Trưỡng ban tổ chức lại một lần nữa ngiến rắng, chữi thề.
Lê Tư Thành đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể rắn chắc của hắn xuất hiện các vết nức, máu không hề chảy trên cơ thể hắn…
“Tiểu Quyên đó là gì vậy, sao lại khủng khiếp đến thế.” Cao Thanh Quyên hoảng sợ trước uy lực mà Tư Thành tỏa ra.
Tang thương, uất hận, kinh hãi, căm thù, đau đớn, phẫn nộ,…, muôn vàng cảm xúc tiêu cực từ trrong hắn đang tuôn trào.
“Âm…âm ti khí… không, không thể nào, một kẻ còn sống tại sao lại sở hữu âm ti khí khủng khiếp như thế chứ ?” Sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Cao Thanh Quyên nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của hệ thống.
Khắp khán đài là sự hoảng sợ và hoang mang…
Bỗng nhiên, trước mắt họ trời đất tối sầm…
Từng người, từng người một ngã xuống bất tĩnh.
Kẻ ra tay chính là An Tư quận chúa, Lê Sát Long cũng đã kịp thời phong tỏa nơi đây.
Thế giới bên ngoài không nên biết về tình hình nơi đây.
Lê Sát Long, An Tư và hoàng thái tử chăm chú quan sát sự chuyển biến của tên kia.
Trần Nhật Duật trên không trung hoang mang trước tình cảnh như thế này, hắn không dám hành động liều lĩnh.
Tuệ Nghi gương mặt trắng bệt, lo lắng cho hắn, năng lượng khủng khiếp từ thứ đó phóng thích ra làm nàng sợ hãi, không dám lại gần hắn.
Trong sự chứng kiến đầy bất ngờ của bọn họ, một luồng khí đen đậm đặc mang theo sự phẫn nộ thấu hận thiên không bao phủ lấy hoàn toàn hắn…
Chỉ sau 1 quảng ngắn, nó dần dần cùng với thanh kiếm kia vào cơ thể hắn.
Dung nhập hoàn tất. Khí thế của hắn tỏa ra không ngừng tăng cao, thiên địa linh khí bị hắn hấp thụ vào cơ thể không ngớt.
Thần lực mà trước đó hắn lấy của An Tư quận chúa cùng hòa lẫn với âm ti khí di chuyển khắp cơ thể hắn, chúng đang tìm kiếm địa phương trú ẩn.
ÂM !
Lấy vị trí của hắn đang đứng sân đấu lún xuống, các vết nức dài lang ra khắp nơi chằn chịt…
Linh tá sơ kỳ…
Hắn đột phá linh tá rồi, nhưng khí thế vẫn tiếp tục gia tăng.
Linh tá trung kỳ…hậu kỳ…viêm mãn… vẫn tiếp tục tăng lên…
Linh tướng sơ cấp…trung cấp…
“Cái…cái…cái quái gì vậy, còn hơn là chơi thuốc.” Hoàng thái tử đứng bật người dậy, đây là chuyện hoang đường nhất mà hắn chứng kiến.
“Thật không thể tin được, thật không thể tin được,…” Lê Sát Long trợn tròn mắt.
“Năm đó anh hai một mình tiến vào Long Vực khi chỉ là một linh tá hậu kỳ, chỉ sau 2 hôm, lúc trở ra anh ấy đã là một linh đế sơ kỳ.” An Tư cất lời.
Linh vương sơ kỳ…trung kỳ…hậu kỳ…
Đột phá linh đế sơ kỳ luôn rồi.
“Quái vật, 2 từ này không thể hình dung về tên này được rồi.” An Tư hoang mang.
Biến hóa hoàn tất, dừng lại rồi, cuối cùng thằng này cũng biết điểm dừng lại…
Nếu hắn tiếp tục thăng cấp nữa thì chính là hình thành thần cách đó trời, 20 tuổi xác lập thần cách, điều mà từ khi có các ghi chép cổ xưa nhất chưa có đứa nào làm được.
