6 ngày nghĩ đã trôi qua, ngày mai Hoa Hợp Chiến sẽ bước vào vòng thi đấu thứ 2 và cũng từ vòng đấu này, sân đấu địa hình sẽ được đưa vào sử dụng.
Sân đấu địa hình gồm có đại dương, sa mạc, thảo nguyên, rừng nhiệt đới, núi đá và núi tuyết.
Vì Hoa Hợp Chiến vừa xuất hiện 1 thằng trùm phá của, nên ban tổ chức quyết định nâng cấp pháp trận bảo vệ sân đấu, tránh hiện tượng nát sân thêm lần nữa.
Khách sạn Hàm Hương.
Lê Tư Thành minh tưởng thực hiện đại vân chu, hắn đã quá quen thuộc với cơn đao mà âm ti khí để lại…
Nhưng mà hắn cảm nhận được linh hồn của mình đang bị thứ gì đó bắt lấy không buôn, thứ đó đang dần xâm chiếm lấy cơ thể hắn…
Tiến vào tiềm thức quan sát linh hồn chính mình, hiện tại nó khá nhạt màu và đang giằng co với cái âm ti khí kia.
“Tình hình hiện tại của tao là sao đây ?”
“Uhm phải nói sao đây ta, số mày đen như chó mực ấy, lượng thần lực mày thó được với cái âm ti khí kia lại có những điểm trùng hợp với nhau một cách kỳ lạ, chúng nó không những bài xích nhau mà giờ còn tương hổ cho nhau… Hazz chắc tao phải đi tìm thằng khác rồi.” Hệ thống thở dài đầy ngao ngán.
Đây là lần đầu tiên Tư Thành nghe thấy tiếng thở dài từ tên hệ thống.
“Tìm…tìm…tìm thằng… thằng…khác…là…là sao ba ?” Sự sợ hãi đang xâm chiếm tư tưởng hắn.
“Tạm thời thì hồn lực và âm ti khí của mày đang trấn áp thứ đó nhưng một khi nó thoát ra được thì mày xác định rồi.”
“Xác…xác định là…là chết hả ?”
“Cương thi !”
Chỉ 2 từ nhưng là 2 từ Tư Thành sợ hãi nhất, từ khi nhìn thấy thảm trạng tại cổng âm ti lúc trước hắn rất phẫn nộ nhưng cũng rất sợ hãi, sợ một ngày nào đó chính hắn cũng sẽ bị như vậy. Chết rồi không những không được siêu thoát mà lại bị giam cầm đọa đầy, còn cả đi hại người nữa chứ.
Giờ thì có lẽ ngày đó sắp đến với hắn rồi…
“Thật sự mà nói mày đã làm rất tốt thời gian vừa qua, chỉ trách thiên mệnh đã không chọn mày.” Hệ thống an ủi hắn.
Hắn hít sâu lấy lại bình tĩnh.
“Thiên mệnh đã không chọn tao sao ? Nếu tao thành cương thi thì nhiệm vụ thất bại phải không ?”
“Chính xác, ngay khi mày thành cương thi hệ thống sẽ mang linh hồn mày đến TULA đạo giam cầm vĩnh viễn.”
“Còn mày thì sao, đi tìm thằng khác hả ?”
“Tất nhiên, tao được tạo ra để thực hiện nguyện ước của chủ nhân, nếu hắn thất bại tao sẽ đi tìm kẻ khác, mày là đứa có nguyện ước táo bạo nhất.”
“Vậy là trước đó mày đã giúp những thằng khác rồi phải không ?”
“Không. Mày là thằng đầu tiên.”
“Và cũng là thằng thất bại đầu tiên phải không.” Tư Thành chua sót.
“Cho tao hỏi tại sao nó lại xuất hiện lúc đó, tại sao lại là tao ?” Tư Thành triệu hồi Thâu Thiên Tinh Không Kiếm.
“Không biết.”
Trầm mặc một quảng thời gian…
Tư Thành ngao ngán buồn sầu, hắn chỉ mới bắt đầu một kiếp sống mới, còn biết bao nhiêu dự định, vẫn còn thanh xuân và khát vọng tuổi trẻ chờ hắn, còn nhiều điều mới lạ đang đợi hắn khám phá…
Và…và…còn cả nàng nữa.
“Được rồi, dù gì mày cũng sắp tạch coi như tao phá lệ, cũng coi như một chút an ủi cho linh hồn của mày.” Hệ thống ấp úng.
Tư Thành chăm chú lắng nghe.