Gương mặt hắn là sự tang thương thấu hận thiên không, sát khí từ hắn tỏa ra đậm đặc, thân thể rắn chắc lực lưỡng phơi bày, ánh mắt đỏ ngầu sắt bén như lưỡi kiếm.
“Ngươi…ngươi…ngươi. Là ngươi đúng không ?” Tuệ Nghi che lấy đôi môi tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ nhìn nam nhân trước mặt, giọng nói run rẫy.
Nhung nhớ, ái thương, câm hận,…, cảm xúc của nàng lúc này lẫn lộn.
Muôn vàng câu hỏi cùng lúc đó cũng xuất hiện, nàng có rất rất nhiều điều muốn hỏi hắn…
4 mắt bắt chặt lấy nhau.
“Tại sao ? Tại sao năm đó ngươi không cho ta chết theo ngươi ? Tại Sao kẻ bất tử lại là ta ? Tại sao ngươi…lại ngốc như thế ?” Nàng nức nở gào lên, trong vô thức nàng dùng đến ngôn ngữ cổ đại từ vạn năm trước.
“Chết cùng ta ? Ngươi không đủ tư cách.” Hắn lạnh lùng đáp lại nàng cũng bằng ngôn ngữ đó.
Tuệ Nghi chết lặng chôn chân tại đó…
Không đủ tư cách chết cùng hắn ?
Bất tử !
Sống mãi trong một kiếp dày vò, trong vòng luân hồi của ái hận…
Đây là sự trừng phạt mà hắn giành cho nàng đó sao ?
“Khóa.” Ánh mắt hắn chuyển về phía Trần Nhật Duật trên cao.
“Gì…gì đây ?” Trần Nhật Duật bi định hình ngay tại vị trí đó, không thể di chuyển, kể cả cử động các đầu ngón tay cũng không được.
Hắn lao lên, tung quyền.
“không ổn.” Hoàng thái tử hốt hoảng lao ra.
Sợ hãi bao trùm lấy Trần Nhật Duật, hắn mở to đôi mắt đón chờ đòn tấn công từ đối thủ.
Nhưng…
Khi Tư Thành sắp đến vị trí của Nhật Duật, hắn đột nhiên sững lại trên không trung…
Hoàng thái tử cũng vừa kịp đến bên em trai, hắn sẵn sàng chống đỡ 1 quyền này cho em trai nhưng đối phương đột ngột lại sững lại ?
Khí thế của một vị linh đế dần tan biến…
Bịch.
Lê Tư Thành rơi xuống mặt sân bất tĩnh trong sự ngỡ ngàn của đám người.
“Trở về lại linh tá sơ kỳ sao ?” Lê Sát Long gương mặt giật giật.
“Tên quái này chỉ duy trì được 1 khoảng thời gian ngắn thôi sao ?” An Tư trầm ngâm.
“Chúng ta chịu thua.” Tuệ Nghi la lớn, nàng tiến lại ôm lấy hắn mang ra khỏi sân đấu.
“Đại ca, chuyện này là sao đây ?” Trần Nhật Duật hoang mang.
“Ta không biết, nhưng nếu ngươi dính 1 đòn vừa rồi, có thể ngươi sẽ phải bỏ mạng.” Hoàng thái tử nghiêm nghị.
An Tư và Lê Sát Long biến mất.
Mọi người trong sân tỉnh lại, thần trí mơ hồ, đến khi lấy lại ý thức thì mọi thứ đã kết thúc.
Sân vận động lại 1 lần nữa bị phá hủy và tác giả là ai cũng không khó đoán lắm, nhưng điều làm họ hoang mang chính là kết quả trận đấu.
Ứng Long đã chiến thắng.
Tiềm thức Lê Tư Thành…
Lê Tư Thành đang ngủ say, linh hồn của hắn dần ổn định lại, ngay tại huyệt Đản Trung giữa ngực xuất hiện một viên hỏa cầu đang xoay đều, nó chính là Kim Quang Phần Hỏa mà hắn đã hấp thu, dị hỏa của hắn so với Trần Nhật Duật sẽ yếu hơn bởi do hắn hấp thu chỉ là 2 viên hỏa cầu và toàn bộ dung nham của sân đấu, tạp chất sẽ nhiều hơn tinh chất.
Âm ti khí đã được chuyển hóa hoàn toàn và bất ngờ nhất là nó dung hòa luôn cả Thần Lực của An Tư.
“Điều gì vừa sảy ra ?” Hệ thống quan sát linh hồn của hắn nói với tên bên cạnh.
“Ta không biết, dường như sau khi bị hắn cưỡng ép dung nhập, chúng ta đã bị mất ý thức tạm thời.” Hắn lên tiếng.
“Thật khó hiểu, nhưng mà xem ra hắn đã thành công.” Hệ thống đáp lại.
“Tên này rốt cuộc gì đây ?”
“Đừng nói là lúc đó ngươi bị hắn cưỡng chế gọi dậy nha.”
“Mặc dù không muốn tin, nhưng đó là sự thật, ta cảm nhận được ý chí chinh phục à không là ý chí kiêu hùng của một bậc đế vương.”
“Vốn dĩ chúng ta là những kẻ được chọn lựa nhưng không ngờ lại trở thành những kẻ bị chọn và chủ nhân lại bị hắn thôn phệ.”
“Ngươi biết điều gì đáng sợ nhất của tên này không ?” Hắn trầm ngâm.
“Thôn phệ và cưỡng chế, thứ mà trước đây chủ nhân không hề làm được.”
“Công pháp đó, hình như rơi vào tay tên này cũng sai nốt luôn rồi.”
“Há há, vỗn dĩ khi bắt đầu đã là sai rồi, thì ngươi cần đúng để làm gì hả ?” Hệ thống đáp lại.
“Tên này thật sự sẽ chống lại thiên mệnh sao ?”
“Ta không biết, ngươi không biết, hắn cũng không biết. Nhiệm vụ của ta chính là phải phục vụ cho chủ nhân, còn ngươi ?”
“Có ngươi phục vụ cho hắn đủ rồi, ta sẽ âm thầm quan sát. Ta sẽ tạm thời dung nhập vào cánh tay này của hắn vậy.”
“Phí, phí lắm cơ. Cái hắn cần là 1 bảo khí chất lượng liên thành, còn cánh tay này đã có cách giải quyết.”
“Vậy được ta sẽ ngủ yên trong Tinh Không Kiếm.”
Nói đoạn hắn hóa thành luồn sáng nhập vào Thâu Thiên Tinh Không Kiếm trong tay Tư Thành đang nằm dưới nền đen.
“Dậy, dậy coi thằng lười nhác này.” Hệ thông tát vào mặt Tư Thành đánh thức hắn.
Mi mắt dần hé mở…
“Chuyện gì vậy ba ?” Hắn ngáp ngắn ngáp dài.
“Ớ, là mày, tao…tao vẫn còn sống phải không ?” Hắn mở to mắt, tim đập thình thịch đợi chờ câu trả lời của tên trước mặt.
“Mọi chuyện đã xong, mày vẫn còn sống.” Hệ thống đáp lại từng chữ.
“Ha há, tuyệt vời tao vẫn sống há há.” Hắn nhảy cẩn lên vui mừng, quơ tay múa chân ăn mùng.
“Ơ, cái…cái này là ?” Hắn ngơ ngác.
“Âm ti khí đã tìm được nơi thích hợp của nó.” Hệ thống nhún vai đáp lại hắn.
“Tuyệt vời, có thế chứ.” Hắn cười to.
“Cái quái gì kia ?” Hắn chỉ tay về phía xa xa.
“Tháp Thí Luyện, mày đã đột phá linh tá nên hệ thống vừa được lên cấp và mở ra thêm cho mày chức năng mới.”
Tháp Thí Luyện, kiến trúc dạng tháp cao ngút ngàn, mỗi tầng là hình bát giác được rèn đúc bằng hợp kim nào đó sáng lấp lánh, nó liên tục phát ra các màu sắc khác nhau, khi đỏ, khi cam, lúc lại vàng, lại lục, chuyển sang chàm rồi tím, cứ thế 7 màu liên tục thay nhau thắp sáng.