“Tao được chủ nhân tạo ra và gắn được gắn liền với Thâu Thiên Tinh Không Kiếm. Nhưng kiếm có kiếm hồn có suy nghĩ của riêng nó, còn tao thì cũng có suy nghĩ riêng của chính tao, hai đứa tao tuy tồn tại cùng nhau nhưng chính là hai cá thể riêng biệt.”
“Kẻ sở hữu Tinh Không Kiếm chính là chủ nhân của hệ thống, và được hệ thống phục vụ suốt đời.”
“Chủ nhân mất đi nhưng mà ngài ấy đã chuyển sinh trở thành một kẻ khác. Thông qua liên kết của Tinh Không Kiếm với ngài ấy nên khi nó xuất thế một lần nữa, nơi nó tìm đến chính là chủ nhân kiếp trước của nó.”
“Tức là tao chính là chủ nhân của Tinh Không Kiếm trước đây và cũng chính là đứa tạo ra mày.”
“Không phải. Mày bớt nhảy vào mồm tao được không hử.” Hệ thống gắt giọng.
“Xin lỗi đại ca, em đã sai.”
“Mày không phải chủ nhân của nó, nhưng khi nó tìm đến thì nơi đó có chủ nhân của nó.”
“Và thật bất ngờ chính mày đã chọn nó và cũng chính mày đã dùng nó để giết chết chủ nhân chuyển sinh của nó.”
“Cái…cái gì cơ ? Một trong hai thằng mà bị tao giết chính là kẻ đã tạo ra mày sao ?”
“Đúng vậy, đây có lẽ là điều mà cả tao và Thâu Thiên Kiếm đều không thể ngờ.”
“Vậy thì bây giờ nếu tao chết đi thì nó sẽ đi tìm lại chủ nhân của nó phải không ?”
“Linh hồn chủ nhân đã bị mày thôn phệ hoàn toàn thì coi như hắn đã vĩnh viễn biến mất trong toàn cõi vũ trụ này rồi. Chính vì như vậy nên mới có cái vụ nếu thất bại thì linh hồn mày sẽ bị giam cầm vào TULA giới, đó chính là trừng phạt của Thâu Thiên Kiếm đối với mày.”
“Thì ra là nó hận tao nên tao mới không thể rút kiếm khỏi vỏ, đúng chứ.”
Hắn đã có câu trả lời tại sao hắn không thể rút kiếm ra được và thanh kiếm này tạo sao lại lạnh lẽo như thế…
“Thâu Thiến Kiếm rất cứng đầu và thù dai, nó không thể chấp nhận được một thằng ất ơ nào đó dùng nó để giết đi chủ nhân của mình.”
“Ka ka ka, một thằng thất bại như tao chỉ có tạo nghiệp với phá đám là giỏi.” Hắn cười trong cay đắng, ngay từ khi bắt đầu hắn đã quá sai lầm, 1 kẻ lầm đường lạc lối.
“Nhưng mà mày lại có một năng lực rất lạ, Thâu Thiên Kiếm là bảo khí vượt qua cả Thần Khí nhưng mà mày có thể cưỡng chế sử dụng sức mạnh của nó và hoàn toàn điều khiển nó theo ý muôn trong khi Kiếm Hồn đã ngủ sâu. Thế gian này ngay cả chủ nhân trước đây của Thâu Thiên Kiếm cũng không hề làm được.” Hệ thống trầm giọng.
“Coi như tao cũng không phải là một thằng hoàn toàn thất bại.”
“Mà mày sẽ chọn ai là chủ nhân tiếp theo hở ?”
“Không biết, sẽ là một đứa bất kỳ nào đó.”
Hít sâu một hơi.
“Tao còn lại bao nhiêu thời gian nữa hử ?”
“Theo ước tính khoảng chừng hơn một tuần nữa.”
“Vòng thứ 2 thi đấu trong một tuần.”
“Cuộc đời Lý Gia Khánh là một chuỗi thất bại, nhưng mà 1 tuần cuối cùng này tao chính là Lê Tư Thành đang trên đường chinh phục thế giới này.”
Hắn quyết tâm nấm đấm siết chặt.
“Dù muốn hay không muốn thì hiện giờ tao chính là chủ nhân của mày, khi tao vẫn còn sống mày vẫn phải cùng tao chiến đấu đó thanh kiếm ngu ngốc.” Hắn cảm nhận sự rung động nhẹ bên trong thanh sắt.
“Khi mày vẫn còn sống thì tao vẫn sẽ phục vụ mày tới cùng.”
“Cám ơn mày, người anh em.”
Đứng trên ban công khách sạn nhìn ra vầng bán nguyệt trên cao, trong lòng hắn ngủ vị tạp trần…
Hắn đến nơi đây sắp được 1 tháng rồi sao ?