“Tháp Thí Luyện bên trng nó có gì ?” Hắn bước đến bên cạnh tháp, sờ vào nó và cảm nhận, nóng nè, rồi ấm nà, rồi lạnh dần, rồi lại mát mẻ trở lại…
“Có hành và đồ chơi.” Hệ thống đáp lời.
“Hở là sao ba, cái quái gì cũng có hành hết vậy hả ?”
“Tháp Thí Luyện gồm 240 tầng, mỗi tầng sẽ có một 10 tên thủ vệ, vượt qua bằng cách đánh bại chúng nó. Qua 1 tầng mày chỉ được một ít đồ linh tinh thôi, nhưng khi vượt được 10 tầng mày sẽ được thưởng đồ ngon, còn đồ ngon đó là gì thì phụ thuộc vào nhân phẩm của mày.” Hệ thống diễn giải cho hắn.
“Còn gì nữa không ?”
“Càng lên cao thủ vệ càng mạnh và đồ càng ngon. Hết rồi !”
“Tính ra từ khi có mày thì giờ tao có chổ để farm đồ đó ha.” Hắn hưng phấn.
“À xém nữa quên, mỗi lần vào tháp khiêu chiến 1 lần mày sẽ phải nộp 1 viên tử linh thạch.
“Con mẹ nó hệ thống quần què gì mà lúc nào cũng bắt chủ ói tiền ra không vậy.”
“Rồi sao ? Ý kiến gì không hả ?” Hệ thống tức giận.
“Cái này để sau đi, tao phải ra xem tình hình bọn kia như nào rồi.”
Bệnh viện Trà Lân…
Lê Tư Thành bật người ngồi dậy.
Thoáng quan sát cơ thể, ổn hơn chữ ổn, thể lực xung mãn.
“Mày tỉnh rồi hả ?”
Khánh Dư nằm giường kế bên cất lời.
“Ờ, tao không sao, 2 đứa bây sao rồi hả ?”
“Tụi này đã ổn. Thằng phá hoại, tao vừa nghe nói mày lại phá nát sân đấu.” Minh Duệ giường đối diện cất lời.
Đương nhiên là quá ổn rồi, đích thân Lê Sát Long dùng Thần Lực điều trị cho 2 đứa nó thì vết thương làm quái gì tồn tại được.
“Vậy sao, tao chả nhớ được quái gì.” Hắn gượng cười, đúng là hắn cũng ứ có nhớ gì thật, chỉ biết lúc đó mình ngầu vãi.
“Ơ, Tuệ Nghi đâu rồi ?” Hắn quan sát khắp phòng nhưng không hề tìm thấy nàng.
“Không biết, tụi này tĩnh lại cả tiếng rồi nhưng không hề thấy Tuệ Nghi.” Khánh Dư ngơ ngác trả lời hắn.
Này cũng lạ thật, đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết hắn không thấy Tuệ Nghi chăm lo cho tên này.
“Tao nhớ lúc đó nàng bị thương.”
Chợt…
“Ngươi…là ngươi phải không ?” Âm thanh nức nở của nàng vang vọng bên tai hắn.
A…
Hắn ôm đầu, nhiếu mày đau đớn.
“Nè nè mày không sao đó chứ ?” Minh Duệ cùng Khánh Dư lo lắng.
Chuyện gì đây ?
Nàng khóc.
Khóc rất lớn, đôi mắt ngấn lệ…
Chuyện gì sảy ra với nàng ? Tại sao nàng lại khóc ?
“Chết cùng ta ? Ngươi không đủ tư cách.” Giọng nói chính hắn vang lên.
Cái gì vậy nè ?
Thằng ngáo nào phán ra câu nói đầy ngu người vậy hả ?
Có biết nàng nhạy cảm lắm không thằng ngu ?
Hình ảnh nhạt nhòa nàng đứng khóc giữa sân đấu đầy vết nức xuất hiện trong trí nhớ mơ hồ của hắn.
Chuyện gì đây ?
Có lẽ nào nàng nghĩ bậy ?
“Thôi chết mẹ rồi ?” Hắn hốt hoảng, tung chăn nhảy khỏi giường, chạy khỏi phòng.