Được sống thêm một cuộc sống mới hoàn toàn khác với chốn xưa, khám phá ra những điều mới lạ tưởng chừng như chỉ có trong thần thoại hoặc phim ảnh.
Quen biết được những người bạn mới, những kẻ sẵn sàng tin tưởng vào hắn mà không chút nghi ngờ.
Và lần đầu tiên, khi hắn quyết tâm phá hủy cổng âm ti, hắn có cảm giác bản thân mình không phải thừa thải, mình vẫn có ích cho cuộc đời này.
Ơ mà khoan hắn còn thiếu gì đó…
“Ngươi có tâm sự sao ?”
Giọng nói ấm áp, ngọt ngào của nàng vang lên.
Hắn quay sang ngắm nhìn dung nhan của nàng thật kỹ…
Đúng rồi.
Chính là nàng, là Tuệ Nghi của hắn…
Cao Thanh Quyên là quá khứ còn hiện tại, ngay thời khắc này, tại nơi đây, nàng chính là người con gái hắn yêu.
Cơ mà yêu…
Yêu là gì ?
Hắn không biết định nghĩa yêu là như thế nào, trước đây hắn tự nhận yêu Cao Thanh Quyên chỉ vì nhỏ đó đẹp, nhà nó giàu…
Nhưng hiện tại, hắn biết hắn yêu nàng.
Rất rất yêu nàng.
Hai người gặp nhau tình cờ trên phố, hắn giúp nàng cắt đuôi tụi giang hồ. Cảm giác lúc đó của hắn với nàng lúc đó là gì ?
Nàng đẹp và có chút gì đó thân quen, chỉ nhiêu đó thôi.
Lần thứ hai gặp nhau tại cánh rừng ngoại ô, hắn cùng đồng bọn xông lên đánh diệt cương thi, giải cứu nàng.
Khi đó hắn làm chỉ vì máu anh hùng chính nghĩa, diệt trừ tà gian nổi lên mà ra tay diệt thi.
Nếu lúc đó không phải nàng mà là kẻ khác bị bao vây hắn có làm không ?
Tất nhiên là có !
Khi dưới đập nước, nàng vì hắn mà đỡ 1 chưỡng của tên cương thi, vì hắn mà bị âm ti khí xâm nhập xém phải bỏ mạng.
Phẫn nộ và đau sót chính là cảm giác của hắn.
Khi hắn hôn mê tĩnh lại, nàng dùng chính cơ thể của mình để sưỡi ấm cho hắn, bất chấp bản thân nàng chỉ còn lại một tia sự sống mỏng manh.
Ấm áp và hạnh phúc tuôn trào trong hắn, lần đầu tiên hắn có cảm giác mình có một chỗ đứng trong lòng người khác.
Khi đó, với hắn nàng chính là thiên thần giáng thế cứu rỗi cho cuộc đời hắn.
Nụ hôn đêm đó mãi khắc sâu trong tiềm thức của hắn. Cả đời cả kiếp này hắn mãi không quên đêm diệu kỳ đó.
Hắn vì cứu nàng nên quyết định hất thu lượng âm ti khí chết tiệt đó để giờ đây chính thứ đó sắp phải lấy đi mạng sống mới của hắn.
“Ngươi hối hận không ? Nếu như biết được kết quả như này, đêm đó ngươi có làm tiếp không ?”
“Hối hận sao ? Nói không chính là dối lòng.”
“Có. Ta rất hối hận.”
“Nhưng ta vẫn sẽ làm cho dù kết quả có là cả trăm cả ngàn lần chết, thì ta vẫn sẽ làm.”
“Tại sao ?”
“Vì đơn giản đó là Nàng.”
“Ta yêu Nàng.”
“…”
Giọt lệ từ khóe mắt hắn bấc giác lăn dài…
“Ngươi, ngươi bị sao vậy ? Vết thương lại tái phát sao ?”
Tệu Nghi gương mặt đỏ bừng, đầy lo lắng, nàng trèo qua ban công tiến lại kế bên hắn.
Tay ngọc nâng niu lao đi giọt lệ của tình lang…
Hắn ôm chầm lấy nàng, ôm thật chặt nàng.
“Có Chắc Yêu Là Đây.” Hắn thủ thỉ với nàng.
Nàng không đáp lại hắn, hai tay ôm chặt lấy cơ thể săn chắc, giọt lệ cũng bất giác lăn dài trên dung nhan.
Sân đấu 11…
“Ngủ Phúc à hôm nay cho ta lên cùng ngươi được không hả ?”
Mạc Đăng Dung cầu xin tên đồng đội trên đường bước ra sân đấu.
“Được thôi hai đứa mình cùng lên. Nếu có biến thì mày cứ chạy trước, tao sẽ lo tụi nó.”
“Hà hà được được, tao sẽ không làm vướng víu mày đâu.”
“Ái nè nè, mấy hôm nay chị thấy em vui lắm nha, thường xuyên ngồi cười một mình nữa đó nha.”
“Do em mới vừa đột phá Hoàng Sắc Trung Kỳ xong nên rất vui thôi mờ.”
“Thật không đấy, chị lại thấy em giống như đang tương tư anh nào đó thì có.”
Bị nói trúng tim đem, Cao Thanh Quyên ngượng đỏ mặt chạy lên trước tiến ra sân đấu đầu tiên, trước sự ngơ ngác của 2 tên kia.
“Nàng sao vậy Ngọc tỷ ?” Đăng Dung ngoái lại hỏi Ngọc Nhi.
“Ta đâu có biết.” Ngọc Nhi tươi cười đáu để.
Mạc Đăng Dung gương mặt khó coi bước ra sân đấu.
Sân này mang địa hình sa mạc, khắp nơi đều đồi cát nóng hổi, mặt trời trên cao làm tốt vai trò của nó đến cực điểm, thiêu rụi biển cát bên dưới.
“Trời má nóng vãi đái.” Hoàng Ngủ Phúc khó chịu cởi bỏ cái áo đã ướt sũng, hắn rất ghét nóng.
Mạc Đăng Dung cũng không khá hơn là bao, mồ hôi hắn nhể nhại, gương mặt đỏ bừng, bước chân nặng nề.
Cao Thanh Quyên vận chuyển ma pháp lực bảo vệ cơ thể khỏi cái nóng gây gắt, đôi lam mục quan sát địa hình xung quanh và nhiều hơn là tìm kiếm ai đó trên khán đài.
Kia rồi, khán đài đối diện, tên nam nhân đó vẫn thái độ bất cần đời, hướng chai bia về phía nàng mời chào, nụ cười luôn nở trên môi hắn.
Nàng nở cười đáp lại hắn, ánh mắt rời khỏi hắn quan sát đối thủ mới vào sân.
“4 tên hỏa hệ, sân đấu này là lợi thế đối với chúng.” Tiểu Quyên lên tiếng.
Đối thủ của Hoa Vũ là đội Hỏa Viên Tử, bầy vượn thích chơi lửa, tên có tu vi cao nhất là linh tá viêm mãn.
Sân đấu sa mạc này có thể nói là vận may mĩm cười với bọn chúng.
“Xem ra ta phải ra tay dọn nhanh bọn này, Ngủ Phúc và Đăng Dung có vẽ không ổn, chị Ngọc Nhi có thể đỡ hơn chút xíu.” Nàng quyết tâm.
“Hoa Vũ trận này sẽ không có điểm rồi.”
“Nhìn thằng Ngủ Phúc xem, đây là lần đầu tao thấy nó khổ sở như thế đó.”
“Nó có phong và lôi nhưng hai thứ đó hoàn toàn không tác dụng ở sân đấu này, còn tụi khỉ kia thì thích rồi.”
“…”
Khán giả quan sát 2 đội ban đầu, đưa ra ý kiến khách quan, rất ít người tin tưởng vào Hoa Vũ.
“Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài ra hiệu.
“Trận này ta sẽ đánh.” Vừa dứt câu Cao thanh Quyên đã lấy tốc độ cao lao lên, Ngân Long Thương cũng được nàng mang ra sử dụng.
“Chăm sóc em nó tụi bây.” Tên đội trưỡng nở nụ cười dâm dê, hắn triệu hồi một thanh hỏa cung nóng rực.
3 tên còn lại gương mặt dâm dê nổi lên, cùng lấy ra hàng nóng, lao lên chơi với cô ta.
KENG…KENG
Âm thanh binh khí va chạm nhau vang lên không ngừng, Cao Thanh Quyên trong bộ váy trắng tay cầm trường thương xông pha 1 chấp 3, tả xung hữu đột, nơi sa mạc khô nóng.
3 tên Hỏa Viên những tưởng ngon ăn ai dè ăn hành ngập mồm, liên tục bị con nhỏ này đâm trúng, tên nhẹ nhất thì hai ba nhát, tên nặng nhất thì cả người đầy máu…
“Cái…Cái…quái gì…gì vại ?”
Khán giả mắt chữ O mồm chứ A trước một màn này, đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Cao Thanh Quyên ra trận.