Khánh Dư và Minh Duệ trợn tròn mắt nhìn nhau, không nói nên lời…
“Mày…mày cũng thấy đúng không ?” Sau một lúc Minh Duệ mới cất được tiếng nói đầy bỡ ngỡ.
“Ờ,… tao cũng thấy, thấy rất rõ ràng.” Khánh Dư đáp lời.
Cửa phòng lại mở ra.
“Tỷ tỷ, em xin lỗi đã đánh tỷ.” Trần Nhật Duật bước vào, đôi mắt bên đỏ bên đen, bộ dạng thảm hại cực kỳ.
“Mày… mày bị thằng khứa nào bem ra nông nổi này vậy hả ?” Minh Duệ trong thấy tình cảnh của hắn mà bàng hoàng.
“Hừ, con với chả cái.” Lê Sát Long tức giận đùng đùng bên ngoài hành lang.
Kế bên hắn là hoàng thái tử cố gắng nhịn cười, trưng ra bộ mặt nghiêm túc nhất có thể.
“Thằng khứa nào” trong câu hỏi của Minh Duệ chính là Lê Sát Long.
Lê Tư Thành rời khỏi bệnh viện, ba chân bốn cẳng chạy khắp nơi tìm kiếm Tuệ Nghi.
“Nàng đừng có nghĩ quẩn nha.” Hắn lo lắng Tuệ Nghi đi tìm cái chết.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn chạy khắp nơi, quan sát từng người, từng người trên những con phố tấp nập.
Hắn đã hỏi không biết bao nhiêu người nhưng đều nhận lại một kết quả duy nhất…
Những màn hình lớn khắp thành phố chiếu đi chiếu lại hình ảnh Cao Thanh Quyên chinh chiến đang được rất nhiều người dừng chân theo dõi nhưng đối với hắn thì nó có công dụng khác, gom người vào một chổ cho hắn dể chạy hơn.
“Bạn tôi ơi, bạn đang làm gì thế ?” Hệ thống lên tiếng.
“Tìm Tuệ Nghi chứ chi, biết rồi còn hỏi.” Hắn gắt lên.
“Chính vì biết nên mới hỏi á.” Hệ thống đáp lời.
Hắn bừng tĩnh.
“Lập tức quét bản đồ.” Hắn ra lệnh.
Bản đồ bán kính 2 dặm xung quanh hắn hiện ra, quá nhiều chấm, đủ loại màu sắc bên trên.
“Bản đồ vừa mở chức năng xác định tu vi ngươi có thể thử.” Hệ thống đáp lại.
“Tốt, lập tức quét tìm vị trí Hoàng Sắc Pháp Sư cho ta.” Hắn ra lệnh.
Lập tức bản đồ chỉ còn lại những chấm màu vàng.
Tư Thành dựa theo các vị trí màu vàng trên bản đồ mà đi tìm.
Đồi cao lộng gió phía bắc Trà Lân Thành…
Tuệ Nghi một thân váy trắng lấm lem bùn đất và một vài chổ bị cháy xém tựa mình vào một cây cổ thụ ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống.
Những vì tinh tú và vầng ngân nguyệt đang dần hiển hiện…
Khi tâm trạng đi xuống, hãy cùng anh trèo lên những nơi thật cao…
Đó là nơi mà chúng ta có thể nhìn thấy dòng xe nối đuôi nhau như những sợi dây sáng lấp lánh, nơi mà tiếng còi xe không vọng đến nổi, tấp nập ồn ả phía dưới đó mà chổ chúng ta đang ngồi lại yên tĩnh đến lạ…
Đó là nơi mà em có thể yên tâm kể hết cho anh nghe những nặng trĩu trong lòng đã trì kéo tâm trạng của mình trong thời gian qua.
Anh hứa sẽ ngồi im lặng lắng nghe hết, anh không hứa sẽ có thể làm em vui hơn, nhưng chắc chắn một điều là em sẽ không còn buồn nhiều hơn trước khi gặp anh…
Đó là nơi mà những cơn gió mát rượi khẽ luồn qua kẽ tóc, tinh thần của em sẽ phấn chấn lên phần nhiều, nước mắt của em cũng sẽ được lau khô nhanh thôi !
Đó là nơi mà chúng ta có thể ngồi đếm các vì tinh tú hàng giờ thay cho đong đếm những vui buồn được mất…
Và đó là nơi mà khi anh không còn bên em, anh vẫn thầm mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em.
Nhớ nhé ! Khi tâm trạng đi xuống, lo lắng mệt mỏi bủa quay, hãy cùng anh trèo lên đồi cao lộng gió ngắm nhìn tinh tú rực rỡ…
Âm thanh của quá khứ vang vọng về…
Môi hồng khẽ nhuếch, lệ ướt hen mi đã được ngọn gió lau khô, ánh mắt nhu hòa của nàng đã trở lại.
Lặng lẽ, một mình ngắm nhìn tinh tú rực rỡ…
Ở một gốc cổ thụ cách nàng khá xa…
Nam nhân cao lớn, áo đen trùm lấy cơ thể, chỉ để lộ ra đôi mắt vàng ánh với đôi ngươi dựng ngược, hắn thở dài lắc đầu nhìn bóng lưng nàng.
“Đã qua biết bao nhiêu năm rồi ngươi vẫn không thể quên hắn dù chỉ một ngày sao ?”
“Dù chỉ một ngày ta cũng chưa hề quên đi hình bóng của hắn.” Nàng cất lời.
“Nếu hắn không hề xuất hiện, chúng ta có phải vẫn bên nhau ?”
“Nếu hắn không tồn tại, có lẽ chúng ta đã là đôi phu thê hạnh phúc, bất hạnh của chúng ta cũng sẽ không diễn ra.”
“Nếu cuộc đời có chữ nếu.” Hắn thở dài và biến mất.
“Nàng ở đâu đây trời.” Tư Thành chạy vòng quanh khắp thành phố tìm kiếm nàng.
Hắn không biết mình đã chạy bao lâu, đã gặp qua bao nhiêu người… nhưng đáp án vẫn là con số không.
“Hoàng sắc trên kia là Cao Thanh Quyên.” Hệ thống cung cấp thông tin cho hắn.
“Hừ, không phải đứa này.” Hắn hoang mang quan sát bản đồ thêm lần nữa, ghi nhớ các vị trí sắc vàng vì thời gian sắp kết thúc.
Lại chạy tiếp…
Nhưng đột nhiên hắn vừa bước qua một con phố…
Trước mắt hắn là một cánh rùng rậm với những ánh sáng nho nhỏ phát ra từ những con đom đóm…
“Chuyện gì vậy ? Nơi đây là đâu ?” Hắn hoang mang với dị biến vừa phát sinh, quan sát xung quanh.
“Ngọn núi phía bắc Trà Lân, trên đỉnh núi có 1 hoàng sắc.” Hệ thống cung cấp thông tin.
“Có lẽ nào.” Hắn lập tức lao đi, chạy thật nhanh lên đỉnh núi.
“Món quà gặp lại nhau của ta tặng ngươi, hãy trân trọng lấy nàng. Nếu ngươi dám làm nàng tổn thương một lần nữa, cho dù có phải chống lại cấm chú Lê Long Đỉnh ta sẽ đích thân sử lý ngươi.”
Ký ức năm xưa bất chợt hiện về lần nữa…
“Ngươi quyết định làm chuyện này sao ?”
“Ta đã không còn sự lựa chọn. Cao Thiên Nguyên và Phùng Ma Chi Nguyên không được phép tiếp tục xen vào chuyện của hạ giới.”
“Ngươi đã xác lập Thần Vị thì giờ ngươi đã là người của Cao Thiên Nguyên, hạ giới đâu còn là nhà của ngươi. Chuyện ngươi cần làm chính là mang theo Tuệ Nghi đến Cao Thiên Nguyên, nơi đây không cần ngươi thủ hộ.”
“Ngươi theo ta bao lâu rồi mà không hiểu ta sao ? Tiếp nhận 1 cái Thần Vị rác rưỡi để rồi thế giới của ta, nhà của ta, người thân của ta bị chính ta hủy diệt sao ? Thần Vị này bổn đại gia không cần.”