Trong suy nghĩ của đám người, nàng ta chỉ là bình hoa trang trí…
“Hỏa Tiễn.” Thủ lĩnh Hỏa Viêm nhắm kỹ, buôn tiễn.
3 Mũi tên mang theo hỏa thuộc tính lao vút đi.
3 tên đồng đội của hắn tản ra 3 hướng khác nhau cùng tung hỏa chưởng về phía nàng.
“Đừng tưởng có mỗi tụi bây biết chơi lửa.” Nàng hé môi kinh thường trước 6 công kích đang đến.
“Vòi Rồng.” Nàng quát lớn.
Vòng tròn ma pháp dưới chân sáng lên, một cơn vòi rồng lửa cao cao trượng được triệu hồi, biển lửa không ngừng xoay tròn che dấu nàng bên trong, 6 công kích của 4 tên Hỏa Viên đều bị nó hóa giải hoàn toàn.
“Cô ta là giống gì vậy hả ?”
“Màu vàng, cô ta là một Hoàng Sắc Pháp Sư.” Tên đội trưỡng hoang mang, đụng phải thứ dữ con mẹ nó rồi.
“Đến lượt bổn cô nương.” Bên trong vòi rồng Cao Thanh Quyên cất lời.
“Hồng Hải Tuôn Trào.”
Vòi rồng dần hạ độ cao nhưng nó lại mở rộng dần ra khắp sân đấu, những cơn sóng lửa dữ dội liên tục tấn công không ngừng nghĩ.
“Tản Phòng : Thủy.” Ngọc Nhi kết ấn triệu hồi một lớp nước bao phủ lấy 3 người bọn họ, bên ngoài giờ đây đã là một biển lửa.
Nhưng mà nó chỉ miễn cưỡng phòng ngự thôi.
“Thủy Thượng Phiêu.” Cao Thanh Quyên chân đạp sóng lửa di chuyển, Ngân Long Thương được bao phủ hoàn toàn bởi ngọn lửa hung hãn, nàng như chiến thần oai phong lẫm liệt.
“Liên Đăng Thất Tinh Tiễn.” Hỏa Viên đội trưỡng phóng người lên không tránh khỏi biển lửa bên dưới tung tiễn.
Từ trên không liên tục 7 hỏa tiễn khí thế bá đạo bắn xuống liên tiếp từng đợt, từng đợt.
3 tên đồng đội còn lại cũng liên tục nhảy lên nhảy xuống hòng tránh khỏi biển lửa bên dưới, bởi vì lửa này quá nóng và bọn chúng không thể điều kiển được, lần đầu tiên một tu sĩ hỏa hệ bị lửa thiêu thừa sống thiếu chết.
Đơn giản thôi, lửa của nàng mạnh hơn bọn chúng không biết bao nhiêu.
Cao Thanh Quyên nhẹ nhàng đạp sóng né tránh từng mũi tên cũng như công kích mà 3 tên kia nhắm đến.
“Đây chính là Thể đó sao.” Nàng cảm nhận được không gian xung quanh rung động từng chút một, sau đó cơ thể sẽ đáp lại, các đòn công kích gần như vô hiệu với nàng…
KENG…ẦM !
Một tên sơ hở bị nàng tiếp cận, chỉ với một cán thương hắn đã được trọng tài mang ra sân đấu, binh khí cũng bị đánh nát.
Cả hai tên Hỏa Viên cùng nhau lao lên, hỏa thuộc tính bừng cháy dữ dội, quyết tâm tung ra sát chiêu.
“Liệt Hỏa Trảm.” Cả hai hét lên đầy máu lửa.
Ầm !
Trước ánh mắt đầy kinh dị của khán giả, 2 tên Hỏa Viên bị đánh bay ra khỏi sân đấu, y sư lại có việc để làm…
Gì chứ, một tên linh tướng đánh đối kháng với nàng còn nhận thiệt thời thì 2 tên này là thá gì.
“Liên Hoàn Tiễn.” Hỏa Viên đội trưỡng kéo căng dây cung, mũi tên được ngưng tụ từ hỏa thuộc tính lao ra, hết tiễn này đến tiễn khác hắn bắn không ngừng nghĩ, nữ nhân này quá mạnh nhưng nàng ta mang đến cho hắn kích thích không nhỏ.
Cao Thanh Quyên lướt tới hắn, mũi thương điểm ra từng chỉ từng chỉ một phá tan hỏa tiễn lao đến, những cú điểm của nàng cực kỳ nhanh và chính xác vô cùng.
Bọn linh tướng trên khán đài trông thấy một màn này chỉ biết cúi đầu khâm phục.
“Ực.” Hắn nuốt một ngụm nước bọt khô khan, dây cung vẫn đang được kéo căng, đôi ngươi mở lớn, hơi thở tạm ngưng…
Mũi thương mang đầy hỏa diễm chỉ cách cổ họng hắn 2 tấc.
“Trận đấu kết thúc, Hoa Vũ chiến thắng.” Âm thanh trọng tài vang lên.
Cao Thanh Quyên thu hồi Ngân Long Thương, biển lửa cũng được nàng dập tắt.
Hỏa Viên đội trưỡng chân tay lạnh ngắt, hắn cũng là một thiên tài có tiếng tâm nhưng khi đứng trước cô gái này, hai chữ thiên tài chính là hạ nhục hắn…
Trọng tài có tu vi linh vương hậu kỳ hướng nàng gật đầu khen ngợi, nàng đúng là một thiên kiêu chi tử.
Khán giả hô hào la hét phấn kích trước một màn thể hiện của Cao Thanh Quyên. Một cô tiểu thư bình hoa đáng yêu bổng chốc hóa chaos lấy 1 chấp 4 mà màn thể hiện này quá đặc sắc.
“Cao Thanh Quyên…”
Khắp khán đài hô vang tên của nàng…
Hình ảnh Cao Thanh Quyên chiến đấu được truyền đi khắp nơi, chẳng mấy chốc nàng trở thành thần tượng của giới trẻ…
“Nhanh, lập tức tìm kiếm mọi thông tin con nhỏ này.” Khắp nơi nhau nhau cả lên.
Các lão quái vật già khú đế thích auzam khẫn trương điều tra về nàng, năng lực của nàng quá mức cường đại nếu chiêu mộ vào thế lực của bọn hắn chính là một nhân tố gánh đội trong tương lai.
Nàng hướng về phía khán đài tìm kiếm hắn, chỉ thấy hắn trao nàng một nụ hôn gió rồi biến mất.
“Cao Thanh Quyên, chúng ta giao lưu một chút không hả ?” Hoàng Ngủ Phúc hướng nàng thách đấu, sau khi nhìn thấy nàng thể hiện thì máu chiến lại sục sôi trong hắn.
“Rất sẵn lòng, nhưng phải đợi khi giải đấu kết thúc.” Nàng cười với hắn.
“Thành giao.”
“Xem ra sắp tới đội của mình sẽ rất được chào đón đây, nhờ em mà chị cũng được thơm lay.” Ngọc Nhi tinh nghịch.
Mạc Đăng Dung càng quyết tâm phải mạnh mẽ hơn nữa, hắn muốn cùng nàng tác chiến…
Hoa Vũ đã có điểm số đầu tiên, phía trước họ vẫn còn 6 trận đánh nữa.
Sân số 6…
Hỏa Dực Chiến Đội đối đầu với đội Mãnh Ngưu, trên sân thảo nguyên.
4 tên Mãnh Ngưu đã rất vui vẻ, cười tươi trước khi vào trận, nhưng mà chỉ sau 5 phút bọn chúng chỉ muốn được giải thoát.
Ầm ! Ầm ! Ầm !….
Tuệ Nghi dùng dây leo tử đằng quấn lấy thân thể từng tên một đập mạnh từng tên xuống mặt sân đang rực cháy…
Bọn Mãnh Ngưu thân thể săn chắc, khỏe mạnh dù cả 4 đều là vũ sư bậc 3 nhưng không thể dùng sức phá nát dây trói tử đằng, càng dùng sức nó càng siết chặt hơn nữa…
Sân đấu thảo nguyên hiện tại đã bị Khánh Dư dùng lửa đốt sạch sẽ…
Dưới chân Tuệ Nghi là vòng tròn ma pháp hoàng sắc soi sáng cả một khu vực…
Tư Thành há hốc mồm hai mắt trợn tròn trước tình cảnh này, nếu hắn có thể còn sống thì nhất định sẽ không bao giờ dám chọc giận nàng, điều đáng sợ hơn chết còn kinh dị hơn là tắt thở nhẹ nhàng.
Cánh tay phải của hắn được băng bó với dày đặc không một khe hở…
Khán giả lắc đầu ngao ngán trước tình cảnh trên sân, bọn họ đang được chứng kiến một buổi hành hạ tập thể…
“Trận đấu kết thúc, Hỏa Dực Chiến Đội thắng.” Âm thanh trọng tài cất lên giải vây cho 4 tên Mãnh Ngưu.