“Ngươi đúng là thằng cứng đầu, biết bao nhiêu kẻ ngày đêm khổ cực tu luyện là vì cái gì ?”
“Những kẻ khác cần, còn ta thì không. Ngay khi chuyện này kết thúc, ngươi hãy âm thầm lấy Thần Vị của ta mà hợp nhất với Tuệ Nghi, suốt cả đời này ta yêu nhất là nàng, hận nhất cũng là nàng, thế gian này ta nợ nhiều nhất cũng là nàng.”
“Thần vị hợp nhất ? Ngươi đã hạ lời nguyền bất tử lên người nàng ?”
“Ở lại tốt nhá người anh em, bọn Cao Thiên Nguyên và Phùng Ma Chi Nguyên trên kia cần được dẹp. Và ta sẽ là kẻ quét dọn, chỉ mỗi ta mà thôi.”
“Tuệ Nghi sẽ ghi nhớ hình bóng của ngươi mà đau khổ suốt đời suốt kiếp, ngươi nỡ để nàng dày vò như vậy sao ?”
“Lê Long Đỉnh, nghe cho rõ đây, đúng là nàng sẽ mang hình bóng của ta suốt đời nhưng chỉ là tạm thời, ta chắc rằng một ngày nào đó sẽ có kẻ nào đó khiến nàng quên đi ta. Ta yêu nàng, nhưng ta không đủ dũng khí để là một ác quỷ để có thể vì nàng mà hủy hoại thế giới này.”
“Thiên mệnh nghiệt ngã…” Lê Long Đỉnh thở dài.
Người thanh niên chiến hữu của hắn cất bước ra đi, một đi không trở lại…
“Ơn thằng nào đó, nàng đây rồi !” Hắn thở phào nhẹ nhỏm khi bắt gặp hình bóng quen thuộc.
Nhẹ cất bước đi đến kế bên nàng ngồi xuống.
Cả hai lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao, vầng ngân nguyệt to và tròn chiếu sáng lên họ…
Tay đan lấy tay…
Tĩnh lặng…
Ấm áp…
Dịu êm…
Hương tóc nàng say mê lòng ai…
“Cuộc gặp gỡ của chúng ta ngắn ngũi và chuyếnh choáng tựa như cơn say. Nhưng em biết không ? Em đã mở ra cánh cửa và bước vào chiếm trọn trái tim anh.”
“Dù có chuyện gì sảy ra anh có hối hận đã yêu em không ?”
“Dẫu là tình yêu này vô vọng, anh vẫn sẽ không bao giờ hối hận. Không bao giờ !”
“Dù sai trái ?”
“Yêu chính là Yêu, trái tim anh nằm bên trái nên có bao giờ đúng đâu.”
Môi hồng dịu êm kẽ nâng niu từng câu hát thay cho muốn lời nói…
“Xin hứa với người rằng, khi thời khắc này qua đi
Vào ngày hai ta một lần nữa gặp lại nhau
Em sẽ nguyện vứt bỏ tất cả để đến bên cạnh anh
Và cùng nhau bước tiếp quãng đường còn lại của đôi ta
Đây chính là định mệnh
Là nhân duyên mà chúng ta chẳng thể chối từ
Những tháng ngày đẹp đẽ như thế
Liệu có đến với cuộc đời em thêm một lần nữa ?
Trên con đường đầy chông gai trắc trở
Anh là món quà dành tặng riêng cho em
Để tình yêu của đôi ta vĩnh viễn không phai nhạt
Em nguyện sẽ luôn bảo vệ và gìn giữ mối duyên phận này.
Dù em vẫn còn rất nhiều điều muốn nói
Nhưng chắc rằng anh đã hiểu cả rồi
Nếu một mai giữa con đường đời, ta lại gặp được nhau
Thì xin anh, đừng buông tay em thêm lần nữa
Tình yêu chúng ta không thể có trong kiếp này
Nhân duyên chúng ta không thể nắm giữ trong kiếp này
Nếu một mai giữa con đường đời ta lại gặp được nhau
Thì xin anh, đừng để mất em…”