Nếu có một cuộc bình chọn nhân vật đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ thì hiện tại 4 tên Mãnh Ngưu không ngần ngại mà ủng hộ ngay 4 phiếu cho vị trọng tài hôm nay…
“Đi ăn nào, sáng nay dậy trễ quên cả ăn sáng.” Minh Duệ cười tươi cùng cả bọn đi ra sân đấu.
Hỏa Dực thể hiện một bộ mặt hoàn toàn khác, mất đi quái vật Lê Tư Thành nhưng Hỏa Dực lại cho thấy bộ mặt khủng khiếp khác đó là Hoàng Sắc Pháp Sư Huỳnh Tuệ Nghi.
Sân số 1…
Nơi đây đang diễn ra cuộc chiến hết sức cam go.
Sân đấu là đại dương, nhưng hiện tại nơi đây đã bị đóng băng hoàn toàn, không khí xuống tới âm độ, khán giả phải lấy mềm ra đắp cho đỡ lạnh…
Đội Tuyết Tẩu dẫn đầu là con trai thành chủ Lê Văn Thịnh là Lê Hoàn chỉ huy đánh nhau với đội Ứng Long do Hoàng Sắc Pháp Sư Trần Nhật Duật chỉ huy.
3 tên đồng đội của Trần Nhật Duật đã bị đánh bay ra khỏi sân đấu, chỉ còn mình hắn đang đối chọi với 4 tên đối thủ.
Hắn cỡi trần mặc mỗi chiếc quần đùi ôm sát hạ thân, không biết cái quần làm bằng chất liệu gì nhưng mà lửa đốt không cháy khi ngọn lửa đỏ vàng ánh cháy quanh thân thể hắn. Vòng tròn hoàng sắt của hắn đnag rực sáng mãnh liệt.
Dị hỏa, hắn sở hữu Kim Quang Phần Hỏa.
“Vũ Nhận Bạo Phong.” Phạm Cự Lạng bay người lên cao, tung ra đôi cánh đầy uy vũ, mỗi cú đập cánh là một cơn lốc xoáy lớn hình thành đánh tới đối thủ.
Phạm Cự Lạng linh tá hậu kỳ, sở hữu phong thuộc tính, hắn là tộc Thiên Cẩu.
“Lại chiêu này sao, không tác dụng.” Trần Nhật Duật chiến ý đùng đùng lao lên thiên không, dị hỏa rực cháy hình thành đôi hỏa dực phía sau lưng giúp hắn có thể bay được, đôi tay đầy hỏa diễm lấp lánh.
“Cuồng Long Bạo Hỏa Quyền.” Hắn đấm mạnh vào lốc xoáy khủng bố, một đầu cự long được hình thành từ dị hỏa lao ra nhanh chóng hủy diệt lốc xoáy, lấy khí thế bá đạo lao thẳng đến 3 tên đối thủ đang đứng dưới phía dưới.
“Tường Băng.” Lê Hoàn kết ấn hình thành một tường băng dày cộp che chắn phía trước.
“Bạo Phong Tuyết.” Tuyết Nữ một thân xiêm y trắng muốt duyên dáng nhưng đầy lạnh lùng kết ấn, không khí lạnh hơn nữa, từng hạt bông tuyết dày đặt lao xuống tấn công con hỏa long kia.
Ầm !
Hỏa Long thành công phá nát tường băng nhưng nó lại bị Tuyết Nữ đóng băng do hết năng lượng.
“Hỏa Quyền.” Trần Nhật Duật tung quyền đánh tới Phạm Cự Lạng trên không trung.
“Hừ, xem sức mạnh của đôi tay này đây, Cương Thiết Chi Thủ.” Phạm Cự Lạng cũng không vừa, tung quyền đáp trả.
Ầm !
Quyền pháp khủng bố va chạm nhau…
Dư chấn lan tỏa trấn nát con hỏa long bị đóng băng bên dưới.
Trần Nhật Duật bị đánh lui vài bước về sau.
Phạm Cự Lạng bị đánh bay ra ngoài sân, nấm đấm của hắn cháy đen, cánh tay phải run rẫy…
“Xong một thằng.” Trần Nhật lao xuống tìm kiếm 3 tên còn lại.
“Để ta, tỷ chưa đến lúc phải ra tay.” Lê Hoàn hướng cô nàng kiều mị bên phải căn dặn.
Trong ánh mắt kinh dị của đám người, Lê Hoàn từ ngực của mình kéo từ từ m chuôi kiếm ra, lưỡi kiếm là một màu xanh nhạt sáng bóng và rất sắt bén…
Đó chính là thành kiếm Tuyết Tẩu mà mẹ đã để lại cho hắn.
“Cái quỷ gì vậy, Lôi Cầu.” Trần Nhật Duật ném về phía đối thủ một khối cầu to tướng mang đầy lôi thuộc tính.
Xoẹt…Ầm! Âm!
Lê Hoàn nhẹ nhàng chỉ với một đường kiếm đã chém lôi cầu ra thành hai nữa, hai khồi cầu nổ tung.
KENG…
Lưỡi kiếm Lê Hoàn va chạm với nấm đấm mang theo dị hỏa của Trần Nhật Duật cả hai tên không nhường nhịn nhau…
“Thú vị, đánh nhau như thế này mới sáng khoái chứ.” Trần Nhật Duật đầy chiến ý cất lời.
“Ngươi đúng là một tên kỳ lạ, ma pháp sư lại dùng ma pháp lực đánh cận chiến.”
“Tiếp chiêu. Song Long Cuồng Quyền.” Tả thủ là đầu lôi long chớp giật, hữu thủ là đầu hỏa long lấp lánh.
“Sương Thiên Kiếm Pháp.” Lê Hoàn cũng không vừa, kiếm pháp của hắn nhẹ nhàng như mây, long lanh như sương ban mai, êm ái như tuyết và sắc bén vô cùng.
Cả hai cùng lao vào nhau một mất một còn.
KENG…KENG…
Ngọn lửa tuổi trẻ rực cháy mãnh liệt từ cả hai…
Lê Văn Thịnh trên khán đài chăm chú quan sát con trai, mà nước mắt lăn dài trên gương má vị linh đế tiếng tâm lẫy lừng. Ông ta nhìn thấy hình dáng của thê tử ngày nào từ Lê Hoàn.
Ầm !
Sao một pha va chạm cả hai cùng lui lại…
2 tên đều bắt đầu xuống sức.
4 ánh mắt bắt lấy nhau, bọn hắn bắt lấy cảm xúc của nhau…
“Đòn quyết định này nếu ta thua thì đội hắn thắng.” Lê Hoàn hướng về phía sau ra lệnh.
“Hơi Thở Của Rồng.” Trần Nhật Duật gầm lên, tiếng long ngân làm điếc tai khán giả trong phút chốc, vòng tròn hoàng sắc hòa nhập và cơ thể hắn, cả người hắn được bao phủ bởi dị hỏa lấp lánh, khí thế bỗng chốc tăng lên khủng khiếp.
“Hỏa Long Cụ Diệt.” Hắn lao lên hình thành một đầu cự long lấp lánh hừng hực khí thế hủy thiên diệt địa.
Đối diện với công kích khủng bố đang tới, Lê Hoàn đôi mắt chuyển sang màu đỏ lạnh lùng, nhiệt độ xung quanh hắn bỗng chốc hạ thấp.
Tuyết Tẩu trong tay hắn sáng lên một màu đỏ chói.
“Lung Nguyệt Tuyết Hoa Trảm.” Hắn lao tới, tay cầm Tuyết Tẩu đỏ chói cứng đối cứng với đối phương, từng bông hoa tuyết lấp lánh được sinh ra rồi lại biến mất từ trên lưỡi kiếm Tuyết Tẩu.
Ầm! Âm! Ầm! Âm!
Âm thanh vang dội liên tiếp cất lên, sân đấu rung động vì một màn này, cả sân đấu hiện tại đã bị tuyết trắng bao phủ.
2 cô gái và Phạm Cự Lạng lo lắng quan sát nơi giao thoa giữa 2 tên cuồng chiến.
Sương khói từ từ tảng đi…
Thân ảnh 2 tên thiếu niên lộ diện…
Dị hỏa đã tắt trên người của Trần Nhật Duật, nhưng mà tả thủ của hắn đang bắt lấy lưỡi kiếm của Lê Hoàn máu tươi không ngừng rĩ ra, hửu thủ đặt ngay ngực đối thủ.
Xung quanh Lê Hoàn hoa tuyết rơi khắp xuống mặt sân bên dưới…
“Ngươi thắng.” Lê Hoàn hít sâu một hơi cảm thán.
Cả 2 tên buôn tay nhau ra, cùng cuối đầu chào nhau.
Lê Hoàn quay lại cùng với đồng đội dắt tay nhau rời khỏi sân thi đấu.
“Đội Ứng Long chiến thắng, trận đấu kết thúc.” Trọng tài trông thấy một màn này cũng lấy làm kinh hãi, 2 tên này còn chưa tới 60 tuổi đã khủng bố quá mức rồi.
Trần Nhật Duật giơ cao nấm đấm ăn mừng chiến thắng trong sự reo hò cỗ vũ, hắn chính là con trai đương kim Hoàng Đế Đông Sơn Đế Quốc.